Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 29-07-2020] Tôi là một nông dân sống ở khu vực nông thôn. Một ngày nọ, trong làng có một người (là đồng tu) tới gặp tôi và nói: “Có một người tốt, hiện tại anh ấy có nhà mà không thể về. Chị có thể cho anh ấy ở nhờ một thời gian không? Anh ấy sẽ giúp chị việc đồng áng mà không tính công”. Tôi hỏi tại sao một người tốt như vậy mà không thể trở về nhà. Anh ấy đáp: “Anh ấy là một học viên Pháp Luân Công. Cảnh sát đang tìm bắt anh ấy vì lý do này. Hiện tại rất nhiều người đang tu luyện Pháp Luân Công, người luyện công rồi không cần tiêm, uống thuốc hay đi bệnh viện mà thân thể vẫn khỏe mạnh, họ cũng không tranh đấu với người khác. Vì quá nhiều người tập nên Giang Trạch Sơn sợ mất quyền lực, do đó đã bôi nhọ Pháp Luân Công và tiến hành bắt bớ các học viên.“ Tôi rất tức giận với những việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã làm, và cũng cảm thấy rất tệ vì các học viên Pháp Luân Công bị đối xử bất công như vậy. Cảnh sát không tìm bắt tội phạm, thay vào đó lại truy tìm và bắt người tốt. Tôi đã đồng ý cho vị học viên kia vào nhà mình.
Người học viên này đến nhà tôi vào buổi tối hôm đó. Anh ấy đã cảm ơn sự giúp đỡ của chúng tôi. Tôi xin lỗi rằng nhà chúng tôi ở một nơi hẻo lánh và điều kiện không được như ý. Anh ấy nói rằng anh ấy không quan trọng điều đó. Đêm hôm đó chồng tôi và tôi đã trò chuyện: “Pháp Luân Đại Pháp là gì? Pháp môn này có thực sự tốt đến mức anh ấy chịu từ bỏ công việc, lại không thể quay trở về nhà với gia đình”? Chúng tôi không sao hiểu nổi điều này.
Sau đó chúng tôi nói chuyện với anh ấy. Anh ấy nói với chúng tôi rằng trước đây anh ấy bị bệnh nặng, và thậm chí còn phải trải qua các cuộc đại phẫu, nhưng vẫn không có tác dụng. Anh ấy bị đau đớn đến mức đã nghĩ đến việc tự tử. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, mọi bệnh tật của anh ấy đều tan biến. Điều này cũng đã giúp cho nhà nước giảm được rất nhiều chi phí y tế. Ngoài ra, anh ấy không còn nóng tính và gia đình trở nên hòa ái hơn.
Anh ấy cũng nói với chúng tôi rằng lợi ích lớn nhất từ việc tu luyện Đại Pháp là trở thành một người tốt thực sự và đạt đến cảnh giới của Thần Phật. Khi tôi nghe đến từ “Thần Phật”, tôi thực sự bị sốc. Chú tôi là một người xem bói nổi tiếng, nhiều năm trước đã nói với tôi rằng tôi sẽ được Thần Phật che chở và phù hộ. Vợ chồng tôi rất vui đến nỗi không thể ngủ nổi. Tôi quyết định tu luyện Đại Pháp. Mặc dù chồng tôi không tu luyện nhưng anh ấy hiểu được sự vĩ đại của Đại Pháp. Anh ấy đã buông bỏ được nhiều thói quen xấu và hỗ trợ tôi trong việc giảng chân tướng.
Thành lập nhóm học Pháp và điểm sản xuất tài liệu
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, việc đồng áng của chúng tôi ngày càng tốt hơn và cuộc sống của chúng tôi cũng vậy. Hằng ngày, ngoài công việc đồng áng, tôi học Pháp và luyện công. Vị học viên ấy nói với chúng tôi rằng: “Anh chị nên về nhà và tập hợp các học viên thành nhóm và cùng học Pháp chung, đây là điều Sư phụ muốn”. Tôi đồng ý và nói: “Tôi sẽ làm những gì Sư phụ muốn”.
Do trang trại của chúng tôi nằm ở vùng nông thôn, chúng tôi không biết nhiều thông tin. Sau đó chúng tôi biết rằng, làng chúng tôi vốn có nhóm học Pháp, nhưng đã bị ĐCSTQ phá hỏng. Tôi nói chuyện với các học viên và họ đồng ý hình thành một nhóm học Pháp mới ở tại nhà tôi. Các học viên ở địa phương một lần nữa lại có một nơi để học Pháp và luyện công và cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm tu luyện.
Sư phụ giảng rằng:
“[Chính] chư vị mới là nhân vật chính của thời kỳ lịch sử này.” (Tẩu chính lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Chúng ta cần làm tốt ba việc và cứu thêm nhiều người hơn nữa vào thời khắc quan trọng trong lịch sử này. Tôi cảm thấy rằng tôi thực sự đang bị tụt hậu so với các học viên khác và tôi cần phải tăng tốc. Tôi nhận thấy rằng tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi bị thiếu nên tôi đã quyết định mua máy sản xuất tài liệu. Tôi không có chút kiến thức nào để làm việc này nhưng tôi vẫn quyết định học để có thể làm được. Tôi thực sự tin rằng các học viên của chúng ta trong giai đoạn Chính Pháp này có thể làm bất cứ điều gì. Điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi cuối cùng cũng được lập một cách thành công tại nhà của tôi và các học viên bây giờ có thể đọc Tuần báo Minh Huệ hàng ngày và đi phát tài liệu giảng chân tướng.
Gỡ bỏ các áp phích phỉ báng Đại Pháp
Một ngày vào năm 2014, một học viên nói với tôi rằng, ở ngôi làng nọ có một áp phích phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Đêm hôm đó, chúng tôi cùng nhau đến ngôi làng đó và cuối cùng đã gỡ bỏ các tấm áp phích này. Tôi thực sự trân trọng học viên phát chính niệm và giúp tôi làm việc này.
Vào năm 2018, một lần có học viên đã nói với tôi rằng có tấm áp phích và tranh biếm họa phỉ báng Đại Pháp dán ở bảng tin của một bệnh viện. Tôi nhận ra rằng không phải ngẫu nhiên mà tôi nghe được điều này. Tôi vẫn còn chấp trước sợ hãi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tu luyện của tôi và tôi cần loại bỏ nó đi. Tôi đã học Pháp và học thuộc Hồng Ngâm trong vòng một vài ngày. Tôi ngộ ra rằng sự sợ hãi đó không phải là bản thân tôi và tôi cần loại bỏ nó đi. Một hôm, tôi quyết định đi gỡ bỏ tấm áp phích trong bệnh viện kia, và xin Sư phụ gia trì cho tôi. Khi tôi đến bệnh viện, người bảo vệ dường như không nhìn thấy tôi. Tôi lại gần tấm áp phích đó và nhìn thấy hai người ngồi phía dưới. Sau khi đi quanh đó và quay lại, họ đã đi khỏi. Một lần nữa tôi xin Sư phụ giúp đỡ tôi, và ngay lập tức, tôi xé bỏ các tấm áp phích và tranh biếm họa đó. Khi tôi rời bệnh viện, nhân viên bảo vệ đang xem điện thoại. Một lần nữa, Sư phụ đã giúp tôi.
Sư phụ đã giúp tôi về nhà
Tôi đã tới một nơi khá xa nhà để phát tài liệu giảng chân tướng vào tháng 8 năm 2019. Một số người cảm ơn tôi, một số người còn mời tôi uống nước ở nhà của họ. Một số không đồng ý với những gì tôi nói và thậm chí còn chửi bới tôi. Giống như những gì Sư phụ giảng:
“‘Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Mặc dù vừa mệt vừa khát, tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì cứu được thêm nhiều người. Trời tối nhưng tôi vẫn còn hai cuốn tài liệu. Tôi xin Sư phụ đưa người hữu duyên tới gặp tôi trước khi tôi trở về nhà. Sau đó, tôi nhìn thấy hai người đàn ông vừa tan làm. Tôi lại gần và nói chuyện với họ: “Chúng ta gặp mặt ở đây cũng là duyên phận, dì muốn xin 2 phút để nói với các cháu một việc rất quan trọng.” Một trong số họ nói: “Dì nói đi ạ.” Tôi nói: “Việc tam thoái bảo bình an, các cháu đã từng nghe đến chưa?” Họ nói mấy hôm trước cũng có người nói với họ nhưng họ không tin. Tôi liền nói: “Các cháu à, đừng không tin như vậy, các cháu đều có cách suy xét của mình, chân ngôn hay hoang ngôn nhất định phải phân biệt rõ ràng, giữ bình an là việc quan trọng nhất. Hiện tại quan chức nhỏ là đại tham, quan chức lớn còn tham hơn nữa, lão bách tính chúng ta kiếm được nửa bát cơm cũng còn khó khăn. Các cháu lúc còn đi học đã đeo khăn quàng đỏ, đó chẳng phải do máu tươi của liệt sĩ nhuộm thành sao?” Họ nói: “Đúng.” Tôi nói: “Máu của liệt sĩ? Người chết cũng có máu, vậy người sống có máu không? Khăn quàng máu đó các cháu đeo sáu năm rồi, nó đè vận khí của chúng ta xuống. Các cháu đến tuổi này rồi, đã lâu không còn là đội viên thiếu niên nữa, nhưng chúng ta phải xóa bỏ lời tuyên thệ lúc gia nhập đội hay các tổ chức liên quan khác của ĐCSTQ thì mới có thể giữ được bình an, xoay chuyển vận khí, hảo sự sẽ tới. Các cháu gật đầu một cái sẽ được Thần Phật ở cạnh bảo hộ.” Cuối cùng họ cũng minh bạch ra và nói: “Chúng cháu đều đã từng gia nhập Đoàn Thanh niên. Xin dì hãy giúp chúng cháu thoái xuất khỏi nó”. Tôi vui vẻ đồng ý. Tôi cảm nhận được niềm vui thực sự của họ và đưa cho họ hai cuốn tài liệu cuối cùng. Họ cảm ơn tôi và rời đi. Tôi rất mừng cho họ và cũng thực sự biết ơn các học viên đã giảng chân tướng cho họ trước đây và giúp họ có được thông tin cơ bản liên quan.
Trời đã tối và tôi không thể nhớ đường về nhà. Trong khi tôi đang phân vân thì một chiếc ô tô màu trắng tiến đến chỗ tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ đó có thể là xe cảnh sát, và có thể ai đó đã báo cảnh sát. Sau đó, tôi nhận ra niệm này không đúng, vì tôi đang làm điều chân chính nhất, đó là cứu người.
Xe dừng trước mặt tôi và tôi ngạc nhiên khi thấy cháu tôi bước ra. Cậu ấy đến khu vực này để làm việc và tình cờ nhìn thấy tôi. Tôi nói với cháu rằng tôi không tìm được đường về nhà. Cháu nói với tôi: “Cháu sẽ đưa dì về”. Tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn bên cạnh và giúp đỡ tôi. Tôi đã rơi nước mắt vì biết ơn Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/29/结圣缘-得大法-精進步不停-409673.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/10/186702.html
Đăng ngày 15-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.