Chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp New York 2010

Bài viết của một học viên sống tại New Jersey, Mỹ quốc

[MINH HUỆ 10-09-2010] Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm tu luyện  một năm công tác tại đài phát thanh.

Một ngày mùa thu năm ngoái, một học viên bảo tôi rằng đài phát thanh đang cần một phát thanh viên. Người học viên đó muốn tôi giúp, dù chỉ mỗi tuần chỉ một ngày. Tôi đã đồng ý và do vậy, tôi bắt đầu làm việc tại đài phát thanh mỗi tuần một ngày, phát thanh bản tin năm phút mỗi giờ.

Tôi đã từng đặt ra những giới hạn nhất định về những thứ tôi có thể và không thể làm dựa theo tính cách và những kỹ năng của bản thân. Ví dụ, tôi phù hợp viết văn xuôi hay viết truyện, và tôi có thể làm phát thanh, nhưng có hai điều mà tôi không thể làm: một là tôi sẽ không làm người điều phối, và hai là tôi không tham gia vào việc truyền thông đại chúng. Có quá nhiều thứ để lo lắng khi là một điều phối viên và thật kiệt sức khi làm truyền thông. Chúng đều không phù hợp với phong cách sống nhàn nhã, tự tại của tôi. Tuy nhiên, sau một năm tôi đã loại bỏ một cách không chủ tâm những rào cản này. Hiện tôi làm việc trong lĩnh vực truyền thông với vai trò một điều phối viên. Suy ngẫm về con đường tu luyện của mình, tâm tôi tràn đầy sự kính trọng đối với quyền năng của Pháp và sự biết ơn với Sư phụ vì đã ban cho tôi cơ hội quý báu này để tu luyện và chứng thực Pháp.

Sự phụ đã giảng trong kinh văn “Giảng Pháp tại Sydney

“Nếu chư vị muốn trở về nơi nguyên thủy của mình, chư vị phải có hai nhân tố sau. Một là phải chịu khổ. Hai là phải ngộ. Về vấn đề ngộ, Jesus giảng về đức tin, ở phương Đông thì yêu cầu phải ngộ. Nếu chư vị mất đi các nhân tố này chư vị sẽ không tu luyện được. Tuy nhiên, tại sao con người thông thường thấy rằng nó rất khó trong quá trình tu luyện? Thật ra, tu luyện là không khó. Cái khó nằm ở chỗ không buông bỏ được cái tâm người thường.” (Bản dịch không chính thức)

Trong 14 năm tu luyện của mình, tôi đã trải nghiệm và hết lần này đến lần khác chứng thực điều mà Sư phụ đã giảng. Đặc biệt trong suốt năm qua, tôi đã loại bỏ nhiều tâm sợ khổ, và tôi ngộ ra rằng công việc thì không khó, cái khó là hiểu được Pháp. Không kể là việc có vẻ khó khăn thế nào, một khi bạn ngộ ra mục đích cho hành động, một khi chính niệm của bạn mạnh lên, thì trí huệ sẽ tự nhiên xuất lai. Thực tế đó là Sư phụ đã ban trí huệ cho các đệ tử. Trên bề mặt, có vẻ như là có những can nhiễu từ khắp mọi nơi. Tuy nhiên, một khi bạn tĩnh lại và hướng nội, một khi bạn có thể đối mặt với vấn đề một cách bình tĩnh, thì khi đó Sư phụ có thể giải trừ bất cừ can nhiễu nào và chuyển nó thành một điều gì đó có lợi cho các đệ tử.

Khi tôi mới bắt đầu làm việc tại đài, tôi phát hiện rằng phần thu thanh của một số học viên không tốt lắm. Một đài phát thanh là sử dụng âm thanh để truyền tải thông tin. Nếu âm thanh phát không tốt, thì gần như tất cả các công việc chuẩn bị cho việc phát thanh là vô ích. Chúng ta thậm chí có thể gây phản cảm cho thính giả, và như vậy thì làm sao chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cứu độ chúng sinh? Lúc đó tôi chưa là một điều phối viên, nhưng tôi thấy có trách nhiệm phải nói cho các đồng tu về cảm giác của mình, nên lúc đó, tôi đã đăng rất nhiều bài  về việc phát thanh lên diễn đàn chia sẻ của nhóm. Tôi thậm chí còn tìm gặp các phát thanh viên và chia sẻ với họ làm thế nào để cải thiện. Không lâu sau, tôi trở thành điều phối viên của nhóm phát thanh Mỹ quốc. Mỗi ngày, tôi đào tạo những phát thanh viên mới. Trong quá trình này, tôi đã vượt qua nhiều nhân tâm về việc không muốn ra lệnh cho ai đó, không muốn bị làm phiền, và dễ bị cáu giận.

Một học viên, là người phát thanh những tin chính mỗi giờ, vốn không phải là một người đúng giờ. Một lần khi anh ấy đang trong giờ làm, khi đội tin tức đã xong phần biên tập tin nhưng tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu nào là anh ấy đã nhận những tin đó về. Khi tôi gọi điện thoại thì cũng không có ai trả lời. Tôi trở nên rất giận dữ. Ngay khi tôi kết thúc phần thu âm, tôi không thể ngăn mình gửi tin vào diễn đàn chia sẻ của nhóm “Anh có đó không?” Sau một lúc, anh ấy trả lời “.” Tôi tự nhủ “Nếu anh có đó, sao lại không thu âm phần phát thanh nhỉ?” Tôi nói “Anh không cần phát thanh nữa, tôi đã làm xong rồi.” Người học viên chậm rãi trả lời rằng anh ấy cũng đã hoàn thành nó rồi. Anh ấy chỉ quên không đổi trạng thái khi anh đã nhận tin. Anh không mang điện thoại theo người, và anh xin lỗi liên tục. Cơ thể căng thẳng của tôi lập tức được thư giãn và tôi không thể không bật cười. Vào thời khắc đó, tôi nhận ra rằng điều này là để cho tôi tu luyện. Tôi đã nói với anh ấy “Cá tính của anh, và khả năng không bị hoảng sợ trước áp lực thật sự gây ấn tượng với tôi đấy.” Các tình huống như thế này đã xảy ra vài lần trước đây. Những lúc đó, cảm giác như là tôi đang trên chiến trường vậy. Tôi gấp rút từng phút và việc phát thanh phải được thực hiện tốt, tim tôi đập rất nhanh, tôi phát chính niệm liên tục và nhờ Sư phụ trợ giúp. Tôi đã từng nói đùa với những người khác là nếu tôi không tu luyện, hẳn tim tôi đã ngừng đập rồi. Sau lần đề cao này, những tình huống khẩn cấp không còn xảy đến nữa. Chúng ta không đơn thuần là làm việc, mà chúng ta đang tu luyện. Khi nhân tâm được vứt bỏ, những khảo nghiệm như vậy sẽ không xuất hiện trở lại; đây đều là an bài của Sư phụ cho các đệ tử. Không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện cả.

Nhìn lại một năm tại đài phát thanh, khảo nghiệm lớn nhất rõ ràng là việc phát thanh trực tiếp về các hoạt động ngày 20 tháng Bảy năm nay. Gần đến cuối tháng Bảy này, người điều phối chính tại Mỹ thông báo rằng nhóm phát thanh Mỹ quốc sẽ đảm nhiệm toàn bộ việc đưa tin các hoạt động phản đối bức hại nhân ngày 20 tháng Bảy năm nay. Chúng tôi không chỉ phải thực hiện việc đưa tin đồng bộ mà cũng cần phỏng vấn trực tiếp cho mỗi hoạt động. Đây quả là một thử thách lớn với cả nhóm. Tôi được giao thực hiện hai cuộc phỏng vấn qua điện thoại trên sóng phát thanh, nhưng một thử thách lớn hơn lại đang chờ đợi tôi. Sau vài ngày, người điều phối chính yêu cầu một cuộc họp khẩn để thông báo rằng chúng tôi cần thực hiện một buổi phát thanh trực tiếp về cuộc kháng nghị. Trước khi tôi có thể phản ứng, người điều phối chỉ đích danh tôi làm nhiệm vụ này.

Khi nghe về quyết định này, tôi cảm giác như tim mình đang ngưng đập. Tôi còn không có ý tưởng một buổi phát thanh trực tiếp trên đài là thế nào – sao tôi thậm chí có thể nghĩ về việc lên kế hoạch cho một buổi phát thanh trực tiếp cơ chứ? Sao người điều phối chính không bàn bạc với tôi trước khi đưa ra quyết định? Sau đó người điều phối nói “Cuộc đàn áp đã kéo dài 11 năm. Chúng ta phải truyền tải mặt ngay chính của tin tức.” Tôi bất ngờ nhận ra đây là cơ hội hiếm có để giảng thanh chân tướng trực tiếp. Các hoạt động nêu bật những nỗ lực của chúng ta để chấm dứt cuộc đàn áp đang bước sang năm thứ 12. Bất kể điều gì đang xảy ra, đây là tin tức quan trọng. Hơn nữa, tại cuộc kháng nghị, có phát ngôn viên từ chính phủ Mỹ và những tổ chức chính nghĩa khác ủng hộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp và yêu cầu Đảng cộng sản Trung quốc chấm dứt cuộc đàn áp. Nếu người dân Trung Quốc nghe thấy điều này, họ có thể rất hứng khởi. Sau khi nhận ra điều đó, tôi trở nên kiên định. Vì đây là một cơ hội quý báu để giảng thanh chân tướng, là một học viên lâu năm, làm thế nào mà tôi có thể từ chối lời mời? Nhưng một mặt, tôi đang nghĩ “Nếu có những ứng viên thích hợp hơn, tôi sẽ nhường lại cho người đó.

Sắp xếp ban đầu là tôi và một học viên nữ khác dẫn tin cùng nhau. Một học viên khác đề xuất là một nam một nữ là sự kết hợp tốt nhất. Tôi lấy cơ hội này chuyển trách nhiệm sang cho những người khác Tôi lấy lý do là học viên nữ khác nói tiếng Anh tốt hơn và tôi gợi ý cô ấy và một học viên nam khác làm thành một cặp dẫn tin còn tôi sẽ chuẩn bị những công việc hậu trường. Trong cuộc họp đầu tiên dành cho các nhân viên dẫn tin, tôi cảm thấy người nữ học viên hơi trẻ và thiếu tự tin với vị trí đó. Ngày hôm sau, một học viên có kinh nghiệm khác tại đài bảo tôi rằng tôi thích hợp hơn, và tôi nên  xét đến đại cục. Tối đó, tôi đã không ngủ được. Tôi suy nghĩ lâu và về tình huống và kết luận rằng hiệu quả sẽ tốt hơn nếu tôi dẫn tin phát thanh trực tiếp. Nhưng sẽ ra sao nếu tôi làm mọi thứ rối tung lên? Điều đó sẽ mang áp lực to lớn cho tôi. Làm thế nào những người khác hiểu tôi? Khi những tư tưởng này nổi lên, tôi nhận ra rằng đây là những tư tưởng ích kỷ về được mất cá nhân. Tại sao tôi không nghĩ  rằng nếu buổi phát thanh không được thực hiện tốt, sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đối với việc giảng thanh chân tướng? Chính niệm của tôi trở nên mạnh hơn. Đây không phải là ảnh hưởng đối với tôi, mà là liên quan đến việc cứu độ chúng sinh. Nếu tôi từ bỏ bản ngã và có một tâm thuần tịnh, thì Sư phụ sẽ giúp đỡ tôi. Tôi không thể lo lắng về bản thân và do đó thiếu đi sự tự tin. Không phải là về tôi đang làm việc gì đó, mà đó là Chính Pháp đòi hỏi một đệ tử đảm nhiệm trách nhiệm này. Nếu tôi nghĩ rằng tôi là người phù hợp hơn, thì tôi nên làm nó. Cùng lúc, tôi đã hướng nội để xem liệu tôi có bất kỳ nhân tâm nào về chứng thực bản thân. Sớm ngày hôm sau, tôi nói với người điều phối chính rằng tôi nên là người nữ dẫn tin. Người học viên nữ kia nói tốt và sẽ là một người phiên dịch trực tiếp giỏi. Người điều phối đồng ý và nói rằng điều này lẽ ra phải như vậy ngay từ đầu. Chỉ còn lại tám ngày là đến buổi phát thanh trực tiếp. Tôi cảm thấy mình như là một người lính đang chuẩn bị cho một cuộc viễn chinh.

Tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi nên bắt đầu như thế nào? Mặc dù các học viên có kinh nghiệm về truyền thông đã lập một đề cương cho tôi, tôi vẫn không yên tâm. Một học viên khác đã gửi tôi một đường link liên kết của một buổi phát thanh trực tiếp trước đó. Tôi đã nghe nó. Tôi có thể trải nghiệm cảm giác tại hiện trường, nhưng tôi cảm thấy nó hỗn độn với việc phiên dịch trực tiếp và phỏng vấn trực tiếp. Vậy tôi nên làm gì đây? Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi “Một buổi phát thanh trực tiếp không phải là truyền tải một cách thụ động những cảnh tượng và tình huống tớí những thính giả. Chúng ta nên chủ động thực hiện bằng việc chuẩn bị sẵn sàng thông tin giảng thanh chân tướng nào mà chúng ta muốn thính giả nghe, và đặt rải rác chúng trong những cảnh trực tiếp. Phải,  tôi sẽ chuẩn bị theo cách đó.”

Giờ tôi đã có một kế hoạch, tôi tìm kiếm những hoạt động nêu bật cuộc bức hại đã được tổ chức bởi các học viên Đại Pháp trong 11 năm qua tại Washington DC; những nghị quyết mà chính phủ Mỹ đã thông qua nhằm ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp; con số người bị bức hại đến chết mỗi năm. v.v.. Bản nháp đầu tiên của kịch bản nhanh chóng được hình thành. Phản hồi tôi nhận được là không được quên rằng các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp là những nhân vật chính trên khán đài hôm nay. Sự thay đổi trong lập trường của chính phủ Mỹ là nhờ những nỗ lực giảng chân tướng không ngừng nghỉ của các học viên bên ngoài Trung Quốc. Sự thay đổi đã được mang đến bởi 11 năm giảng rõ sự thật cũng cần được phản ánh để mang hi vọng đến cho con người. Những gợi ý đã giúp tôi hiểu Pháp tốt hơn. Tôi đã thay đổi kịch bản dựa theo những ý tưởng này.

Khi tôi chuẩn bị hoàn thành kịch bản, tổng biên tập của đài đột nhiên bảo tôi rằng chúng tôi cần để luật sư nhân quyền phát biểu trong buổi phát thanh trực tiếp. Tôi làm mọi việc một cách có trình tự và tôi không dễ dàng chấp nhận việc người khác thay đổi kế hoạch của tôi. Tôi đã nghĩ về cách làm sao để từ chối thay đổi, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra vào lúc đó, mỗi phần tâm tính thấp hơn yêu cầu sẽ là một lý do để tà ác can nhiễu. Thêm vào đó, không có gì là ngẫu nhiên, phải có một lý do cho quyết định này. Tôi tự bảo mình phải từ bỏ bản ngã và học cách tuân thủ một cách vô điều kiện. Trong thời gian ít ỏi còn lại, bên cạnh việc sửa kịch bản, tôi đã sẵp xếp cuộc phỏng vấn qua điện thoại. Có tổng cộng tám cuộc phỏng vấn và 15-16 đoạn thu âm đã được biên tập.

Suốt những ngày đó, tôi cảm giác như mình đã trải qua cả một quá trình tu luyện dài. Sự hiểu biết về Pháp của tôi đã tiến bộ nhanh chóng. Với bản kịch bản cuối cùng, tôi đã quyết định thêm vào phần thu âm lời khai của các nhân viên cảnh sát đã chứng kiến trực tiếp cảnh mổ cắp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công. Mặc dù lời thú tội đã được phát thanh sáu tháng trước đó, tôi tin rằng không có gì tốt hơn nó để giảng rõ sự thật trong một buổi phát thanh trực tiếp về các hoạt động nhân ngày 20 tháng Bảy. Tôi cũng đã sử dụng những lời của  người thuyết minh để giải thích cho những người Trung Quốc mà vẫn không tin rằng các học viên Pháp Luân Công đã bị mổ cắp nội tạng.

Vào đêm của ngày phát thanh trực tiếp đầu tiên, tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã thành công 50 phần trăm dù rằng tôi chỉ có một khái niệm về phát thanh trực tiếp. Đó là vì tôi đã đặt mọi thứ tôi có vào việc chuẩn bị. Gần 2 giờ sáng, cuối cùng tôi tắt máy vi tính và ngủ trong vòng một tiếng. Đó là giấc ngủ ngon nhất tôi có trong vài ngày qua. Không có chút dấu vết  lo lắng hay căng thẳng nào.

Vào ngày 22 tháng Bảy, tôi tới đồi Capitol, nơi diễn ra cuộc kháng nghị. Tôi nhìn thấy những đồng tu mà tôi chưa từng gặp trước đây nhưng đã nhận ra nhờ giọng nói của họ qua thảo luận. Chúng tôi nhanh chóng trở nên quen thuộc với nhau và thành một chỉnh thể. Những đạo diễn, phiên dịch, trợ lý phiên dịch, v.v.., mỗi người đã đảm nhận vị trí riêng của mình. Một học viên là nhà bình luận mà chúng tôi không thể liên lạc trước đó đã có mặt. Người đồng dẫn chương trình đã giữ được bình tĩnh và nhanh chóng sửa lại kịch bản.

Khi chuông báo của đài kêu, tôi thấy mình trống rỗng trong một giây. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng đã đến giờ phát thanh. Sau đó, một học viên đang đợi xem buổi phát sóng tại nhà nói với tôi rằng cô ấy đã rất hào hứng khi nghe thấy giọng tôi. Toàn bộ 90 phút của chương trình đã diễn ra trôi chảy. Người điều phối và tổng đạo diễn đã ở hiện trường và hỗ trợ chúng tôi bằng chính niệm. Mọi người đều phối hợp một cách hoàn hảo. Những học viên được chỉ định phiên dịch đã tóm tắt nội dung của người phát ngôn viên chính phủ Mỹ rất chuyên nghiệp. Khi ánh mặt trời phản chiếu lên màn hình máy vi tính của đạo diễn, một học viên đã che ô cho ông. Một học viên khác để mắt trông các con tôi và mang thức ăn cho mọi người. Mỗi người đều phối hợp một cách tự nguyện mà không cần ai phải đưa ra bất kỳ lời chỉ đạo nào. Người dẫn chương trình cùng tôi đã làm việc với nhau rất tốt, như thể chúng tôi đã làm việc này trước đây. Môi trường đó thật hiền hòa. Đó là một ngày nóng nực, nhưng không ai cảm thấy nóng cả. Điều kỳ lạ là mỗi khi chúng tôi quay qua cuộc kháng nghị, thì luôn có những bài diễn văn hay những tràng pháo tay, giúp bổ sung thêm những sắc thái cho toàn bộ chương trình.

Trong quá trình chuẩn bị, tôi thường làm việc đến tận sáng và thật là mệt mỏi. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra tốt đẹp một cách ngạc nhiên. Các học viên đã cung cấp bất kể thứ gì cần thiết.

Ngoài phát thanh trực tiếp, chúng tôi cũng thực hiện một buổi ghi âm trực tiếp về cuộc kháng nghị vào ngày hôm sau để ủng hộ những người Trung Quốc thoái Đảng cộng sản. Chúng tôi đã thêm vào băng ghi âm bốn cuộc điện thoại phỏng vấn với những người ở Trung Quốc. Chúng tôi cũng có bốn cuộc điện thoại đến chương trình. Những phóng viên tuyến đầu và phóng viên phụ trợ đều phối hợp rất tốt. Chúng tôi cũng có một vài bản tin tổng hợp. Các học viên tại các đài địa phương đã biên tập và bổ sung những tin mới cho các chương trình tương ứng ngay khi họ có thể và phát thanh chúng về Trung Quốc. Tôi cảm thấy rằng khi các học viên phối hợp tốt trong một chỉnh thể để giảng thanh chân tướng, sức mạnh mà chúng ta tạo thành là to lớn vô hạn. Không kể những kỹ năng của mỗi cá nhân mạnh thế nào, một người có thể thực hiện rất nhiều công việc tại cùng một thời điểm. Mọi người đã làm việc tốt với nhau một cách vô điều kiện, và họ lặng lẽ bổ sung cho nhau. Không kể họ được yêu cầu làm gì, hay không được yêu cầu làm, không ai trong chúng tôi có bất kỳ lời phàn nàn nào, mọi người phối hợp một cách vô điều kiện và lấp đầy những chỗ trống một cách lặng lẽ. Sự thành công của nhóm chúng tôi đã chứng thực lời Sư phụ giảng:

“Chư vị vì một nguyện vọng chung mà tham dự hạng mục [công việc], ai nấy đều kiên trì ý kiến của mình, bản thân đều chiếu theo ý nguyện của mình mà làm, thế thì điều phối làm sao? Cả năm ngón tay đều duỗi thẳng ra, không nắm thành nắm đấm, thì đánh ra sao được, (cười) thế không có sức mạnh; vậy cần phối hợp cho tốt.” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân [2009])

Sư phụ, con cảm ơn Sư phụ đã cho con cơ hội này để tu luyện và chứng thực Pháp. Con cảm ơn Người vì đã tập hợp tất cả chúng con cùng nhau trong thời Chính Pháp và cho phép chúng con dùng âm thanh cứu những con người Trung Hoa quý giá để hoàn thành thệ nguyện trợ Sư chính Pháp của chúng con. Con sẽ tiếp tục nỗ lực để từ bỏ tính ích kỷ, để phối hợp tốt hơn thành một chỉnh thể, và để hiệu quả hơn trong việc cứu độ thêm nhiều chúng sinh.

Cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn mọi người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/10/229358.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/17/120057.html
Đăng ngày 17-10-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share