Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây

[MINH HUỆ 12-08-2020] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Khi Sư phụ đề cập đến trang web Minh Huệ trong kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019”, tôi nghĩ mình nên trợ giúp hạng mục trọng yếu này. Việc dịch và biên tập các bài viết trên Minh Huệ đã giúp ích rất nhiều cho tu luyện của tôi. Đọc các bài chia sẻ giúp tôi nâng cao tâm tính, mở rộng tâm từ bi và nhẫn nại, vốn là hai điểm mà tôi cần đề cao.

Được bảo hộ

Khi tôi khoảng ba tuổi, tôi và các anh em họ chơi trò trốn tìm trong một ngôi nhà cũ. Nhưng họ lại quyết định chơi ở chỗ khác và rời đi. Tôi tìm họ khắp mọi nơi. Sàn tầng ba của ngôi nhà cũ bị hở – tôi đã rơi qua khe hở và ngã xuống sàn bê tông tầng trệt.

Mãi cho đến khi các anh em họ của tôi về nhà, mẹ tôi mới phát hiện ra tôi bị mất tích. Khi bà tìm thấy tôi, tôi đang nằm bất động trên mặt đất. Tôi tỉnh lại ngay khi bà đỡ tôi dậy. Thật ngạc nhiên, tôi không bị thương, thậm chí không một vết xước.

Trong nhiều năm, mẹ tôi đều nói rằng hôm đó tôi đã được một thiên thần bảo vệ.

Kể từ đó, tôi luôn cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí còn kiểm tra xem có phải mình được bảo vệ thật không.

Một ngày khi tôi khoảng sáu tuổi, tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi chạy qua chạy lại ngang con phố trước nhà để xem có chuyện gì sẽ xảy ra. Liệu những chiếc xe có dừng lại hay chạy vòng qua tôi hay không? Tôi chạy qua chạy lại vài lần đến khi mẹ tôi nhìn thấy và đã ngăn tôi lại.

Bà nói rằng tôi không nên thử xem mình có được bảo hộ hay không; thay vào đó, tôi nên biết ơn vì điều đó.

Trong suốt cuộc đời mình, tôi đã trải nghiệm vô số lần được bảo hộ.

Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Ở tuổi 30, tôi viết những lời truyền cảm hứng lên những tấm thiệp nhỏ để tạo động lực cho bản thân. Tôi sẽ lấy chúng ra và đọc thầm trong khi đang đợi hoặc đi xe buýt. Tôi khao khát được một vị chân sư chỉ dẫn mình. Khi gặp được Đại Pháp và nhìn thấy ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi biết Ngài chính là người mà tôi đang chờ đợi.

Năm 2001 là thời điểm tệ nhất trong cuộc đời tôi. Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, ly hôn, bán nhà và phải chuyển đến một căn hộ chung cư. Tôi bị mắc chứng mất ngủ kinh niên, lo lắng và đau khớp. Bệnh tật và áp lực cuộc sống khiến tôi kiệt sức.

Sau khi tham dự buổi đầu tiên của khóa học Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu luyện công hàng ngày tại nhà. Mặc dù không nắm rõ các động tác nhưng tôi vẫn kiên trì. Hai tuần sau, chứng mất ngủ của tôi đã biến mất. Tôi khá ngạc nhiên và bắt đầu tham gia nhóm học Pháp hàng tuần ở trung tâm cộng đồng.

Hai tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi cùng các học viên khác đã tham gia hoạt động ở một thành phố khác để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho công chúng. Trên đường về nhà, tôi đột nhiên cảm thấy như thể có chiếc áo giáp nặng ngàn cân được dỡ khỏi vai mình. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Đó là khoảnh khắc tôi thoát khỏi sự lo lắng.

Sáu tháng sau, chị gái tôi có đề cập đến loại thuốc mà tôi đã sử dụng để chữa đau khớp. Tôi nhận ra rằng mình đã không mua thuốc này trong bốn tháng, nhưng các khớp của tôi không còn đau nữa. Bệnh tật của tôi đã nhanh chóng được chữa lành, và tôi đã trở lại với con người tràn đầy năng lượng của mình.

Biết ơn vì cuộc đời mà Sư phụ đã an bài cho

Tôi là con út trong gia đình. Gia đình tôi coi trọng sự hài hước và kỹ năng giao tiếp, và tôi rất xuất sắc trong phương diện này. Khi tôi trưởng thành, bạn bè và gia đình rất thích khiếu hài hước của tôi.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tu khẩu là một trong những việc đầu tiên tôi cần thực hiện. Các học viên khác có thể không nhận ra sự khác biệt, nhưng những người thân thiết với tôi đã nhận ra những thay đổi.

Các đồng nghiệp của tôi nhận thấy điều đó đầu tiên. Họ đã quen với việc thỉnh thoảng nghe một câu nói đùa hoặc bình luận hài hước của tôi. Tôi đã ngừng làm việc đó, và một số người nói với tôi rằng họ thích “con người cũ” của tôi hơn. Tôi cảm thấy vui khi nghe điều này vì nó có nghĩa là tôi đang chú tâm đến lời nói của mình.

Sư phụ giảng:

“Trong đơn vị [công tác], hoặc ngoài xã hội, có người có thể nói chư vị xấu, [nhưng] chư vị không nhất định đúng là xấu; có người nói chư vị tốt, chư vị lại cũng không nhất định đúng là tốt.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi thường chăm chỉ luyện công, nhưng đôi lúc cũng không thể vượt qua được các chướng ngại. Ví dụ, tôi không mất nhiều thời gian để ghi nhớ bản Luận ngữ cũ, nhưng tôi gặp khó khăn với bản Luận ngữ mới. Tôi tự hỏi có phải do tôi đã phàn nàn quá nhiều về phiên bản mới đã trải qua nhiều vòng chỉnh sửa trong quá trình phiên dịch hay không.

Tôi cố gắng ghi nhớ “Luận ngữ” một vài lần, gần như thuộc lòng đoạn đầu tiên, và dừng lại trong vài ngày. Sau đó, tôi sẽ quên những gì mình đã ghi nhớ. Tôi cảm thấy xấu hổ về điều này. Có cảm giác như có một thứ chất dính đang ngăn trở tôi ghi nhớ “Luận ngữ”.

Tôi sẽ tiếp tục tu bản thân, khai mở trí huệ và tâm hồn, tăng cường trí huệ và hoàn tất sứ mệnh của mình.

Đây là một số nhận thức của tôi tại tầng thứ hiện tại. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/12/410261.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/7/188149.html

Đăng ngày 08-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share