Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2020] (Tiếp theo Phần 1)

Từ một đứa trẻ sơ sinh đến một đứa trẻ mới lẫm chẫm học đi, đến tuổi vị thành niên, rồi một người trưởng thành, những giai đoạn này trong đời người thể hiện hoàn hảo những gì tôi đã trải qua trên hành trình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong hơn 20 năm qua.

Từ một học viên mới đầy hào hứng tới bây giờ khi tôi là một người tu luyện trưởng thành vững vàng, cuộc hành trình này tràn ngập những nỗi đau ngày càng lớn, cũng như niềm vui và thành tựu. Tất cả những thử thách và thống khổ đã được Sư phụ chuyển thành uy đức. Tôi không thể diễn tả hết về trải nghiệm được đắm mình trong từ bi vĩ đại của Sư phụ.

Sức mạnh của Đại Pháp: Sống sót trong một vụ tai nạn

Con đường tu luyện của một người không phải lúc nào cũng bằng phẳng và thẳng tắp, và tôi đã gặp nhiều sự việc khó đoán định trên suốt con đường.

Tôi đón con gái ở trường vào một buổi chiều và dự định tạt vào nơi làm việc trước khi về nhà. Tôi đạp xe đạp chở con ở ghế sau, và khi tôi đến gần nơi làm và chuẩn bị băng qua đường, tôi nhìn trái, nhìn phải rồi lại nhìn bên trái lần nữa, và không thấy có xe ô tô nào đang chạy tới. Con đường vắng tanh và không có lấy một khách bộ hành. Ngay khi tôi gần như sang đến bên kia đường và sắp đến cổng cơ quan, khi đánh mắt sang bên, tôi thấy một xe máy đang lao về phía mình. Tôi cố gắng tăng tốc để nhường đường cho xe máy, nhưng chiếc xe phóng như bay và nó đã lao tới trước mặt tôi. “Bang!”–nó đâm thẳng vào tôi.

Khi tôi tỉnh táo lại, tôi nhận ra rằng tôi đang ngồi trên mặt đất và con gái tôi đang đứng bên cạnh tôi. Tôi hỏi: “Con ổn chứ? Con có bị thương không?” Cháu bình tĩnh nói: “Con ổn mẹ ạ.” Tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi cố gắng đứng dậy và bước đi.

Hai thành niên đi xe máy bị choáng váng. Họ đến xem tình trạng của tôi: “Thưa bà, xin lỗi đã làm bà và con bà sợ hãi. Bà nói gì vậy? Chúng ta cùng tới bệnh viện nhé. Xin lỗi. Chúng tôi không cố ý làm như vậy.” Tôi nói với họ: “Tôi biết các anh không cố ý làm tôi ngã. Chúng tôi ổn. Giờ thì các anh có thể rời đi rồi.” Tôi đứng dậy và thấy chiếc xe đạp của mình không bị hư hại gì, nhưng hai tay cầm bị xoắn một chút. Tôi vặn tay cầm trở về vị trí cũ và chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, hai thanh niên này đã chặn tôi lại và thái độ của họ giờ khác hẳn. “Thưa bà, bà không sao nhưng cả hai chúng tôi đều bị thương. Nhìn xem, quần áo chúng tôi bị rách và chiếc xe máy mới của chúng tôi bị hư hỏng nặng. Tôi xem xét kỹ hơn và thấy những gì họ nói là đúng. Thậm chí họ còn dính máu trên quần áo. Chiếc xe máy của họ đã văng xa hơn chục mét dưới lòng đường. Một người trong số họ đề nghị: “Thế thì sao bà không giúp chúng tôi sửa xe máy? Hoặc bà trả chúng tôi 200 Nhân dân tệ và chúng tôi sẽ tự mang nó đi sửa.”

Không suy nghĩ nhiều, tôi trả tiền cho họ. Khá nhiều người đã tụ tập quanh chúng tôi lúc đó và rất nhiều người trong số họ là đồng nghiệp của tôi. Họ không nghĩ rằng việc trả tiền cho những thanh niên kia là công bằng cho tôi và đã bảo tôi rằng lẽ ra tôi nên yêu cầu được bồi thường. Một đồng nghiệp cố gắng gọi cho cảnh sát. Tôi nói với họ: “Điều quan trọng nhất là con gái tôi và tôi đều ổn. Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã bảo vệ chúng tôi. Sư phụ đã dạy chúng tôi phải tử tế và chúng tôi không muốn gây rắc rối cho bất kỳ ai.” Mọi người xung quanh đều mỉm cười và gật đầu.

Khi tôi trở lại làm việc nhiều năm trước, các nhân viên ở trường học đã biết về Pháp Luân Đại Pháp và việc tôi đã được ban cho cuộc đời thứ hai như thế nào. Vụ tai nạn này càng chứng minh cho họ thấy rằng Đại Pháp không chỉ có sức mạnh kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người mà còn hóa giải nan nguy và bảo vệ học viên. Hành động của tôi cho họ thấy rằng tu luyện nâng cao giá trị đạo đức của một người. Các đồng nghiệp của tôi đã nhận thức sâu sắc hơn về Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công).

Thông qua tôi, mọi người tại nơi làm việc đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhiều người đã đọc Chuyển Pháp Luân và hơn 20 người trong số đó đã bắt đầu tu luyện.

Sư phụ chăm sóc con gái tôi

Tôi nhớ như in một vụ tai nạn khác. Khi con gái tôi còn nhỏ, cháu tự đi bộ tới trường. Đôi khi tôi ở nhà trước khi cháu về nhưng thường thì cháu về nhà trước. Cháu thường ngồi trước cửa đợi tôi về.

Vào cuối những năm 90, những hộ gia đình trung lưu trong khu vực của chúng tôi có lắp đặt thêm một cửa an ninh bằng kim loại nặng để ngăn chặn trộm. Con gái tôi không thể mở khóa cửa an ninh nên cháu không bao giờ màng mang theo chìa khóa. Một đêm mùa Đông năm 1998, tôi vướng bận việc phải giải quyết vào phút chót. Khi tôi xong việc thì trời đã tối nên tôi vội vàng về nhà. Khi đến gần tòa nhà của mình, tôi bắt đầu đảo mắt tìm kiếm con gái trong khu dân cư nhưng không thấy cháu. Tôi nghĩ chắc cháu đang đợi tôi trước căn hộ của chúng tôi. Nhưng khi tôi không thấy cháu ở đó, tôi trở nên lo lắng.

Tôi hét gọi tên cháu và tìm kiếm cháu khắp nơi. Tôi gọi cho chồng và bảo anh rằng con gái chúng tôi đã mất tích. Anh đến tìm cháu ở trường nhưng được báo rằng cháu đã về vào buổi chiều khi tan học. Các giáo viên đã không thấy cháu và không biết cháu đang ở đâu.

Chồng tôi chuẩn bị báo cảnh sát việc cháu mất tích. Suốt đêm phải chạy quanh lo lắng đến phát bệnh, tôi lạnh và kiệt sức. Tôi nghĩ: “Không còn cách nào khác. Mình phải cầu xin Sư phụ giúp.” Tôi gục đầu và lê bước về nhà nhưng khi chúng tôi về nhà và mở khóa cửa, tôi ngạc nhiên thấy con bé đang ngồi trên ghế, xem ti vi và ăn vặt.

“Làm thế nào mà con vào được?” Cháu lúng búng với miệng đầy thức ăn: “Con đã đợi và chờ mẹ, nhưng mẹ mãi không về nhà. Con đói bụng. Con muốn vào nhà vì vậy con đã đập đầu vào cửa và thế là nó mở ra.” Tôi tò mò: “Đó là một cánh cửa kim loại rất nặng. Ngay cả một người lớn cũng khó mở được nó bằng chìa khóa, làm sao con mở nó bằng đầu của mình được?” Vẫn xúc thức ăn đưa vào miệng, con tôi hồn nhiên nói: “Con không biết. Con muốn vào trong và con đã mở cửa bằng đầu của mình.” Tôi đặt tay lên đầu cháu và kiểm tra. Nó dường như không làm cháu bị thương và không chảy máu. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp con gái tôi.

Lòng từ bi của Sư phụ bao la rộng khắp và Ngài đang dõi theo và bảo vệ chúng ta đến từng chi tiết nhỏ nhất. Đã có nhiều lần trong tu luyện của mình, tôi cảm thấy như mình đã đi vào ngõ cụt và không có lối thoát. Tuy nhiên, miễn là tôi vẫn bình tâm, đặt trọn niềm tin vào Sư phụ và Pháp, và tập trung vào làm điều đúng đắn, tôi đều nhanh chóng được chỉ cho lối thoát.

Đắm mình trong lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ, tôi có cảm giác thân thuộc tuyệt vời, và tâm tôi tràn ngập cảm giác ấm áp, an toàn và cái nhìn tươi sáng về cuộc sống. Tôi luyện công mỗi sáng, học Pháp mỗi tối, và bận rộn với công việc và gia đình trong ngày. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và luôn vui vẻ. Tôi cảm thấy rất mãn nguyện về cuộc sống. Không quan trọng trước đây tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu cả thể chất và tinh thần, và tôi đã trải qua bao nhiêu gian khổ để tu luyện trong Đại Pháp trong kiếp này.

thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, tôi cảm thấy bầu trời sụp đổ và bóng tối bao trùm khắp nơi trên toàn quốc. Báo chí, đài phát thanh, đài truyền hình, và các phương tiện truyền thông xã hội đã triển khai chương trình tuyên truyền của Chính phủ phỉ báng Pháp Luân Công. Đúng và sai hoàn toàn đảo ngược. Tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Pháp kể từ ngày đầu tiên và không bao giờ dao động. Tôi chỉ không biết mình có thể làm gì cho Sư phụ và Pháp.

Tháng 10 năm 1999 một chương trình tin tức truyền hình đưa tin về vụ bắt giữ một vài học viên Pháp Luân Công. Các học viên bị còng tay trong đoạn phim trông rất tường hòa và bình tĩnh. Tôi cảm động và vui mừng thấy các đồng tu duy hộ Pháp Luân Công và sự thật. Sau nhiều suy ngẫm, tôi quyết định làm theo và đến Bắc Kinh để thể hiện sự ủng hộ đối với Pháp Luân Công và kiến nghị Chính phủ chấm dứt cuộc bức hại. Sức khỏe của tôi, cuộc sống của tôi, mọi thứ tôi có đều là do Sư phụ ban cho. Khi Sư phụ và Pháp Luân Công bị công kích và vu khống, làm sao tôi có thể ngồi đó và không làm gì? Thật là nhục nhã đối với dân tộc và quốc gia của chúng ta khi đàn áp các giá trị phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi nói chuyện với hai học viên khác, và cả ba chúng tôi đều có cùng ý tưởng. Chúng tôi đã quyết định một lúc nữa ngay trong đêm đó sẽ đến Bắc Kinh , vì vậy tôi ngay lập tức về nhà để thu xếp. Con gái tôi đã ngủ khi tôi về đến nhà. Tôi đã cố gắng không đánh thức cháu, nhưng ngay trước khi tôi bước ra khỏi cửa, cháu đã thức dậy và cầu xin tôi đưa cháu đi theo tới Bắc Kinh. Tôi giải thích với cháu rằng đó không phải là một ý hay, và rằng cháu nên ở lại, nhưng cháu nhất quyết không đồng ý.

Việc đi lại với một đứa trẻ bảy tuổi chắc chắn sẽ rất bất tiện. Tôi trở nên mất kiên nhẫn và hét lên với cháu: “Đây không phải là một kỳ nghỉ, mẹ sẽ đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp. Mẹ sẽ gặp đủ mọi loại tình huống và trở ngại. Mẹ thậm chí có thể chết và không bao giờ quay lại nữa!” Không lùi bước, con gái tôi cũng cao giọng: “Con sẽ không màng nếu phải chết! Con không sợ!”

Cố gắng ngăn cản cháu, tôi nói: “Con sẽ không sợ hãi nếu một kẻ xấu chĩa súng vào con và định giết con chứ?” Cháu nhìn thẳng vào mắt tôi và tuyên bố: “Con không sợ. Con cũng là một học viên Pháp Luân Công, và con cũng có trách nhiệm duy hộ Pháp. Con sẵn sàng cống hiến cuộc đời mình cho Pháp Luân Công.”

Tôi không còn có thể tranh luận với lập luận như vậy, và tôi không có lý do gì để không đưa cháu theo cùng. Bốn người chúng tôi lên đường đến Bắc Kinh trong đêm tối.

Giang Trạch Dân, khi đó là lãnh đạo của ĐCSTQ, đã lạm dụng quyền lực của mình và sử dụng toàn bộ hệ thống thực thi pháp luật của đất nước để đàn áp Pháp Luân Công. Để ngăn cản các học viên Pháp Luân Công đến Bắc Kinh, tất cả các con đường dẫn tới thủ đô đều bị phong tỏa, và nhiều trạm kiểm soát đã được thiết lập.

Chúng tôi không đi trực tiếp bằng tàu hỏa hay xe buýt đường dài đến Bắc Kinh để tránh bị bắt trước khi đến đích. Thay vào đó, chúng tôi đi nhờ những xe cá nhân. Khi chúng tôi không tìm được xe để đi nhờ, chúng tôi đi bộ hàng dặm dài. Chúng tôi ăn và ngủ ngoài trời và đi cả ngày lẫn đêm, đôi khi cả ngày cũng không có một bữa ăn tử tế. Khi con gái tôi quá mệt để có thể đi bộ, ba chúng tôi thay nhau cõng cháu trên lưng. Mặc dù vậy, cháu đã đi mòn một đôi giày.

Sau khi đi nhiều đường vòng và vượt qua nhiều trạm kiểm soát, cuối cùng chúng tôi đã đến được quảng trường Thiên An Môn. Tuy nhiên, nhiều cảnh sát mặc thường phục nhanh chóng bắt giữ chúng tôi. Chúng tôi bị giam giữ trong vài ngày trước khi được dẫn giải về quê nhà. Cả ba chúng tôi bị giam giữ và cảnh sát quyết định tôi là người đã tổ chức chuyến đi. Con gái tôi bị một số cảnh sát đe dọa và tra khảo trước khi được trả về cho chồng tôi.

Bị bắt, bị kết án, bị giam giữ và bị tra tấn

Chuyến đi của chúng tôi đến Bắc Kinh trở thành tiêu đề trên báo địa phương, đài phát thanh, và đài truyền hình. Một cuộc họp toàn thành phố được tổ chức để khiển trách về những hành động của chúng tôi. Mặc dù chuyến đi mang lại khá nhiều khổ nạn và chúng tôi bị sỉ nhục công khai, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng tôi đã đạt được mục đích của mình.

Tôi muốn duy hộ Pháp và sẵn sàng hy sinh đời mình trước khi đến Bắc Kinh. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ còn sống trở về. Việc tôi đã trở về nhà và vẫn còn sống đã là kết quả tốt hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi và đáng để ăn mừng. Mặc dù ĐCSTQ cố gắng tẩy não người dân bằng những lời dối trá độc ác về Đại Pháp, nhiều người hiện biết rằng đối mặt với nghịch cảnh, các học viên vẫn không ngần ngại giữ vững niềm tin của họ và thỉnh nguyện vì Đại Pháp và Sư phụ.

Cuộc sống của tôi kể từ đó bị đảo lộn và không còn những tháng ngày bình yên nữa. Chính quyền địa phương và cảnh sát thường xuyên xuất hiện để sách nhiễu và đe dọa tôi. Họ lục soát nhà tôi, bắt và giam giữ tôi, và theo dõi gia đình tôi. Tôi đã bị bắt và giam giữ tùy tiện ba lần, bị kết án lao động cưỡng bức và tù đày, và chịu đựng vô số ngược đãi và tra tấn dã man.

Trong sáu năm tôi ở trong tù, sức khỏe của tôi giảm sút nhanh chóng. Phần lưng dưới của tôi bị tổn thương và tôi bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Tôi không còn có thể tự chăm sóc bản thân mình. Dù đó là một cuộc sống tối tăm như vậy, nhưng chân Pháp của vũ trụ không bao giờ ngừng thắp sáng mỗi ngày của tôi. Sư phụ từ bi luôn dõi theo và chăm sóc cho cả thể xác và tâm hồn tôi.

Bất kể lúc nào, ở đâu, hay tôi đang gặp nguy hiểm gì, tôi không bao giờ lạc lối. Tôi giữ vững niềm tin tâm linh của mình. Cuộc sống của tôi và mọi thứ của tôi là do Sư phụ ban cho. Dù tôi có mất mát hay hy sinh gì đi nữa, tất cả đều xứng đáng. Thêm vào đó, tôi nhận ra rằng tất cả hy sinh của tôi sẽ mang lại phúc lành. Ngay cả khi tôi mất đi một chút vì duy hộ Pháp, tôi đều ngạc nhiên khi được phúc báo gấp 10 lần.

Tinh tấn trong tu luyện

Khi con gái đã đến tuổi học đại học bế tôi ra khỏi nhà tù và đặt tôi vào xe riêng, tôi cảm thấy như được bao bọc bởi lòng từ bi sâu sắc của Sư phụ, và nhiều Pháp Luân xoay nhanh quanh tôi. Thật là tuyệt vời.

Khi vừa về đến nhà, con gái tôi đã đưa tôi cuốn Chuyển Pháp Luân–một báu vật bị thất lạc từ lâu. Tôi không thể chờ đợi thêm và bắt đầu đọc ngay lập tức. Đã quá lâu rồi. Nước mắt lăn dài trên má khi tôi đọc. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang ở ngay đó cùng tôi và giảng Pháp cho tôi–tôi gần như có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ngài. Mỗi ký tự và mỗi câu đều rất mạnh mẽ.

Khi tôi đặt cuốn Chuyển Pháp Luân xuống để nghỉ giải lao, tôi cảm thấy bầu trời quang đãng và toàn bộ cơ thể tôi trong suốt. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi đứng dậy sau nhiều năm bị liệt. Các thành viên trong gia đình tôi đều vô cùng biết ơn Sư phụ.

Tôi có hối tiếc riêng. Trên thực tế, trước khi bị kết án tù, Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa cho tôi và cố gắng thức tỉnh tôi bằng nhiều cách, nhưng tôi đã không ngộ ra. Tôi không thanh trừ những an bài của tà ác bằng chính niệm và không bước đi ngay chính trên con đường mà Sư phụ đã an bài. Tôi quá dại dột.

Tuy nhiên, Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi ngay cả khi tôi đang ở trong tù. Ngài khích lệ tôi và giúp tôi ngộ ra các Pháp lý. Tôi đã không ngộ ra ngay lập tức, vẫn hướng ngoại để giải quyết vấn đề của mình, và có nhiều quan niệm và chấp trước con người. Thông qua việc liên tục học Pháp và phát chính niệm, tôi đã học được cách tự xem xét bản thân và tìm ra sơ hở lớn của mình trong tu luyện.

Nếu tôi ngộ được tất cả những điều này, tôi hẳn có thể đã tránh được việc vào tù. Tuy nhiên, không gì có thể quay ngược được thời gian. Trải qua ngần ấy năm trong hệ thống chỉnh huấn của ĐCSTQ đã làm lãng phí thời gian và cơ hội để tu luyện và cứu độ chúng sinh của tôi.

Khi các học viên địa phương nghe tin rằng tôi đã được thả, họ đã giúp đỡ và hỗ trợ tôi rất nhiều và mang đến cho tôi một bộ kinh sách mới hoàn chỉnh của Sư phụ.

Thông qua học Pháp, tôi đã hiểu được nội hàm của các Pháp lý và tìm ra chỗ tôi đã bị tụt hậu trong tu luyện so với những người khác. Thông qua việc xem Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản, tôi biết rằng chủ nghĩa cộng sản là một tà linh đến từ phương Tây, được tạo thành từ lòng thù hận và những thứ cấp thấp trong vũ trụ. Tà linh này đã thành phụ thể của các Đảng viên vô Thần của Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới của nó, và mục đích cuối cùng của nó là hủy diệt loài người. Để cứu chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp, tôi đã học cách tải xuống từ Internet và in các tờ rơi và tập sách giảng chân tướng. Tôi dành trọn thời gian rảnh để làm ba việc.

Có một năm, cảnh sát địa phương đã lên kế hoạch bắt giữ quy mô lớn các học viên địa phương và tôi có tên trong danh sách. Một số sỹ quan trẻ đã đến nhà tìm tôi. Ngay khi họ bước vào cửa, tôi chui vào buồng tắm và khóa chặt cửa từ bên trong. Tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi có thể nghe thấy họ đi lại và tìm kiếm khắp mọi phòng trong nhà tôi. Tôi nghe thấy họ hỏi gia đình tôi và những câu trả lời thông minh của chồng tôi. Nửa giờ sau, họ ra về tay không.

Chồng tôi sau đó nói với tôi rằng cảnh sát đã tìm kiếm khắp nơi, ngay cả sau rèm cửa, ngoại trừ phòng tắm. Tôi rất biết ơn sự che chở của Sư phụ. Mọi chuyện xảy ra thường có lý do–tôi tự hướng nội và thấy tôi có tâm oán hận ẩn sâu với chồng mình và tâm sợ hãi. Tôi cũng đã quá tập trung vào các hạng mục giảng chân tướng mà không học Pháp đủ, và khi học Pháp, tôi không học với một đầu óc thanh tỉnh.

Cơn bão vẫn chưa dừng lại, và cuộc bức hại vẫn đang tiếp diễn. Tuy nhiên, trên con đường tu luyện Đại Pháp đầy khó khăn nhưng hạnh phúc này, tôi tiếp tục tiến về phía trước với Sư phụ ở bên.

Khi tôi đề cao trong tu luyện và thăng hoa tâm tính, tôi hiểu rằng là một lạp tử của Đại Pháp, dù chúng ta hy sinh bao nhiêu thì tất cả đều là một phần trong an bài. Vì chúng ta là những sinh mệnh tại tầng này, chúng ta làm mọi thứ vì người khác và mọi thứ chúng ta làm phải là vô tư. Chúng ta không làm bất cứ điều gì vì Sư phụ, thay vào đó Sư phụ đang giúp chúng ta thông qua đó mà đạt đến quả vị của mình.

Vì chúng ta có vinh dự đắc Pháp vào thời điểm quan trọng này trong lịch sử, chúng ta cũng gánh vác trách nhiệm lớn lao của các học viên Đại Pháp.

Trong suốt hơn 20 năm, tôi đã trải qua những khó khăn, trở ngại, niềm vui và nỗi buồn, và đã chứng kiến hầu hết những điều xấu xa trong thế giới con người. Tuy nhiên, được sống là một niềm vui. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi đã chết từ lâu. Sư phụ đã cho tôi cuộc đời thứ hai và cứu tôi hết lần này đến lần khác. Sư phụ thường xuyên tịnh hóa cơ thể cho tôi và giúp tôi đề cao tầng thứ của mình. Bất cứ khi nào tôi trễ nải trong tu luyện, Sư phụ luôn điểm hóa cho tôi và cố gắng đưa tôi trở lại đúng hướng. Khi tôi tu luyện tinh tấn, Sư phụ luôn ban thưởng cho nỗ lực của tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Những sinh mệnh tới thế [gian] này, không làm người, mà làm động vật, làm thực vật, cũng đều đang đợi đệ tử Đại Pháp cứu độ. Chư vị thực thi không tốt, thì không chỉ bản thân chư vị làm không tốt, những sinh mệnh mà chư vị phát nguyện cứu độ ấy, tương lai sẽ mất đi cơ hội. Trách nhiệm của chư vị là trọng đại, tương lai đang chờ chư vị, trong vũ trụ hằng bao nhiêu sinh mệnh vũ trụ đang chờ chư vị” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Trong khoảng thời gian chưa từng có trong lịch sử này mà Sư phụ ở đây để cứu độ chúng sinh, chúng ta không có lý do gì để không làm tốt với tư cách là các học viên Đại Pháp.

(The End)

(Hết)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/3/408807.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/8/187737.html

Đăng ngày 03-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share