Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2020] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong 21 năm qua, tôi luôn cố gắng chiểu theo những Pháp lý mà Sư phụ Lý Hồng Chí giảng, chống lại sự trượt dốc của đạo đức ngày nay, cân nhắc tới người khác trước, và chăm sóc cho gia đình của mình. Dưới áp lực của xã hội tại Trung Quốc, tôi cũng giống như hàng triệu các học viên Pháp Luân Công khác (còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp) đã không màng nguy hiểm để cứu những người đang bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa dối.

Tại sao ư? Bởi vì Sư phụ đã giảng:

“… bởi vì chư vị là sinh mệnh chính Pháp chính giác vị tha do Đại Pháp tạo nên”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Một người tu luyện Đại Pháp, cả nhà được thụ ích

Con gái bước vào tu luyện

Con gái tôi có liên hệ mật thiết đến việc tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong dịp Tết Nguyên Đán năm 1999, cháu cứ nài nỉ chúng tôi đến thăm một người họ hàng sống ở thành phố khác, mặc dù cháu cũng không biết rõ người họ hàng này. Trong chuyến đi, một người quen đã tặng tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, nhờ đó mà tôi đã được mở rộng tầm mắt về Pháp Luân Đại Pháp.

Lúc đó tôi độc tu ở nhà và chỉ thỉnh thoảng mới đọc Chuyển Pháp Luân cho con gái nghe, nhưng các chủng tử của Đại Pháp đã bén rễ trong tâm cháu.

Cháu là một đứa trẻ khá bướng bỉnh, những mỗi khi cháu nổi cơn tam bành, cháu sẽ bị sốt hoặc đau đầu vào ngày hôm sau. Tôi sẽ đón cháu ở trường và gợi ý rằng chúng tôi nên cùng nhau học Pháp và xem xem Sư phụ muốn chúng tôi làm gì. Cháu thường tán thành ý kiến này. Thật ngạc nhiên, vào ngày tiếp theo cháu đã có thể hồi phục.

Cháu đã được chứng kiến uy lực của Đại Pháp hết lần này tới lần khác và hiểu rằng cháu cần trở thành một đứa trẻ ngoan và chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn mà Sư phụ yêu cầu.

Khi cuốn sách Cửu Bình được xuất bản, thì cháu đang học cấp hai. Tôi đã nói với cháu về việc thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản. Cháu đã không do dự mà viết ngay một bản tuyên bố thoái Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên.

Cháu rất dụng tâm vào việc học hành và đã được nhận vào một trường Đại học trong thị trấn. Cháu về nhà vào mỗi cuối tuần. Cháu đã tự mình đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, và đến một ngày kia cháu đã nhờ tôi dạy các bài công pháp.

Cháu cũng có thể phóng hạ chấp trước vào lợi ích. Năm người bạn đại học của cháu đã nộp đơn xin trợ cấp của chính phủ. Sau khi khoản trợ cấp được phê duyệt, lớp trưởng đã phân phát khoản tiền cho toàn bộ sinh viên trong lớp. Con gái tôi không đồng ý với cách xử lý này nhưng cháu cũng không muốn gây mâu thuẫn với lớp trưởng. Do đó cháu đã lặng lẽ chuyển phần tiền 900 tệ (127 đô la Mỹ) của mình cho một trong năm sinh viên đó và đề nghị bạn ấy hãy chia khoản tiền này cho năm người cần dùng đến nhất.

Hai năm sau, trước khi cháu rời khỏi Trung Quốc để đi học cao học, nhiều người thân của chúng tôi đã đến tiễn cháu. Cô của cháu tuy không gần gũi với chúng tôi lắm nhưng đã khiến chúng tôi bất ngờ khi tặng cho cháu 20.000 nhân dân tệ.

Con gái tôi đã nói rằng: “Mẹ à, Sư phụ giảng thật chính xác – bất thất bất đắc”. Sau đó, cháu kể cho tôi nghe về sự việc xảy ra ở trường Đại học. Tôi rất hài lòng về những việc cháu đã làm được.

Con gái tôi đã tốt nghiệp và được đề nghị một công việc tốt bên ngoài Trung Quốc. Tôi biết miễn là cháu đối đãi với bản thân như một người chân tu, thì Sư phụ sẽ bảo hộ cháu, nên tôi không cần phải lo lắng gì nữa.

Sư phụ giảng:

“Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Hiện tại con gái tôi đã trở thành một công dân Hoa Kỳ và có sự nghiệp ổn định. Cháu đang bước đi trên con đường tu luyện của mình một cách vững chắc.

Chồng tôi đã nhận thức rõ tà đảng Trung Cộng

Mặc dù chồng tôi vẫn chưa tu luyện, nhưng anh ấy đã liễu giải được chân tướng căn bản của Đại Pháp và ủng hộ tôi tu luyện. Anh ấy cũng đã thoái xuất khỏi ba tổ chức chính của Đảng cộng sản, nhưng nhận thức của anh ấy về tổ chức này vẫn chưa thật rõ ràng. Thỉnh thoảng anh ấy đã bình luận về việc tôi phân phát tài liệu chân tướng và sử dụng tiền giấy chứa thông tin giảng chân tướng là đang “làm chính trị”.

Vài năm trước, gia đình tôi đã lắp đặt một chảo vệ tinh. Để giữ cho các thành viên trong gia đình không bị tà đảng làm ô nhiễm, tôi đã đặt chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTD) làm kênh truyền hình duy nhất có thể xem được. Sau đó, chồng tôi đã minh bạch được bản chất thực sự của tà Đảng và đã dám biểu đạt cảm xúc bất mãn của bản thân đối với tà Đảng.

Chính quyền nơi anh ấy làm việc từng yêu cầu mỗi Đảng viên cần phải nộp Đảng phí suốt những năm qua. Chồng tôi nói: “ĐCSTQ thật quá xấu xa. Nó hẳn là lại thiếu tiền rồi. Tất cả những gì nó làm là lừa dối mọi người. Anh cần phải nói gì đó trong cuộc họp Đảng hôm nay”.

Trong cuộc họp, chồng tôi đã hỏi bí thư Đảng ngay trước mặt nhiều người rằng: “Thưa ngài bí thư, tôi có phải nộp Đảng phí không?” Vị bí thư nói rằng anh ấy cần phải đóng Đảng phí. Vì thế chồng tôi hỏi liệu rằng anh ấy có thể thoái Đảng hay không và nhận được câu trả lời là điều này càng không thể. Sau đó, anh ấy đề nghị vị bí thư giải thích cho anh một số điều phức tạp của chủ nghĩa cộng sản, việc này khiến cho vị bí thư không thể trả lời.

Khi chồng tôi kể cho tôi nghe chuyện này, tôi cảm thấy rất vui và đã khen ngợi anh ấy. Các đồng nghiệp của anh đều ngạc nhiên vì chồng tôi thật can đảm khi dám nói những điều như vậy.

Chồng tôi đã xem chương trình truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTD) và Đại Kỷ Nguyên về các cuộc biểu tình ở Hồng Kong vào năm ngoái. Anh ấy đã nhìn thấy cảnh sát Hồng Kong phun vòi rồng và bắn đạn hơi cay vào những người biểu tình, anh cho rằng đây là những hành động trấn áp hết sức phi lý.

Khi anh thấy truyền thông của ĐCSTQ đưa tin sai sự thật và không dám chiếu bất kỳ cảnh nào liên quan đến sự kiện, anh ấy đã vô cùng phẫn nộ. Anh nguyền rủa ĐCSTQ vì các thủ đoạn lưu manh và lừa dối của nó. Tôi nói: “Đây chính là những thủ đoạn nhất quán mà ĐCSTQ thường xuyên sử dụng – giả dối, đao to búa lớn và sáo rỗng – vĩ đại, quang vinh, và chính xác”.

Sự tương phản rõ nét đó đã khiến anh nhìn thấu bộ mặt xấu xa của ĐCSTQ. Anh ấy cũng không bao giờ nói tôi tham gia vào chính trị nữa.

Sư phụ giảng:

“Người ta nhận rõ cái tà ác đó, trong tư tưởng của họ sẽ bài trừ độc hại của tuyên truyền vu khống của các kênh thông tin Trung Cộng, [thế là] chư vị cứu họ rồi, chính là một bước ấy có thể khiến họ sang được bước sau”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Hiện tại mặc dù chồng tôi chưa chính thức bước vào tu luyện Đại Pháp, nhưng anh ấy đang luyện công cùng tôi mỗi ngày. Tôi thực lòng cảm tạ sự phó xuất của các học viên công tác trong hạng mục Tân Đường Nhân, sự nỗ lực của các bạn đã có thể khiến nhiều người hơn minh bạch bản chất của tà Đảng.

Trong những năm qua, bản thân chồng tôi cũng trực tiếp được thụ ích từ việc tôi tu luyện. Chẳng hạn, anh ấy đã được thăng hàm giáo sư và được lựa chọn trở thành người hướng dẫn các sinh viên cao học.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng độ kỷ độ nhân, phổ độ chúng sinh; do đó Pháp Luân xoáy vào trong độ bản thân, xoáy ra ngoài độ nhân. Khi xoáy ra ngoài thì nó phát phóng năng lượng, có ích cho người khác; như vậy, ai ở trong vùng che phủ của trường năng lượng của chư vị đều được lợi ích; họ có thể cảm thấy rất thoải mái. Bất kể là chư vị đi ngoài phố, tại đơn vị [công tác], [hay] ở nhà cũng vậy, đều có tác dụng như thế”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Chứng thực Đại Pháp thông qua việc giảng chân tướng

Sư phụ giảng:

“Tu luyện của đệ tử Đại Pháp không chỉ vì viên mãn cá nhân, cứu độ chúng sinh là trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp, là điều cần phải hoàn thành khi người tu luyện mang danh hiệu là đệ tử Đại Pháp”. (“Gửi Pháp hội Châu Âu [2007]”, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi đã cố gắng chiểu theo yêu cầu của Sư phụ để thức tỉnh lương tri của nhiều người hơn nữa.

Một người phụ nữ đã thay đổi ấn tượng với các học viên

Một ngày nọ, chồng tôi và tôi bắt xe lửa để đến thăm một người họ hàng sống ở thành phố khác. Sau một hồi đọc Pháp trên điện thoại di động, tôi đã bắt chuyện với một cặp vợ chồng ngồi kế bên. Khi chồng tôi đi vào nhà vệ sinh, tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho người vợ.

Cô ấy nhìn từ đầu tới chân tôi và hỏi nghề nghiệp của tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi là một giảng viên đại học. Cô ấy nói: “Thảo nào khi cô lên tàu, tôi đã nhận thấy cô ăn mặc thật đẹp và có khí chất”.

Cô ấy thắc mắc tại sao các giảng viên đại học cũng tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy cho rằng tất cả học viên Pháp Luân Công đều giống như hàng xóm của cô ấy.

Cô giải thích rằng: “Hàng xóm của tôi đã bị tống giam vì tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi được thả, gia đình cô ấy đã coi thường và thường xuyên đánh đập cô. Chồng cô đánh cô, em chồng đánh cô, và ngay cả con ruột của cô cũng đánh cô. Họ không tôn trọng và ức hiếp cô. Tất cả chỉ bởi vì cô tu luyện Pháp Luân Công. Vì thế tôi nghĩ rằng toàn bộ các học viên Pháp Luân Công đều giống như cô ấy”.

Tôi nói với người phụ nữ rằng gia đình người học viên này đã bị tà Đảng Trung Cộng lừa dối và Pháp Luân Công là cao đức Đại Pháp, dạy người ta trở thành một người tốt và chiểu theo những nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn.

“Tu luyện Pháp Luân Công giúp người ta đạt được thân tâm khoẻ mạnh”, tôi nói. “Pháp môn dạy người ta phải cân nhắc tới người khác trước và trở thành một người tốt bất kể họ ở đâu. Rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Công đều có trình độ học thức cao. Đại Pháp hiện đã được hồng truyền ở hơn 100 quốc gia trên thế giới”.

Người phụ nữ thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt! Tôi đã nhìn thấy sự mỹ hảo của Đại Pháp ở cô”.

Thông qua sự việc này, tôi đã minh bạch được nội hàm thâm sâu hơn trong lời giảng của Sư phụ: “Đệ tử Đại Pháp nên tạo mẫu hình tốt đẹp cho người khác, đường đường chính chính ra dáng con người”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Một phụ nữ thành đạt minh bạch chân tướng

Có lần trên máy bay, tôi ngồi bên cạnh một người phụ nữ mặc trang phục thiết kế. Tôi chắc chắn không thể bỏ qua việc giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi đã khen ngợi chiếc khăn quàng cổ của cô: “Chiếc khăn này là của thương hiệu XX phải không? Nó rất thanh lịch”. Cô ấy trả lời một cách hài lòng: “Vâng, đây là phiên bản giới hạn”.

Tôi nói: “Không lạ gì. Nhìn cô đeo nó rất hợp thời trang, ngoài ra nó còn khá độc đáo. Áo choàng ngoài của cô cũng là thương hiệu XX à?” Cô ấy hài lòng gật đầu. Tôi nói: “Nhìn cách cô ăn mặc, tôi đoán cô hẳn là một phụ nữ thành đạt. Cô chắc chắn rất có khiếu thẩm mỹ”. Điều này đã mở đường cho một cuộc trò chuyện cởi mở.

Tôi kể cho cô ấy nghe về một du khách Trung Quốc đã ôm con mình khi đứa trẻ đi vệ sinh ở lối vào một cửa hàng Burberry ở London.

Tôi nói: “Tiêu chuẩn đạo đức của người dân Trung Quốc đang trượt dốc từng ngày. Ngay cả sự văn minh và phép lịch sự căn bản cũng bị bỏ qua, nói gì đến tôn trọng quốc gia khác. Thật đáng hổ thẹn!

“Kỳ thực, đó là do thuyết vô thần của ĐCSTQ đang huỷ hoại người dân. Con người không sợ Trời không sợ đất và tranh đấu với nhau. Họ chối bỏ các giá trị truyền thống như nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, và không tin vào thiện ác hữu báo”.

“Nền văn minh 5000 năm của Trung Hoa đã bị phá huỷ. Nó đã trở thành một dân tộc không có tín ngưỡng lẫn tiêu chuẩn đạo đức”.

Sau đó tôi nói về việc dàn dựng “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn” và về Pháp Luân Công. Cô ấy lắng nghe rất cẩn thận và tán đồng với tôi. Tôi nhận thấy cô ấy là một người phụ nữ khá thiện lương.

Tôi tiếp tục nói: “ĐCSTQ đã dẫn dụ mọi người coi trọng tiền bạc và làm điều ác để kiếm tiền. Nó đang dẫn dắt mọi người tới một vực thẳm nguy hiểm. Vì vậy chúng ta phải thoái xuất khỏi tất cả các tổ chức bị ĐCSTQ khống chế. Chỉ có làm như vậy thì chúng ta mới có thể tránh được tai nạn khi Trời diệt Trung Cộng và không bị chôn vùi cùng với nó”.

Người phụ nữ sau đó đã đồng ý thoái khỏi các tổ chức Đoàn, Đội. Tôi nói với cô ấy rằng: “Cô là một người tốt bụng và sáng suốt. Cô chắc chắn sẽ được Thần Phật bảo hộ”. Cô ấy mỉm cười chân thành.

Cô gái với trái tim tan vỡ đã mỉm cười trở lại

Trên đường tới thăm con gái mình, tôi phải quá cảnh ở sân bay Phổ Đông, Thượng Hải. Tôi đi dạo xung quanh các cửa hàng ở sân bay. Sau khi giảng chân tướng cho một trong những nhân viên, tôi nhận thấy chuyến bay chuyển tiếp của tôi bị hoãn lại từ ba đến bốn tiếng. Vì vậy tôi cần phải kiếm thứ gì đó để ăn.

Tôi bước vào một nhà hàng đông đúc và nhìn thấy còn một ghế trống ở phía đối diện một cô gái trẻ. Tôi hỏi cô gái rằng chiếc ghế đó đã có ai ngồi chưa và cô ấy nói rằng chưa có, vì thế tôi đã ngồi xuống và bắt đầu gọi món. Tôi thanh toán bằng tiền mặt nhưng lại thiếu mất hai nhân dân tệ, vì thế tôi đã rút thẻ ngân hàng của mình ra. Cô gái ngay lập tức lấy ra hai nhân dân tệ và đề nghị trả giúp tôi. Tôi cảm ơn cô ấy nhưng từ chối không nhận.

Trong khi đợi đồ ăn lên, tôi bắt chuyện với cô gái và biết được rằng cô ấy và bạn trai vừa mới chia tay. Cô ấy đến Thượng Hải để thăm lại những nơi mà họ từng cùng nhau tới trước đây. Cô ấy đã khóc trong khi kể về nỗi cô đơn và những kỷ niệm của mình. Tôi lặng lẽ lắng nghe.

Tôi nghĩ tôi có thể an ủi cô ấy bằng cách nói với cô về văn hoá truyền thống. Tôi nói: “Người Trung Quốc chúng ta thường nhắc tới duyên phận, và có câu nói rằng: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Cô thấy đó, chúng ta đang gặp nhau hôm nay cho dù chúng ta ở rất xa nhau”. Cô ấy khẽ gật đầu.

“Nếu duyên phận giữa cô và bạn trai đã hết, thì đừng cưỡng cầu. Hôn nhân là do thiên thượng an bài, nên hãy tuỳ kỳ tự nhiên. Mắc kẹt trong nỗi thống khổ là vô ích và sẽ khiến gia đình cô phải lo lắng. Vì vậy hãy buông bỏ nó đi.

“Cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tuyệt vời dành cho cô, và vì cô là một cô gái thiện lương, nên chắc chắn cô sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Tôi tin rằng thiện hữu thiện báo, phải vậy không?” Cô gái đã gật đầu.

Tôi nói với cô rằng tôi là một người có tín ngưỡng và tin rằng Thần Phật sẽ bảo hộ người tốt. “Tôi đang đến thăm con gái mình, cũng là một người có đức tin”, tôi nói. “Mặc dù con tôi đang đi du học, nhưng tôi không cảm thấy lo lắng cho cháu, bởi cháu được Thần Phật bảo hộ. Chúng tôi đều đặt tín tâm vào Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng trở thành một người tốt”.

Tâm trạng của cô gái dần dần chuyển biến và tôi đã thuyết phục được cô làm tam thoái.

Trước khi cô ấy rời đi để lên máy bay, tôi nói với cô ấy: “Hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo”, tâm tình của cô sẽ tốt lên và cuộc sống của cô sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn”. Cô ấy đã nở một nụ cười duyên dáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/29/407471.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/28/186964.html

Đăng ngày 06-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share