Theo một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Vân Nam

[MINH HUỆ 29-11-2010] Bà Quế Quỳnh Hoa, 40 tuổi, là một nông dân ở thôn Ba Y Thủy Tào tại trấn Bắc Thần của thành phố Ngọc Khê, tỉnh Vân Nam. Bà đã bị ung thư tử cung trong sáu năm. Sau khi một học viên nói với bà về Pháp Luân Công vào năm 2004, bà đã bắt đầu tập luyện và sức khỏe của bà hồi phục trong vòng sáu ngày. Sau đó bà bắt đầu phân phát tài liệu giải thích Pháp Luân Công là gì và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang đàn áp Pháp Luân Công như thế nào, nhưng công an đã bắt giữ bất hợp pháp bà và bắt bà chịu nhiều hình thức ngược đãi khác nhau. Dưới đây là trải nghiệm của bà Quế theo lời kể lại của bà.

Tập luyện Pháp Luân Công đã loại bỏ đi bệnh ung thư của tôi

Sáu năm trước khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi bị chẩn đoán bệnh ung thư tử cung. Tôi cũng bị phù nề khắp toàn thân, tứ chi của tôi yếu đến nỗi tôi không thể đi lại. Để tìm kiếm cách chữa bệnh ung thư, tôi đã đến tất cả bệnh viện mà tôi có thể tìm và sử dụng mọi loại thuốc, nhưng mọi thứ đều vô ích. Tôi chờ đợi cái chết với toàn thân bị phù nề. Chồng và con gái lo lắng cho tôi rất nhiều. Con gái tôi lúc đó mới chỉ có năm hay sáu tuổi, đã chắp hai tay lại để cầu trời, “Con cầu xin các ngài, những vị thần xin hãy giúp mẹ con!

Một ngày vào tháng 4 năm 2004, một học viên Pháp Luân Công đã nói rằng cô đã không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào trong bảy năm tập luyện Pháp Luân Công. Nghe những gì người học viên nói, chồng và con gái tôi lập tức đề nghị tôi hãy thử. Lúc đó tôi yếu đến nỗi họ phải giúp tôi đi ra ngoài cửa để gặp người học viên. Chúng tôi không phải đi xa trước khi nhìn thấy cô đang đợi tôi dưới đường. Khi tôi bắt đầu học các bài công pháp từ cô, tôi chỉ có thể đứng. Con gái đứng sau lưng tôi, lo lắng rằng tôi có thể ngã xuống. Chồng tôi canh chừng tôi ở phía trước. Tôi tiếp tục học các bài công pháp trong sáu ngày và một phép lạ thực sự đã xảy ra. Phần thân dưới của tôi đã chảy máu trong sáu năm, và máu đã ngưng chảy chỉ trong sáu ngày sau khi tôi bắt đầu tập luyện.

Tôi bị xúc động sâu sắc và thấy rằng Pháp Luân Công rất kỳ diệu. Tôi muốn nhảy lên và đi xuống đường hô to với mọi người rằng, “Xin đừng khờ dại tin theo những lời dối trá của ĐCSTQ. Pháp Luân Công là thực sự tốt! Mọi người nên tập Pháp Luân Công!” Đây là cảm nhận thực sự của tôi. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ của chúng ta đã vượt ra ngoài sự mô tả.

Tôi tiếp tục học Chuyển Pháp Luân và theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Gia đình tôi đã thấy sự thay đổi kỳ diệu trong tôi và nhiều người trong số họ đã bắt đầu tập luyện, gồm cả con gái, chồng, và mẹ chồng tôi. Nhiều người trong thôn cũng bắt đầu tập luyện. Sự thần kỳ của Pháp Luân Công bắt đầu lan rộng hơn nữa trong thôn của tôi.

Bị bức hại vì nói lên sự thật

Vào ngày 16 tháng 11 năm 2006, tôi đi đến thôn bên cạnh để phân phát tài liệu về Pháp Luân Công. Hơn 10 đặc vụ đã đến bắt giữ tôi, trong đó có Hà Hiểu Phái (trưởng Đội an ninh quốc nội quận Hồng Tháp ở thành phố Ngọc Khê) và Chu Gia Dũng (phó Đội an ninh quốc nội quận Hồng Tháp). Họ đưa tôi đến Đồn công an Hồng Tháp. Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, những còng tay dùng để giữ tôi và hai học viên khác đã rơi ra vào sáng ngày 17 tháng 11. Vì vậy chúng tôi đã đi ra khỏi đồn công an. Công an Hồng Tháp đã đưa ra thông báo bắt giữ trên khắp thành phố, hứa trả 1.000 nhân dân tệ cho bất kỳ ai tố giác chúng tôi với công an.

Vào ngày tôi rời khỏi đồn công an, nhiều công an đã đến nhà tôi, trong đó có công an từ Đồn công an Hồng Tháp và Đồn công an Ngọc Đái Lộ, Ủy ban cư trú Hoàng Quan, bí thư đảng ở thôn, Hoàng Kim Lượng, và trưởng thôn Hà Hữu Văn. Họ đã lấy đi máy tính, một máy in laze, và các sách Pháp Luân Công. Họ cũng đẩy người con gái 12 tuổi của tôi là Ôn Thần xuống cầu thang và bắt giữ chồng tôi, Ôn Liên Xuân. Chồng tôi đã bị bắt ba lần trước đó, nhưng ông đều được thả ra vào cùng ngày. Công an cũng sách nhiễu và hăm dọa nơi làm việc của chồng tôi phải sa thải ông. Ngoài ra, công an cũng đe dọa người mẹ khoảng 70 của tuổi của tôi. Họ đã lấy đi một máy MP3 và đầu đĩa VCD của bà.

Tôi buộc phải ở xa nhà trong nhiều tháng để tránh bị bức hại thêm nữa. Trong những ngày này, Chu Gia Dũng đã dẫn công an đến sách nhiễu người thân của tôi và đề nghị biết nơi ở của tôi. Các đặc vụ ở Phòng 610 thành phố Ngọc Khê đã đến trường tiểu học của con tôi. Họ đã đi vào và làm gián đoạn lớp học của em để yêu cầu em cho họ biết tôi đang ở đâu. Họ không chỉ hăm dọa con gái tôi mà còn hăm dọa luôn cả giáo viên của em.

Sau khi tôi trở về nhà nhiều tháng, một nhóm công an mặc thường phục đã đến nhà tôi vào lúc 11 giờ đêm ngày 4 tháng 7 năm 2007. Ngay khi họ vào nhà chúng tôi, họ bắt đầu đánh đập tàn nhẫn chồng tôi. Những người này sau đó đưa cả chồng và tôi đến Đồn công an Hồng Tháp. Tôi bị xô xuống đất và bị ép ngồi trên một ghế sắt. Tay trái tôi bị kéo chéo ngược từ trên xuống qua vai, và tay phải của tôi bị kéo chéo ngược từ dưới lên. Sau đó họ còng hai tay tôi lại với nhau. Hai chân tôi bị xích và bị treo ngược trên không trung. Tôi bị cố định trên ghế sắt với đầu lùi về phía sau. Một công an họ Dương đã thẩm vấn tôi và yêu cầu được biết nơi ở của hai học viên khác trong khi Chu Gia Dũng đánh vào đầu tôi bằng một vật cứng. Tôi bị khó thở và không thể mở mắt. Tôi bị ngất đi hơn hai tiếng. Họ sợ rằng tôi có thể chết nên họ đã cho tôi xuống.

Đặc vụ cũng tra tấn chồng tôi theo cách như vậy trong đêm đó. Hai cổ tay của ông trở nên đỏ tía và ông không thể di chuyển những ngón tay trong 20 ngày sau đó.

Công an đưa vợ chồng tôi đến Trại giam quận Hồng Tháp vào ngày 5 tháng 7. Khi chồng tôi được thả ra một tháng sau đó, ông phát hiện rằng ông bị cho nghỉ việc. Cháu gái tôi làm việc tại một siêu thị cũng bị sa thải. Sau khi bị giam hơn 20 ngày, Chu Gia Dũng và hai đặc vụ khác đã gửi tôi đến Trại lao động cưỡng bức nữ tỉnh Vân Nam vào ngày 2 tháng 8 trong hai năm.

Tôi bị giam tại Đội 3 trong trại lao động. Những người nghiện ma túy được giao nhiệm vụ giám sát tôi 24 giờ mỗi ngày. Tôi không được nói hay nhìn người khác, kể cả khi giặt giũ hay đi vệ sinh. Hàng ngày, lính canh buộc tôi ngồi trên một cái ghế nhỏ hơn 10 tiếng như một hình thức tra tấn. Việc này tiếp tục trong hơn 40 ngày. Lính canh ngăn cấm gia đình đến thăm tôi và cũng không cho tôi gọi điện thoại về nhà. Họ nói với tôi rằng tám người nghiện ma túy đã đánh liên tục một học viên cho đến khi cô từ bỏ tập luyện. Trong thời gian dài, những lời đe dọa và áp lực tinh thần liên tục đã làm tôi bị mất trí nhớ. Có thời điểm tôi thậm chí không nhớ nổi địa chỉ nhà của mình.

Mỗi sáng, viên chức trại lao động ép buộc các học viên nghe và đọc những tài liệu nói xấu Pháp Luân Công. Họ cũng buộc tôi lao động nặng nhọc vào buổi trưa. Việc lao động cường độ cao ngày qua ngày đã hủy hoại tàn tệ sức khỏe của tôi.

Tháng 1 năm 2009, tôi yêu cầu các viên chức thả tôi ra và bảo với họ rằng tôi sẽ tiếp tục tập luyện Pháp Luân Công. Họ đã đưa tôi vào một xà lim nơi nơi mà tôi bị hai tù nhân giám sát cùng lúc, và họ đã kéo dài thời hạn giam giữ của tôi thêm năm này.

Viên chức trại lao động Lý Khánh Vân đã mở một chiến dịch vào tháng 4 năm 2009 để lăng mạ Pháp Luân Công. Trong chiến dịch này, các viên chức đã buộc tất cả học viên bị giam ký vào một tài liệu nói xấu Pháp Luân Công. Tôi đã từ chối ký vào, vài ngày sau, các viên chức đã kéo dài thời hạn giam của tôi thêm hai tháng. Khi hết hạn giam, một lính canh họ Trương đã lấy đi giấy tờ về bản án lao động cưỡng bức của tôi, chẳng hạn như thông báo kết án và giấy được trả tự do vì biết trước rằng tôi sẽ phơi bày cuộc bức hại lên mạng internet.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/29/修法轮功癌症消失-讲真话遭中共迫害-233080.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/10/121876.html
Đăng ngày: 22-12-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share