Bài viết của một học viên tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-08-2020] Tôi là một phụ nữ Trung Quốc 56 tuổi sống ở một làng quê thuộc tinh Liêu Ninh, Trung Quốc. Lần đầu tôi được nghe về môn tu luyện tự thân có tên gọi Pháp Luân Đại Pháp là năm 1998.
Lúc đó tôi đã xem loạt video “các bài giảng tại Tế Nam” của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi học được rằng Đại Pháp yêu cầu chúng ta làm người tốt. Từ cao tầng mà nhìn thì Đại Pháp dạy người tu Phật tu Đạo. Sau đó, tôi xuất ra một niệm: Mình nhất định phải tu thành, theo Sư phụ hồi gia. Tôi rất vui mừng vì đến nay tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 22 năm!
Từ đó tôi đã được đắm mình trong Phật quang. Sư phụ Lý đã tịnh hóa cho tôi để chứng chóng mặt nghiêm trọng, viêm vú cấp tính, và các bệnh phụ khoa của tôi đều biến mất.
Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và lan truyền vu khống về Sư phụ Lý. Tôi đã ra ngoài và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những người tôi gặp. Vì tôi làm việc đó, tôi đã bị bắt giữ phi pháp. Tôi bị giam 40 tháng trong một trại cưỡng bức lao động. Vào mùa Thu năm 2006, tôi được trả tự do.
Lẽ ra tôi phải được thả vào tháng 5 năm 2006, tức là hết ba năm. Nhưng tôi bị giam thêm bốn tháng nữa, tới tận tháng 9, vì tôi đã truyền các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp cho các học viên khác, hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” từ chối mặc đồng phục của trại lao động và từ chối làm việc. Các học viên khác đã động viên chồng tôi trong khi tôi bị giam giữ. Anh ấy tiếp tục làm việc trong trang trại của chúng tôi và cũng chịu trách nhiệm quản lý trang trại của cha mẹ và anh trai mình.
Chồng tôi trồng ngũ cốc và ngô trên đất nông nghiệp của nhà chồng. Sau vụ mùa, chồng và con trai tôi đi làm thuê ngoài làng.
Một ngày nọ, hàng xóm của tôi đến và nói với tôi: “Nhanh lên! Nhà chồng chị đã bán tất cả vụ mùa thu hoạch của chị kìa.” Tôi không thể tin được!
Hóa ra, hàng xóm của tôi đã đúng. Tôi thấy một chiếc xe tải chở đầy ngô. Tôi thấy bố mẹ chồng tôi đang đếm tiền mà họ thu được. Tôi hỏi họ: “Chúng con đã tiếp quản trang trại của bố mẹ. Đó là vụ mùa của chúng con. Làm sao mà bố mẹ có thể bán tất cả những thứ này?” Mẹ chồng tôi đáp: “Đúng, đúng là bố mẹ đã không muốn làm nông trong vụ mùa vừa qua, nhưng bố mẹ nên nhận được một phần thu nhập của các con.”
Tôi không tức giận và nhận ra rằng mình phải tuân theo nguyên tắc của một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tu dưỡng tâm tính và dành thời gian còn lại của buổi chiều để giúp mẹ chồng làm việc nhà.
Khi chồng tôi nghe nói về những chuyện xảy ra với vụ thu hoạch, anh đã vội vã về nhà và cãi cọ với bố mẹ. Tuy nhiên họ kiên quyết nói rằng trang trại của họ không phải công việc của chúng tôi. Chồng tôi nói: “Thế chi phí hạt giống và phân bón thì sao? Bố mẹ nên trả lại tiền cho con.” Bố mẹ anh dứt khoát nói với anh rằng họ định giữ lại toàn bộ số tiền. Chồng tôi đã rất tức giận với họ và chạy vào bếp đe dọa đốt nhà.
Tôi nói với anh ấy: “Em không tranh luận với bố mẹ nữa. Anh là con trai của họ. Anh vẫn còn trẻ. Bố mẹ đã có tuổi rồi. Anh vẫn còn có thể làm việc và kiếm tiền. Còn bố mẹ không thể làm việc nữa. Bố mẹ sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu có một số tiền.” Anh ấy tức giận và hét lên với tôi vì không tức giận với họ. Thực ra thì nếu tôi không phải là một học viên Đại Pháp, tôi có lẽ đã hành xử như chồng tôi.
Vào mùa Thu năm 2009, tôi đang giúp anh dỡ hàng từ một xe lừa thồ vào xe tải thì tôi ngã khỏi phía sau của xe tải. Tôi bị đau bụng dữ dội và gần như tắt thở. Tôi không thể di chuyển. Chồng tôi mắng mỏ tôi và phàn nàn rằng tôi vô dụng. Anh ấy phớt lờ tôi và bỏ đi một mình để đưa xe lừa thồ trở lại nông trại. Tôi nói: “Em rất muốn giúp anh, nhưng em thực sự không thể. Em bị thương rồi.” Sau đó, anh ấy im lặng.
Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi, và cuối cùng tôi có thể đứng được. Rất khó khăn để về đến nhà. Khi tôi thấy hàng xóm của mình, cô ấy chạy vội tới và nhờ tôi trông chừng mẹ của cô. Mẹ cô ấy đang hấp hối và cô phải đi tìm ai đó để đưa bà tới bệnh viện.
Vì vậy tôi đã chăm sóc cho mẹ của người hàng xóm trong khi cô ấy đi tìm người giúp đỡ. Sau đó, khi tôi về đến nhà, bố chồng tôi la lên: “Mày đã ở đâu vậy? Mẹ mày đang cần giúp đỡ kìa! Bà ấy phải tự mình mang những khúc gỗ. Mày là một học viên Pháp Luân Đại Pháp! Tao sẽ báo cảnh sát đến bắt mày. Mày sẽ bị tuyên án thêm vài năm nữa…”Tôi không tức giận và tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ:
“…trong tương lai có khi đang ở trước mặt người mà chư vị không muốn mất mặt nhất thì chư vị bị người ta tát cho hai cái, không cất đầu lên nổi; chư vị đối đãi vấn đề ấy như thế nào, xem chư vị có thể Nhẫn được hay không.” (Chuyển Pháp Luân–Bài giảng thứ chín)
Tôi đã không nói lời nào. Tôi tin rằng tình huống này được an bài để giúp tôi buông bỏ chấp trước vào việc giữ thể diện.
Chồng tôi bắt đầu hét lên với bố anh ấy: “Cô ấy bị ngã khỏi xe tải. Bố có biết cô ấy đã bị thương không?” Bố anh ấy cho rằng anh đang kiếm cớ để cố gắng bảo vệ tôi, vì vậy họ bắt đầu cãi lộn. Người hàng xóm của tôi nói: “Tôi thực sự không biết vợ anh đã bị thương. Nếu không, tôi đã không làm phiền cô ấy.”
Một số người chứng kiến tình huống này đã nói rằng tôi xử lý khá tốt và rằng Pháp Luân Đại Pháp hẳn là thực sự tốt! Thực ra, tôi không nghĩ việc mình có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này là điều gì đó to tát. Đại Pháp đã cứu tôi và Sư phụ đã bảo hộ tôi không bị thương nghiêm trọng.
Trước khi là một người tu luyện, tôi không có mối quan hệ tốt với bố mẹ chồng mặc dù tôi rất trung thực và tốt bụng. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu nguyên lý về nghiệp lực. Tôi đã đề cao tâm tính và đối xử tốt với bố mẹ chồng. Tôi cũng chăm sóc mẹ chồng sau khi bố chồng tôi mất. Hiện nay bà đã 86 tuổi và không thể tự chăm sóc bản thân. Những người biết tôi đều nhận ra rằng tôi đã thay đổi trở nên tốt hơn kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trong thời kỳ Chinh Pháp, tôi đã phối hợp cùng các học viên khác để hình thành một chỉnh thể cho dù tôi bận rộn hay mệt mỏi đến đâu. Tôi đã theo an bài của Sư phụ để trợ Sư chính Pháp và làm tốt ba việc. Bản thân tôi vẫn cần đề cao để đáp ứng yêu cầu của Sư phụ, nhưng tôi sẽ tiếp tục tinh tấn tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/2/409849.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/25/187964.html
Đăng ngày 07-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.