Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm NewYork 2010

Bài viết của một học viên ở Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 10/09/2010]

Kính chào Sư Phụ tôn kính! Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên ở Thụy Sỹ, đã đến một điểm du lịch ở Thụy Sỹ trong hơn năm năm để phân phát Cửu Bình, giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng.

Sư Phụ giảng rằng sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp trong thời chính Pháp là cứu người. Trong bài giảng gần đây tại Pháp hội Washington, DC vào tháng 7/ 2010, Sư Phụ nói: “Như vậy cũng nói, trong việc cứu độ chúng sinh này là không được buông lơi, mà còn phải làm tốt hơn nữa, cứu nhiều người hơn nữa, bởi vì điều này quả thực quá then chốt, quả thực quá trọng yếu”(“Tinh tấn hơn nữa”) Tôi thực sự cảm thấy tầm quan trọng và sự cấp thiết của việc cứu người. Tôi nhận ra rằng việc đến các điểm du lịch giảng chân tướng không chỉ để cứu người mà đó cũng là tu luyện, với tôi còn là để đề cao tâm tính. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ tại điểm du lịch.

Giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng bằng các cách khác nhau

1. Đi cùng với các nhóm khách du lịch và giảng chân tướng

Khi một xe du lịch đến, hướng dẫn viên thường dẫn các du khách đi ăn trưa, vì vậy tôi đi cùng họ, đưa họ các tài liệu thông tin, nói với họ sự thật về Pháp Luân Công và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Tôi không có nhiều thời gian vì vậy tôi phải đi nhanh, nói nhanh và nghĩ cũng nhanh. Thỉnh thoảng khi tôi nói với một người, những người khác muốn đến gần hơn để lắng nghe. Khi một người trong số họ đồng ý thoái ĐCSTQ, số còn lại sẽ làm theo. Vì vậy, nhiều khi có đến hơn 10 người thoái ĐCSTQ cùng lúc. Trong mùa du lịch tôi có thể giúp hàng chục người thoái Đảng chỉ trong ba hoặc bốn tiếng đồng hồ. Vào mùa hè tôi đổ mồ hôi và thở hổn hển. Mặc dù chịu khổ rất nhiều nhưng tôi cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy các chúng sinh hạnh phúc thế nào sau khi được đắc cứu. Nhớ lại việc các du khách tranh nhau thoái ĐCSTQ sau khi biết được sự thật và nhìn thấy tâm tính tôi đã đề cao như thế nào, tôi rất xúc động. Những khoảnh khắc đó thật sự, thật sự rất vô giá.

Trước đây thật khó để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Bây giờ thì dễ hơn. Hiện giờ rất nhiều người đồng ý thoái sau khi nghe chỉ vài câu. Tôi nghĩ đó là nhờ vào lực lượng to lớn của Chính Pháp của Sư Phụ. Việc làm của tôi tại điểm du lịch đó trong nhiều năm đã hình thành một trường thuần chính từ bi. Như Sư Phụ giảng:

Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân)

2. Giảng chân tướng và thuyết phục một nhóm nhỏ thoái ĐCSTQ’

Sau bữa trưa, các du khách tự đi dạo và đó là thời điểm tốt nhất để giảng chân tướng và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Bất cứ khi nào tôi thấy hai hoặc ba du khách đi cùng nhau thành nhóm, tôi đều tiếp cận họ và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Tôi phải thuyết phục những người khác nhau bằng các cách khác nhau. Ví dụ như:

Trường hợp một—Thuyết phục nhân viên cảnh sát thoái ĐCSTQ

Một ngày tôi gặp một người đàn ông trong tầm tuổi 40. Tôi chào anh ấy và khi nghe giọng tôi, anh ấy hỏi tôi có phải đến từ quê của anh ấy không. Tôi nói vâng. Anh ấy hỏi tôi ở đường nào. Khi tôi trả lời, anh ấy nói là tình cờ nhà anh ấy cũng ở đường đó. Anh ấy nói: “Tôi là sĩ quan phụ trách ở con phố của chị”. Tôi nói: “Chúng ta thực sự có duyên. Gặp một người cùng quê thì không có gì là lạ, nhưng gặp một người sống cùng trong một phố thì thật không dễ chút nào”. Anh ấy nói: “Vâng, chúng ta thực sự rất có duyên”. Càng nói chuyện nhiều, chúng tôi càng thân thiết hơn. Anh ấy hỏi: “Tôi có thể xem chị như chị gái của tôi chứ?”. Tôi nói: “Chắc chắn rồi, nhưng tôi cần là một người chị có trách nhiệm với anh”. Vì vậy tôi bắt đầu nói với anh ấy về sự thật, từ trận lụt lớn ở tỉnh Cát Lâm đến vụ lở đất ở tỉnh Cam Túc và rằng trời đang giải thể ĐCSTQ, đến việc thoái ĐCSTQ. Khi tôi hỏi anh ấy về việc thoái ĐCSTQ, anh ấy nói: “Tôi tin những gì chị nói, nhưng nếu tôi thoái, tôi sẽ mất việc, làm sao gia đình tôi sống được?”. “Đó không phải là vấn đề, làm sĩ quan cảnh sát là công việc của anh còn thoái ĐCSTQ là lựa chọn cá nhân của anh. Anh không cần báo cáo với cấp trên của anh. Điều đó sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc của anh. Tôi sẽ giúp anh thoái Đảng ngay bây giờ.

Trong công việc, anh có thể bảo vệ các học viên Pháp Luân Công. Nếu anh làm vậy, anh sẽ làm một việc rất tốt. Anh sẽ được phước báo. Trái lại, nếu anh nghe theo Đảng tà ác và tiếp tục làm những việc xấu như bắt giữ các học viên Pháp Luân Công thì anh sẽ bị quả báo. Nhưng tôi có thể thấy rằng anh không phải là người xấu”. Anh ấy gật đầu và đăng ký vào danh sách với tên “Hương Duyến” để thoái ĐCSTQ. Anh ấy nói: “Tôi sẽ nghe lời chị”.

Sau đó anh ấy hỏi tôi: “Chị là một học viên Pháp Luân Công phải không?”. Tôi nói vâng. Anh ấy nói: “Hãy nói nhỏ thôi. Có nhiều người đi cùng với tôi”. Tôi nói: “Không phải sợ. Anh làm việc tốt thì trời sẽ ban phước cho anh”. Anh ấy vẫy tay để gọi một phụ nữ đến và nói với tôi cô ấy là vợ của anh. Tôi nói: “Hãy bảo cô ấy đã thoái ĐCSTQ. Vậy thì hai người sẽ được an toàn”. Anh ấy nói với vợ: “Anh tình cờ gặp một “chị gái” ở quê anh. Anh với chị ấy là người cùng phố. Chị ấy thuyết phục chúng ta thoái ĐCSTQ. Điều đó có thể bảo vệ chúng ta tránh được một thảm họa lớn. Anh đã thoái rồi, còn em thì sao? Hãy để gia đình chúng ta được an toàn”. Vợ anh ấy đồng ý. Anh ấy nói: “Em có thể dùng tên Đệ Muội”. Tôi nói: “Hay là dùng tên Hác Đệ Muội?”. Chúng tôi đã giúp vợ anh ấy thoái ĐCSTQ.

Sau đó anh ấy đến chỗ một nhóm người và tôi đi theo anh ấy. Anh ấy bảo họ tận dụng cơ hội này. Vì vậy tôi nói: “Hãy xem tin tức và các bạn sẽ thấy rằng các thảm họa tự nhiên và thảm họa do con người gây ra đang xảy ra thường xuyên ở Trung Quốc. ĐCSTQ sẽ sớm bị trời diệt. Đến nay có hơn 78 triệu người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Hãy thuận theo Thiên ý và thoái ĐCSTQ để cứu chính bạn và bảo vệ cho tương lai của bạn. Tôi có thể giúp các bạn tạo các tên giả để thoái ĐCSTQ”. Sau đó tôi đặt cho mỗi người một cái tên. Bảy hay tám người này đã thoát ĐCSTQ cùng lúc!

Trường hợp hai—Thuyết phục các hướng dẫn viên thoái ĐCSTQ

Hướng dẫn viên du lịch đóng vai trò rất quan trọng vì anh ta trực tiếp ảnh hưởng đến các khách hàng của mình. Vì vậy thật quan trọng để chắc chắn rằng các hướng dẫn viên thoái ĐCSTQ trước tiên! Tôi cố gắng nỗ lực hơn nữa để nói với họ khi thích hợp. Một lần tôi thấy một hướng dẫn viên đi tới đi lui. Anh ấy trông không được vui. Tôi hỏi anh ấy: “Anh là một hướng dẫn viên phải không?”. Anh ấy nói vâng. Tôi nói: “Thật khó khăn cho anh trong thời tiết nóng nực thế này”. Anh ấy lo lắng nói với tôi rằng có hai người khách bị lạc và xe buýt thì sắp rời đi. Tôi nói với anh ấy: “Đừng lo. Trước tiên hãy lau mồ hôi đi đã. Anh bình tĩnh lại và chắc họ sẽ tự quay lại”. Anh ấy dừng lại và uống chút nước.

Tôi nói: “Làm một hướng dẫn viên là một công việc khó khăn. Anh phải giữ mọi thứ trong tâm”. Anh ấy nói: “Vâng, chỉ có chị là hiểu tôi. Thật khó để đối phó với du khách ngày nay. Họ sẽ gây khó khăn cho tôi vì bất cứ sự phật lòng nhỏ nhặt nào”. Tôi nói: “Hãy kiên nhẫn. Chỉ cần giải thích cho họ. Đừng mất bình tĩnh. Điều đó không tốt cho sức khỏe của anh”. Anh ấy nói: “Nếu tất cả họ đều biết điều như chị thì tốt quá”. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi luôn làm theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và luôn nghĩ đến người khác trước tiên”. Anh ấy gật đầu: “Tôi biết tất cả các học viên Pháp Luân Công đều rất tốt. Điều chị nói với tôi rất hữu ích. Giờ tôi cảm thấy tốt hơn rồi”.

Tôi hỏi anh ấy từng gia nhập vào Đảng Cộng sản chưa. Anh ấy nói chưa. “Anh đã từng gia nhập Đoàn thanh niên chứ?” tôi hỏi. Anh ấy nói: “Vâng, nhưng nó chẳng có ích gì với tôi cả”. Tôi nói: “Nếu vậy, hãy thoái nó. Anh thấy đó, hơn 79 triệu người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Bây giờ, các thảm họa tự nhiên và thảm họa do con người gây nên xuất hiện thường xuyên ở Trung Quốc. Trời đang diệt ĐCSTQ. Anh sẽ được an toàn nếu anh thoái đảng. Là một hướng dẫn viên du lịch, an toàn là điều quan trọng đối với anh. Anh phải chăm lo cho tất cả mọi người trên xe. Tôi thật sự mong rằng điều tốt đẹp sẽ bên anh mỗi ngày”. Anh ấy nói: “Chị nói đúng”. Sau đó tôi dùng tên An Đạo, có nghĩa là hướng dẫn an toàn, để giúp anh ấy thoái Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên. Anh ấy nói: “Cảm ơn chị!”.

Sau đó một hướng dẫn viên khác đến. Anh ấy xin tôi một bản báo Đại Kỷ Nguyên và nhận xét rằng đó là một tờ báo rất hay. Anh ấy nói anh thường đọc nó. Tôi hỏi: “Anh đã thoái chưa?”. Anh ấy nói: “Ý chị là thoái ĐCSTQ phải không?”. Tôi nói: “Anh thường đọc báo, vậy chắc anh đã biết sự thật, để tôi giúp anh thoái. Tôi sẽ đặt cho anh tên Hác Minh Bạch”. Anh ấy đồng ý không chút do dự.

Tại điểm du lịch, tôi thường gặp các hướng dẫn viên vì vậy tôi thường giảng chân tướng cho họ. Nhiều người trong số họ khi nghe sự thật đã thoái ĐCSTQ và chúng tôi thường trở thành bạn. Nhiều khi một hướng dẫn viên nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ nói: “Tôi mang đến một xe đầy khách và tôi sẽ dẫn họ đến để chị giúp họ thoái ĐCSTQ”. Một số người hỏi tôi: “Việc của chị thế nào rồi (có nghĩa là có bao nhiêu người Trung Quốc được tôi giúp thoái ĐCSTQ)?”. Một số hướng dẫn viên đã nói với khách trên xe: “Để tôi nói với mọi người, đây là ngoại quốc. Chúng ta tự do ở đây. Khi ở La Mã, hãy làm như người La Mã làm. Ở đây được tự do phân phát báo chí hay tài liệu. Nếu bạn muốn, hãy lấy một tờ. Nếu bạn không thể mang nó về Trung Quốc thì chỉ cần nhớ nội dung của nó”.

Trường hợp ba: Thuyết phục trí thức thoái ĐCSTQ

Một lần tôi gặp một người trí thức. Chúng tôi nói chuyện một cách dễ dàng. Khi tôi đề cập tới Pháp Luân Công, ông ấy có cái nhìn rất tích cực. Khi đề cập đến ĐCSTQ tà ác, ông ấy cũng có những quan điểm riêng. Khi tôi phơi bày tội ác của ĐCSTQ cho ông ấy, ông ấy cũng nói thêm những ý kiến của mình và đồng ý. Ông ấy rất hiểu biết. Tuy nhiên, khi tôi bảo thoái thoái ĐCSTQ, ông ấy nói không. Tôi thấy tiếc cho một người tốt như vậy mà không thoái ĐCSTQ. Từ đó, tôi thường tình cờ gặp ông ấy và tôi biết đây không phải là ngẫu nhiên. Điều này là an bài cho tôi để cứu độ ông ấy. Vì vậy, mỗi lần gặp ông, tôi thường cố gắng thuyết phục ông thoái Đảng. Nhưng ông vẫn không đồng ý. Tôi hướng nội và nhận thấy rằng tôi đã không đủ kiên nhẫn và từ bi. Tâm cứu người của tôi không đủ lớn.

Tôi nhớ Sư Phụ giảng:

Từ bi năng dung thiên địa xuân Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (tạm diễn nghĩa: “Từ bi có thể làm tan Trời Đất thành mùa xuân Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”) (Hồng Ngâm II)

Tôi nên làm theo lời giảng của Sư Phụ. Tôi không được từ bỏ ông ấy. Khi ông ấy đang đón xe buýt, tôi đến chỗ ông và nói: “Thưa ông, ông sắp đi rồi. Ông đã đi hàng ngàn dặm để chúng ta gặp nhau. Đó thật là một mối duyên rất lớn mà chúng ta có! Ông đã gia nhập vào ĐCSTQ. Ông phải thoái nó. Nếu không, làm sao ông có thể sống sót trước những thảm họa khi Trời diệt ĐCSTQ? Tôi tha thiết và hết lòng thúc giục ông chỉ vì ông là một người tốt. Điều đó tốt cho ông!” ” Ông ấy nói: “Tôi có thể cảm nhận điều đó. Cô rất tốt. Vâng, tôi sẽ nghe cô”. Tôi nói: “Vậy hãy lấy cho mình một bí danh”. Ông nói: “Là Tam Khả, nghĩa là Đảng, Đoàn, và Đội tất cả đều bị thoái xuất”. Tôi nói: “Vâng! Tôi rất mừng cho ông”.

Trước khi đi, ông ấy nói: “Khi tôi về đến nhà, tôi sẽ tìm sách (ý nói sách Chuyển Pháp Luân) để đọc”. Tôi đã phải gặp người trí thức này năm lần trước khi rốt cuộc thì ông cũng thoái Đảng.

Tu luyện bản thân trong khi cứu độ chúng sinh

Đôi khi tôi phải đối mặt với can nhiễu. Đôi khi mọi người giễu cợt, lăng mạ, xô đẩy hay đá tôi. Và một số thì chụp hình hay quay phim ngay cạnh tôi. Tôi xem như không thấy họ và cố gắng hết sức giữ bình tĩnh và tâm an hòa. Tôi chỉ cố gắng thuyết phục họ một cách tử tế. Sư Phụ giảng: “là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’” (Chuyển Pháp Luân). Tôi làm theo tiêu chuẩn của học viên. Không oán hận, không giận dữ. Tôi biết rằng tôi đến đây để cứu người. Ngay cả nếu tôi không cứu được bạn hôm nay, tôi sẽ cố gắng hết sức để nói cho bạn sự thật về Pháp Luân Công. Có thể bạn sẽ có cơ hội khác.

Nhưng đôi khi khảo nghiệm rất khó vượt qua. Một ngày, một người đàn ông cao lớn và một phụ nữ đến trước mặt tôi. Tôi chào họ và đưa các tờ rơi cho họ. Người đàn ông nói nói những điều không hay và tôi nói: “Tôi không ép ông lấy chúng”. Sau đó, khi tôi đưa chúng cho người khác, ông ta nói:“Tôi không muốn tài liệu của cô. Tại sao cô lại đưa chúng cho tôi?”. Tôi nói: “Tôi nói chuyện với bất kì ai đi ngang qua đây. Tôi đã ở đây trước khi ông đến”. Ông ta nói: “Cô đã nói chuyện với tôi rồi, vậy hãy đi khỏi đây”. Tôi nói tôi ở đó hàng ngày. Ông ta bắt đầu lăng mạ tôi. Thậm chí ông ta còn giơ tay lên như để đánh nhau vậy. Càng lúc càng có nhiều người tụ tập xung quanh, nhưng tôi không nói lại ông ấy. Tôi nhờ các đồng tu phát chính niệm trong khi tôi vẫn tiếp tục nói ĐCSTQ tà ác ra sao và Đại Pháp tốt như thế nào. Tôi nói về việc Đại Pháp đã được phổ biến rộng rãi trên thế giới ra sao và hàng triệu người đã nhận được lợi ích to lớn từ Đại Pháp như thế nào. Một số người tỏ vẻ ủng hộ. Một số khác thì gật đầu. Một số cầm các tài liệu chân tướng để đọc. Sau đó người đàn ông cao lớn ấy gọi họ đi ăn cơm và tôi nhận ra rằng ông ta là hướng dẫn viên. Những ai đi theo ông ấy là du khách đến từ Mỹ. Và những ai ở lại là đến từ Trung Quốc. Tất cả họ đều thoái ĐCSTQ sau khi nghe sự thật.

Sau bữa trưa, tôi nhìn thấy một nhóm du khách đang tán gẫu, vì vậy tôi đến chỗ họ để giảng chân tướng. Một người trong số họ có vẻ không hài lòng và nói với tôi: “Cô đã bị xúc phạm, nhưng cô vẫn nói chuyện với chúng tôi”. Tôi nói: “Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi đang làm một việc tốt đẹp. Tôi đang nói lên sự thật và cứu mọi người. Tôi không sai”. Ông ta nín thinh và không nói gì nữa.

Các du khách rời đi để về lại xe buýt. Nhìn lưng họ khi họ rời đi, tôi cảm thấy rất tiếc. Những ai từ chối không nghe sự thật sẽ không được đắc cứu vào ngày đó. Trên đường về nhà, tôi đã khóc khi nghe bài giảng của Sư Phụ. Tôi không cầm được nước mắt. Tôi nói với Sư Phụ: “Cứu người thật khó!”. Nhưng trong ý niệm thứ hai, tôi nên nhìn vào bên trong bản thân mình. Tại sao điều này xảy ra hôm nay? Chắc hẳn một số chấp trước của tôi đã bị đào lên. Trong Tinh Tấn Yếu Chỉ, Sư Phụ giảng:

Nhẫn là chìa khoá để nâng cấp tâm tính. Chịu đựng với tức giận, oán trách hay nước mắt là cái nhẫn của người đời, vốn có nhiều chấp trước. Chịu đựng chẳng tức giận hay oán trách là cái nhẫn của kẻ tu luyện.” (“Nhẫn là gì”)

Tôi hiểu rằng nhẫn của tôi chỉ là trên bề mặt. Tôi không đáp lại những lời nhục mạ của ông ta nhưng tôi đã đạt đến độ “chẳng tức giận hay oán trách” chưa? Điều Sư Phụ giảng đi thẳng vào tâm tôi. Tôi nhìn thấy một lỗ hổng tôi cần phải vượt qua. Nhẫn của tôi vẫn còn cách xa với tiêu chuẩn Sư Phụ yêu cầu. Sau khi hướng nội, nỗi buồn và cảm giác nặng nề của tôi biến mất, Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi nói với Sư Phụ trong tâm: “Xin Ngài yên tâm. Con có thể tu luyện bản thân và cứu nhiều người hơn nữa. Cảm ơn Sư Phụ vì an bài từ bi của Ngài”.

Năm năm đã trôi qua. Khi giảng rõ sự thật và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ ở tuyến đầu, tôi đã vấp váp lên xuống, trải nghiệm cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Có Sư Phụ và Pháp, tất cả mọi điều đều có thể làm được. Tôi thấu hiểu sâu sắc “Pháp độ chúng sinh Sư đạo hàng.” (“Tâm tự minh”). Chính lòng từ bi vĩ đại của Sư Phụ đã khai mở trí huệ cho tôi, giúp tôi giữ vững tâm tính, làm tốt hơn và cứu được nhiều người hơn.

Từ tháng 8/2009 và tháng 8/2010, tôi đã thuyết phục được hơn 6000 người thoái ĐCSTQ. Trong số họ, có những người là các giáo sư, kỹ sư, bí thư Đảng ủy, bí thư tỉnh ủy, cán bộ cấp chỉ huy, cục trưởng, cán bộ cao cấp cùng với bảo vệ, nhân viên cảnh sát, nhân viên Phòng 610, v.v. Tất cả họ đều thật tâm thoái Đảng. Một số người trong họ cho tôi danh thiếp vì muốn giữ liên lạc với tôi. Đôi khi, tất cả mọi người trên xe buýt đều thoái Đảng cùng lúc, hết chiếc này đến chiếc khác. Một lần, một bí thư Đảng ủy thoái trước tiên và sau khi thoái, ông đã thuyết phục những người khác thoái Đảng. Nhìn thấy tất cả những điều này, tôi hiểu rằng chúng sinh đã và đang đợi thời khắc này từ hàng triệu năm. Tôi cảm thấy rất vui mừng vì họ đã được cứu. Điều đó cũng khích lệ tôi làm tốt hơn nữa và tu luyện tốt hơn.

Sư Phụ giảng: “những chúng sinh cần được cứu độ vẫn chưa có đạt số lượng” (“Tinh tấn hơn nữa”). Sư Phụ hy vọng chúng ta có thể làm tốt hơn. Chúng sinh đang trông đợi chúng ta cứu họ. Tôi tự bảo mình học Pháp nhiều hơn và tốt hơn để mà tôi có thể cứu được nhiều người hơn, nhanh hơn và lý trí hơn!

Những gì đề cập ở trên chỉ là thể ngộ của tôi ở một tầng thứ nhất định. Nếu có điều gì không đúng, xin hãy từ bi chỉ rõ và điều chỉnh. Cảm ơn Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/17/120058.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/10/229359.html

Đăng ngày: 06-10-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share