Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp phương Tây
[MINH HUỆ 29-08-2020] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!
Tôi đã 80 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ hơn 20 năm trước. Tôi trở thành một học viên Đại Pháp vào năm 1999 trước khi cuộc bức hại ở Trung Quốc bắt đầu. Trải nghiệm đắc Pháp của tôi rất thần kỳ.
Tại đây tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện của mình.
Nhiều năm trước, tôi đã có một giấc mơ rất rõ ràng – Sư phụ đang nắm tay tôi đi dọc con đường quê ngập nắng. Kể từ đó, Sư phụ luôn nắm tay tôi, hướng dẫn và bảo hộ tôi vượt qua hết quan nạn này đến quan nạn khác. Con đường tu luyện của tôi tràn ngập hạnh phúc, nhưng cũng không ít tiếc nuối vì có những lúc tôi đã không làm tốt ba việc. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn quyết tâm tu luyện kiên định.
Tôi thường bị người khác bắt nạt. Tôi cũng là người làm việc chăm chỉ và từ trước tới nay không bao giờ ức hiếp người khác. Tôi thường quan tâm đến cảm xúc của người khác, do đó mọi người đều yêu quý tôi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã sử dụng nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn làm kim chỉ nam cho mình.
Khi còn nhỏ, thiên mục của tôi đã khai mở, tôi biết được một số sự việc và cũng nhìn thấy các thiên thần. Trước khi ngủ, tôi thường thấy những bông hoa nở bằng thiên mục của mình, giống như Sư phụ đã mô tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Nó giống như nhìn qua một chiếc kính vạn hoa. Tôi nhớ mình đã nói với em gái rằng nếu em khó ngủ hãy “nhìn vào kính vạn hoa” của mình, nhưng cô ấy không hiểu tôi đang nói gì.
Những trải nghiệm thay đổi cuộc đời
Người ta nói rằng có những trải nghiệm đã thay đổi cả cuộc đời của họ — tôi cũng có một số trải nghiệm như vậy.
Lần đầu tiên là khi con trai tôi qua đời. Tôi đau buồn đến mức muốn chết đi. Tôi bắt đầu lái xe rất ẩu cho đến một hôm, tôi thật sự đã chết! Một nửa chiếc xe ở phía ghế lái đã hoàn toàn bị đâm bẹp. Đầu của tôi cũng bị va chạm mạnh đến mức có một cái lỗ to, còn chân phải thì bị gãy, mọi người đã đưa tôi đến hai bệnh viện.
Tại bệnh viện thứ hai, họ tuyên bố tôi đã tử vong và đưa tôi đến nhà xác. Ba giờ sau, con gái tôi đến, nhận thấy tôi vẫn đang thở liền gọi y tá.
Tôi nhớ rằng lúc đó mình đã đến Thiên đường. Tại đó, tôi đã gặp và nói chuyện với con trai mình. Tôi nhìn thấy vị thần hộ pháp của con trai nhưng tôi không thể nhìn rõ mặt của vị thần đó. Sau này trong khi nhập định hoặc trong một số thời khắc quan trọng tôi đã nhìn thấy vị thần này, trên mình mặc áo bào trắng và trang phục dài tay. Tôi được lựa chọn hoặc ở lại đó hoặc quay trở về. Tôi nói tôi phải quay trở lại mặt đất vì còn có một nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành.
Trong hai năm tiếp theo, tôi phải đi bằng nạng. Chân phải của tôi phải phẫu thuật năm lần. Tôi phải học lại cách đi, cách nói, cách đọc và không thể chơi piano.
Bắt đầu hành trình tu luyện
Khoảnh khắc thay đổi cuộc đời tiếp theo của tôi là khi tìm được Đại Pháp, hay đúng hơn, là khi Đại Pháp tìm thấy tôi. Ký ức về việc này vẫn còn rất sống động, như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua. Vào thời điểm đó tôi đã theo học Mật tông được bốn năm. Sư phụ giảng:
“Tôi đã giảng: hễ lấy cờ hiệu Mật tông mà giảng công pháp Mật tông ngoài xã hội thảy đều là giả.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Đáng tiếc là tôi không biết điều này nên tôi đã tham gia lớp học Mật tông mỗi tối thứ năm hàng tuần. Đến một ngày, trường học bị đóng cửa và tôi cảm thấy rất trống rỗng. Tôi cầu nguyện Sáng thế chủ xin hãy chỉ cho tôi một con đường đích thực. Lời cầu nguyện của tôi ngay lập tức được đáp lại. Điện thoại của tôi đổ chuông, một người bạn gọi để hỏi tôi có muốn tham dự một lớp Pháp Luân Đại Pháp chín ngày không.
Tôi rất vui mừng nói: “Tất nhiên rồi!”
Ngay trước khi chuyện này xảy ra, tôi đã đọc một bài báo trên Internet về việc các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt tại Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Tôi nghĩ: “Nếu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, thì Đại Pháp hẳn phải rất tốt.”
Tôi đã tham dự lớp học chín ngày. Mỗi buổi tối tôi lái xe hơn 100km để xem băng ghi hình các bài giảng của Sư phụ, và trở về nhà lúc trời đã rất muộn. Tôi rất mệt nhưng không hề bỏ cuộc. Trong khi xem video các bài giảng, tôi nhìn thấy vầng hào quang của Sư phụ, và tôi cũng nhìn thấy vầng hào quang của vị học viên điều phối với rất nhiều màu sắc rực rỡ.
Sau lớp học, tôi lập tức mở một khóa học chín ngày bằng video các bài giảng Pháp của Sư phụ tại nhà mình và có bảy người đã tham dự.
Trong suốt khóa học, thiên mục của tôi đã đạt đến một tầng nhất định. Tôi đã nhìn thấy hai Pháp thân của Sư phụ. Sư phụ bảo tôi phải chấm dứt mối quan hệ bất chính mà tôi đã gắn bó suốt mười năm.
Khi học đến Bài giảng thứ hai, Sư phụ bắt đầu thanh lý cơ thể cho tôi. Nó rất đau đớn và tôi cảm thấy thật khủng khiếp. Tôi đã khóc và hỏi Sư phụ: “Con sẽ phải chịu mọi đau đớn cùng một lúc sao? Có thể cách một thời gian lại tới không?“
Ngay lập tức cơn đau khủng khiếp kia biến mất và lúc đó tôi rất hối hận khi đưa điều kiện đó ra với Sư phụ. Lẽ ra tôi cần phải mạnh mẽ hơn. Kể từ đó, tôi nghĩ rằng cơn đau mà tôi phải chịu đựng hàng ngày có liên quan đến chuyện này.
Tôi học năm bài công pháp rất dễ dàng cứ như thể tôi đã biết luyện công từ trước. Tôi có thể cảm thấy dòng năng lượng mạnh mẽ, mặc dù tôi phải trải qua sự đau đớn mỗi khi luyện công. Bây giờ mỗi khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy mình đang ôm một vũ trụ rất to lớn và nặng.
Một đêm nọ, trong giấc mơ tôi thấy một thế giới xuất hiện từ một cánh cổng khổng lồ. Có một người rất bé đang kéo thế giới đó bằng một sợi dây. Tôi hiểu rằng đó là tôi và thế giới của mình.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi thấy mình tràn đầy năng lượng mỗi sáng thức dậy, cứ chạm tay vào đâu là cảm giác như bị điện giật, giống như Sư phụ đã mô tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi có thể cảm thấy Pháp Luân và các cơ năng đang quay trong cơ thể mình. Qua thiên mục tôi đã nhìn thấy quá trình thăng hoa này, tôi còn thấy công của mình đang tăng dần trên đỉnh đầu theo hình xoắn ốc.
Mặc dù tuổi đã cao nhưng tôi bắt đầu có kinh nguyệt trở lại.
Từ năm 1999 đến năm 2017, mỗi tuần đều có các học viên mới đến nhà tôi để học Pháp. Tôi và các học viên khác cũng tới điểm luyện công cùng nhau hàng tuần.
Năm 2017, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư ruột kết. Tôi cảm thấy rất khó chịu, mặc dù tôi biết đó đều là giả tướng. Tôi đã không dùng thuốc hay hóa trị. Nhưng tôi cũng không luyện công. Tôi cảm thấy không còn chút sức lực, đi lại khó khăn và bị chảy rất nhiều máu.
Tôi đã dừng điểm học Pháp tại nhà mình. Lúc đó tôi rất lo lắng và quyết định từ bỏ, mặc dù tôi nghĩ rằng việc này là không đúng.
Nhìn lại quá trình tu luyện
Có người hỏi tôi có phải lúc đầu tôi tu luyện Đại Pháp là vì để chữa bệnh hay không. Câu trả lời là không. Tôi thậm chí không biết tu luyện có thể khỏi bệnh, mặc dù bệnh ung thư máu và ung thư cổ tử cung của tôi đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Chứng đau nửa đầu kéo dài của tôi biến mất trong một ngày. Bệnh ngoài da của tôi cũng đã khỏi.
Một cột mốc quan trọng khác trong cuộc đời tôi là được mời hỗ trợ trang web Minh Huệ tiếng Pháp.
Vào mùa hè năm 1999, ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện, hai học viên đã nhờ tôi giúp thành lập trang web Minh Huệ tiếng Pháp. Ngay lập tức tôi đồng ý. Sư phụ đã đề xuất việc lập trang web này.
Tôi biết Sư phụ muốn tôi tham gia hạng mục này, và tôi cảm thấy Ngài luôn ở ngay bên cạnh tôi. Vì vậy tôi càng cảm thấy vinh hạnh hơn khi được làm công việc này. Sau khi trang web tiếng Pháp được lập ra, tôi được mời hiệu đính và dịch cuốn Chuyển Pháp Luân sang tiếng Pháp. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mình không xứng đáng có được vinh dự như vậy.
Trong những ngày đầu của trang web Minh Huệ tiếng Pháp, có một học viên mới đến từ Tây Ban Nha đã giúp đỡ việc dịch thuật. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy tà ác đang tấn công cơ thể mình. Anh ấy nói rằng anh ấy không thể làm được và phải từ bỏ vì nó thực sự rất đau đớn. Các học viên đã đến nhà tôi để hỗ trợ tôi phát chính niệm thanh lý môi trường xung quanh và nó thực sự có hiệu quả. Tôi nhìn thấy nhiều vật chất bất hảo biến mất khi chúng tôi phát chính niệm.
Tôi tham gia hạng mục và làm việc rất cần mẫn. Mỗi ngày, tôi dịch một hoặc hai bài viết cũng như hiệu đính một số nội dung khác.
Trong một cuộc diễu hành ở thành phố New York, tôi gần như đã bỏ cuộc giữa chừng vì chặng đường khá dài. Người học viên đi bên cạnh liên tục động viên tôi. Đột nhiên tôi nhận thấy các ngón chân của cô ấy đang chảy máu nhưng cô ấy chỉ nói một cách rất nhẹ nhàng “Không có gì nghiêm trọng đâu”. Tôi rất cảm động trước sự kiên nhẫn của cô. Cuối cùng chúng tôi đã cùng nhau đi tới hết buổi diễu hành.
Tôi chưa một lần nào bỏ lỡ buổi học Pháp nhóm vào Chủ nhật. Tôi cũng lái xe đến thành phố khác hai lần một tuần — một lần để học Pháp nhóm và một lần nữa để luyện công tập thể. Nhưng sau đó, tôi không thể lái xe và do tôi gặp vấn đề với đôi chân của mình nên bằng lái của tôi đã bị thu hồi. Xe của tôi cũng bị hỏng. Tôi vẫn cố gắng tham gia tất cả các Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và các buổi họp mặt quan trọng từ năm 2018 đến năm 2019.
Sư phụ giảng:
“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này. Lời tôi nói nghe rất huyền hoặc, sau này chư vị học lên, chư vị sẽ tự rõ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tham gia các hạng mục khác
Tôi tự coi mình là một thành viên chủ chốt của trang web Minh Huệ tiếng Pháp, và tôi làm việc rất tích cực. Tôi cũng đã tham gia vào nhiều hạng mục Đại Pháp khác.
Vào năm 2004, tôi đã tham gia giảng chân tướng cứu người ở Manhattan sau khi nghe Sư phụ giảng về việc này. Mùa đông ở New York thực sự rất lạnh – nhưng tôi vẫn không bỏ lỡ cơ hội cứu người.
Khi tôi tham gia một cuộc triển lãm sách, một bàn tay vô hình đã đẩy tôi xuống nền đất lạnh và tôi đã nằm ở đó cho đến khi có người tìm thấy tôi vào buổi tối hôm ấy. Một lần khi tôi đang giới thiệu về Triển lãm Nghệ thuật Quốc tế Chân – Thiện – Nhẫn, tôi bị một lực vô hình đẩy ngã xuống sàn. Tiếng đầu tôi đập xuống sàn vang vọng khắp phòng. Một lần khác khi tôi đang ở ga tàu điện ngầm để tham gia một hoạt động trong buổi họp chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, một bàn tay nào đó đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang. Các học viên đi cùng tôi đều bị sốc. Sau đó tôi đứng dậy mà trên người không bị một vết trầy xước nào cả.
Tôi thường làm việc một mình, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy cô đơn, bởi vì tôi cảm thấy rằng Sư phụ luôn ở bên giúp đỡ tôi, thậm chí là gợi ý tôi những từ vựng chuẩn xác khi dịch bài. Không có gì phải thắc mắc nữa vì chính Sư phụ, Ngài đã hướng dẫn tôi suốt thời gian qua.
Tôi đã tham gia nhiều hoạt động để cứu người trong địa phương của tôi, chẳng hạn như tới thăm thị trưởng thành phố và các nghị sĩ quốc hội để nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Đôi khi trong lúc điều phối các hoạt động, tôi nhận các cuộc điện thoại cả ngày lẫn đêm. Lúc đầu, tôi không có tâm tranh đấu, nhưng sau đó nó bắt đầu lớn dần.
Tôi đã tham gia vào việc giải cứu ông Trương Côn Luân, một họa sĩ người Trung Quốc đã bị ĐCSTQ bắt và tra tấn. Để làm việc này, chúng tôi đã liên lạc với một nghị sĩ và cuối cùng đã thành công. Khi Triển lãm Nghệ thuật Quốc tế Chân – Thiện – Nhẫn được tổ chức, tôi rất thất vọng vì không được là người giới thiệu ông Trương. Tôi đã dành nhiều tuần để chuẩn bị cho sự kiện này như trợ giúp việc dịch thuật, v.v. Vào ngày khai mạc, họ lại nói với tôi rằng một học viên khác sẽ giới thiệu về ông ấy. Tôi nhận ra rằng mình có tâm hiển thị và Sư phụ đã dùng việc này để giúp tôi loại bỏ chấp trước đó.
Khi nhóm quảng bá Shen Yun tại địa phương từ chối không cho tôi tham gia cùng họ, tôi đã khá bị sốc. Ngay từ đầu tôi vẫn luôn muốn tham gia cùng họ. Mặt khác, qua việc này cũng tôi biết rằng mình cần phải đề cao tâm tính và loại bỏ nhân tâm cũng như các loại dục vọng nhiều hơn nữa.
Trong một thời gian dài, tôi đã quan sát một đồng tu như là hình mẫu để đo xem tôi có đang tu luyện tinh tấn hay không. Tôi biết mình đã sai khi làm như vậy. Mỗi chúng ta đều phải tự bước đi trên con đường của chính mình.
Vượt qua giả tướng nghiệp bệnh
Mùa hè năm 2009 là giai đoạn đặc biệt khó khăn vì thân thể tôi liên tục gặp vấn đề. Ngay cả máy tính của tôi cũng bị kẻ xấu xâm nhập, những điều này làm tôi mệt mỏi. Tôi đã hướng nội và phát chính niệm. Cuối cùng, Sư phụ đã tiêu nghiệp giúp tôi.
Tôi nhớ tới lời Sư phụ giảng:
“Cật khổ đương thành lạc” (Hồng Ngâm)
Khi tôi nhìn vào Pháp tượng của Sư Phụ, Ngài như đang mỉm cười với tôi. Đôi khi tôi phát chính niệm cả đêm. Tôi biết rằng chính niệm của mình mạnh đến mức có thể di chuyển được cả một ngọn núi.
Tôi đã trải qua vô số điều kỳ diệu và được cứu sống ba lần khỏi những tai nạn giao thông suýt chết người. Một lần, bánh trước phía bên trái xe tôi đột nhiên bị rơi ra. Ngay khi chiếc xe nhỏ của tôi sắp va chạm với một chiếc xe bán tải, Sư phụ đã nắm lấy xe của tôi, nâng nó lên và nhẹ nhàng đặt nó xuống phía bên kia đường. Những người chứng kiến sự việc kinh ngạc này đã dừng xe lại và nói: “Đó là một phép màu!” Ngay cả người lái xe tải cũng không thể tin vào mắt mình. Tôi cũng hy vọng một phép màu tương tự như vậy lại đến để giải quyết những vấn đề của mình.
Sư phụ giảng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)
Năm 2017, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư ruột kết nhưng tôi đã không đến bệnh viện. Tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp. Các học viên địa phương đã phát chính niệm cho tôi. Điều phối viên của Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp địa phương nói với tôi rằng anh ấy đã gặp vấn đề tương tự trước đây và nó kéo dài trong vòng sáu tháng. Nhờ sự khích lệ của các đồng tu, tôi có chính niệm tốt hơn và bệnh ung thư đã biến mất sau chín tháng.
Rời khỏi một hạng mục
Người điều phối của một hạng mục đã từng đề cập đến khả năng tôi phải rời khỏi hạng mục vì vậy tôi không ngạc nhiên lắm khi nó thực sự xảy ra. Lần đầu tiên tôi nghe về việc này là từ một học viên khác gọi điện cho tôi.
Tôi đã khóc vì chưa bao giờ cảm thấy bị tổn thương như vậy, nó thậm chí còn đau đớn hơn cả khi con trai tôi bị đâm chết vì một người lái xe say rượu. Tôi vô cùng buồn bã. Tôi cảm thấy mình đã phụ tấm lòng của Sư phụ và Ngài không còn muốn tôi nữa. Sư phụ giảng:
“vậy tôi cũng đánh một gậy cảnh tỉnh cho những vị nào không bước ra, và đang đi đến bờ nguy hiểm.” (Cũng một gậy cảnh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi biết mình đã không tu luyện tâm tính tốt. Tôi rất dễ nổi giận vì những điều nhỏ nhặt và hay quát mắng người khác. Tôi luôn muốn mọi người phải lắng nghe mình. Tôi đã không nhận ra rằng trong tu luyện chuyện “ai đúng ai sai” không quan trọng.
Không có gì là ngẫu nhiên. Tôi biết Sư Phụ đã ban cho tôi cơ hội này để khảo nghiệm và đề cao tâm tính. Sư phụ đã không từ bỏ tôi!
Vấn đề lớn nhất của tôi là thiếu tâm từ bi. Đôi khi tôi có thể thấy tâm tranh đấu mạnh mẽ của mình ngay cả trong những giấc mơ.
Khi bắt tay vào viết bài chia sẻ này, tôi đã thấy được nhiều điều. Đêm qua, tôi đã trải nghiệm lòng từ bi thực sự đối với chúng sinh trong thế giới của tôi, những người mà tôi phải cứu và đưa họ trở về ngôi nhà thực sự của mình. Tôi tự nhủ rằng mình phải tu luyện thật tốt, đề cao tâm tính và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Tôi sẽ không làm Sư phụ phải thất vọng.
Lời kết Tôi không còn trẻ nữa, đã gần 90 tuổi rồi nhưng mặt tôi không có nếp nhăn. Không ai có thể nghĩ rằng tôi đã gần 90 tuổi. Tôi chỉ trông giống như người già khi tôi bước đi, tôi nghĩ rằng đây cũng là một cách tiêu nghiệp.
Trên đây là sự hiểu biết của tôi ở tầng thứ hiện tại.
Sư phụ giảng:
“…phần tu của chư vị thì chư vị nhất định phải tu, còn phần chư vị không tu được, phần chư vị cũng không cảm giác nổi, cảm giác không tới, thậm chí chư vị có ý thức đến nhưng cũng không có năng lực làm ấy, thì Sư phụ sẽ làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là Sư Phụ cấp cho [chư vị]” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Con xin cảm tạ Sư tôn!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/29/我从1999年至今的修炼之路(译文)-410262.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/12/188221.html
Đăng ngày 03-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.