Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2020] Ông Dương Truyền Hậu, một cư dân thành phố Tuy Hóa, tỉnh Hắc Long Giang đã được trả tự do vào ngày 2 tháng 10 năm 2020 sau khi thụ án tù hai năm vì kiên định tu luyện Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Gần đây ông đã kể lại những khổ nạn của bản thân trong một bài viết gửi tới Minghui.org.

Tôi bị bắt vào chiều ngày 3 tháng 10 năm 2018 cùng với bốn học viên Pháp Luân Công khác, là bà Vương Phương, bà Bạch Hà, bà Triệu Đình Đình và bà Vương Phúc Hoa, sau khi chúng tôi bị báo chính quyền vì nói với người dân về Pháp Luân Công. Chúng tôi bị đưa tới Đồn Công an Bắc An Hương. Công an thẩm vấn chúng tôi và yêu cầu chúng tôi nói ra địa chỉ của mình và nguồn gốc của số tài liệu mà chúng tôi phân phát. Không ai trong chúng tôi trả lời câu hỏi của họ.

Công an của Đồn Công an Bắc An Hương đã báo cáo vụ việc của chúng tôi với Văn phòng An ninh Nội địa huyện Lan Tây. Trong khi chúng tôi bị đưa tới Cục Công an huyện Lan Tây, tôi cố gắng giảng chân tướng Pháp Luân Công cho Trương Đào, trưởng Văn phòng An ninh Nội địa, và hối thúc ông ta không tham gia vào cuộc bức hại. Trương đã tát vào mặt tôi. Một tai của tôi bị chảy máu và một chiếc răng của tôi rụng văng ra ngoài.

Tại cục công an, chúng tôi bị trói trên những chiếc ghế thẩm vấn bằng kim loại suốt đêm và tiếp tục bị thẩm vấn. Trước bình minh, công an quyết định giam chúng tôi 15 ngày và chúng tôi bị đưa tới Trại tạm giam huyện Lan Tây. Tại trại, công an thẩm vấn tôi một lần nữa, nhưng tôi từ chối hợp tác hay ký tên vào bất kỳ giấy tờ nào.

Mười bốn ngày sau, tôi bị chuyển sang tạm giam hình sự. Tối hôm đó tôi bị đưa tới một cơ sở giam giữ khác, các tù nhân ở đó dội nước lạnh lên quần áo của tôi trong gần một tiếng đồng hồ, sau đó họ đánh đập và chửi rủa tôi. Họ cũng bảo tôi nguyền rủa Nhà sáng lập Pháp Luân Công và ca ngợi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “ĐCSTQ xấu xa”. Các tù nhân tra tấn tôi khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng tôi không nhượng bộ. Sau khi bị đánh đập, người tôi đầy rẫy thương tích, đặc biệt là ở lồng ngực. Tôi không nằm nghiêng để ngủ trong hai tháng.

Ngày hôm sau, Trương Đào và một công an tên Lưu Đông khác đến thẩm vấn tôi một lần nữa. Họ có gắng cưỡng ép tôi cung cấp thông tin sai lệnh để mưu hại các học viên khác. Tôi từ chối ký tên vào các tài liệu mà họ đã chuẩn bị từ trước.

Tôi đã tuyệt thực hơn 20 ngày để phản đối bức hại. Huyết áp của tôi hạ xuống mức nguy hiểm, tôi bị hôn mê, và người tôi co giật. Sau đó tôi được đưa tới bệnh viện để hồi sức. Mười ngày sau, sau khi tôi bị đưa trở lại trại giam, đội trưởng Đội An ninh Nội địa tỉnh Hắc Long Giang đã đến và hỏi tôi có phải là một điều phối viên hay không và tôi có biết các học viên ở các thành phố khác không. Sau khi tôi từ chối trả lời, ông ta đã quay lại thêm hơn bốn lần nữa để thẩm vấn tôi. Mỗi lần ông ấy đến tôi đều bị cưỡng chế ngồi trên một chiếc ghế thẩm vấn bằng kim loại.

Tôi đã mấy lần bị lên cơn đau tim trong khi thẩm vấn và nói năng lộn xộn. Chỉ khi đó những công an này mới rời đi. Một tù nhân tên Trương Kim Phong đã đánh đập tôi. Đầu gối và bắp chân của tôi bị thương, và tôi đã không thể đi lại trong hai tháng.

Một tù nhân khác là Mâu Lực Tân bảo tôi đi dọn nhà vệ sinh, nhưng tôi từ chối. Một tội phạm giết người đã cố đánh đập tôi, nhưng tôi đã khiếu nại với quản giáo và họ đã chuyển anh ta đi.

Ba tháng sau, tôi bị chuyển tới trại tạm giam An Đạt và bị giam ở đó 10 tháng. Các tù nhân ở đó thường đánh đập và lăng mạ tôi. Có lần đầu tôi bị chảy máu do bị tra tấn. Tôi còn bị cưỡng chế ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ mà không được nhúc nhích. Tôi ho, sốt và nôn ra máu trong hơn tám tháng. Cân nặng của tôi sụt từ hơn 90kg xuống còn hơn 54kg. Mặc dù tôi bị cận nặng, song các lính canh vẫn lấy kính của tôi trong khi tôi bị giam gây bất tiện cho sinh hoạt hàng ngày của tôi.

Trong thời gian này, công an đã trình hồ sơ vụ án của chúng tôi lên Viện Kiểm sát An Đạt. Khi công tố viên đến hỏi tôi một số câu hỏi, tôi bảo họ rằng công an đã ngụy tạo bằng chứng chống lại chúng tôi.

Tòa án An Đạt sau đó đã kết án cả năm người chúng tôi mỗi người hai năm tù và 10.000 nhân dân tệ tiền phạt. Vợ tôi, Tống Hồng Vĩ, từng bị bắt vào ngày 10 tháng 10 năm 2018 vì tìm cách để tôi được trả tự do, đã bị kết án một năm rưỡi tù giam. Bà Cao Cẩm Thục bị bắt cùng với vợ tôi đã bị kết án một năm. Họ cũng bị phạt mỗi người 5.000 nhân dân tệ. Bảy người chúng tôi đã kháng cáo lên Tòa án trung cấp thành phố Tuy Hóa, nhưng cơ quan này đã quyết định giữ nguyên tất cả các bản án.

Sau đó tôi bị đưa tới Nhà tù Hô Lan trong khi các nữ học viên bị đưa tới Nhà tù Nữ tỉnh Hắc Long Giang. Tôi bị cưỡng chế ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ mà không được cử động và hạn chế sử dụng nhà vệ sinh.

Bài liên quan:

Tòa án trung cấp quyết định đổi thẩm phán chủ tọa của một phiên tòa phúc thẩm

Bảy cư dân ở tỉnh Hắc Long Giang, trong đó có một người bị bệnh nặng, bị kết án tù vì đức tin của họ đối với Pháp Luân Công

Tỉnh Tuy Hóa và Hắc Long Giang: Tám học viên Pháp Luân Công bị bắt trong một tuần và bảy người đang đối mặt với việc bị xét xử


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/28/414329.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/17/188290.html

Đăng ngày 28-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share