Bài viết của cộng tác viên Minh Huệ tại Đài Loan

[MINH HUỆ 16-08-2020] Từ khi có ký ức, cuộc đời của cô Lâm Khải Hinh đong đầy cay đắng hơn ngọt bùi. Nhưng từ năm 1999, cô đi đến một bước ngoặt trong đời và đã nhìn thấy hy vọng. Dưới đây là câu chuyện của cô.

Những vấn đề sức khỏe

“Khi còn nhỏ, tôi rất ốm yếu. Mỗi khi bị cảm hoặc ho, tôi sẽ không thể ăn uống được gì trong cả tuần. Có lần tôi suýt chết vì xuất huyết dạ dày. Lớn lên, tôi đã từng hôn mê trong bảy ngày sau khi bị một đợt cảm nặng. Sau khi kết hôn, tôi chuyển đến đảo Bành Hồ. Tôi thường nôn ọe trong thời gian mang thai. Hễ ăn là tôi lại nôn, thậm chí uống nước cũng nôn. Khi sinh đứa con đầu tiên, tôi bị băng huyết, và thân thể mưng mủ nhiều tháng sau đó. Bác sỹ nói rằng tử cung của tôi gần như bị tổn thương hoàn toàn. Sáu năm sau, tôi sinh đứa con thứ hai, và tôi lại bị băng huyết,” cô kể lại.

Sau khi sinh hai đứa con, cuộc sống của cô như treo trên dây. “Mỗi khi gió Thu về, tôi có thể ho suốt đêm và không thể ngủ được, từ Thu sang Đông. Tôi còn mắc bệnh tan máu bẩm sinh (bệnh thiếu máu Địa Trung Hải). Mỗi sáng thức dậy, tôi cảm thấy chóng mặt và phải dựa vào tường khoảng năm phút mới có thể đi vào bếp được. Nghiêm trọng nhất là tôi đi tiểu mất kiểm soát và bị gai đốt sống cổ. Tôi mất ngủ trong 14 năm. Bác sỹ phát hiện một khối u 8cm trong cơ thể tôi. Tôi có vô số vấn đề về sức khỏe. Chồng tôi nói rằng cơ thể tôi không có một chỗ nào là ổn cả. Thậm chí tôi nghĩ rằng mình có lẽ không sống nổi cho đến lúc con cái trưởng thành.”

Khi đang trong lúc rối bời vì bệnh tật, cô Khải Hinh không ngừng tìm kiếm một lý do để sống an phận. Cô luôn nghĩ: “Khi còn nhỏ, mình là con gái của một ai đó. Lớn lên, mình trở thành một người vợ của một người nào đó. Sau khi có con, mình trở thành một người mẹ. Thế còn điều tiếp theo trong đời phải chăng là bệnh tật, tuổi già và cái chết? Chắc hẳn trong đời mình phải có cái gì đó quan trọng hơn điều này chứ?”

Tìm thấy hy vọng

Năm 1999, mặc dù ít xem tivi, cô đã tình cờ trông thấy một cảnh tượng: một nhóm người, cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, thuộc nhiều dân tộc đang luyện công theo tiếng nhạc ở công viên trung tâm New York. Những động tác của họ đồng đều, và mọi người trông rất tĩnh tại. Nó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Khải Hinh.

“Máy qua tập trung vào một thanh niên da màu. Mắt anh ấy nhắm khẽ, và anh ấy trông rất tường hòa. Tôi đã xúc động trước cảnh tượng ấy. Những người này đang làm gì vậy? Làm sao họ có thể thanh tĩnh đến thế? Khi tôi tiếp tục xem chương trình, tôi nhận ra rằng họ đang tu luyện Pháp Luân Công,” cô nhớ lại.

Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, nói:

“Triêu văn đạo, tịch khả tử.” (Hòa tan trong Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Được truyền cảm hứng bởi cảnh tượng vừa xem, cô Khải Hinh tìm kiếm thông tin về Pháp Luân Công khắp nơi. Vài ngày sau, cô đã sớm đáp máy bay đến Đài Bắc và đi đến điểm luyện công tại Đài tưởng niệm Tôn Trung Sơn. “Tôi đã từng học về kinh mạch trong Trung y. Tôi biết rằng phải mất hàng chục năm để kết nối hai vòng kinh mạch nhâm và đốc. Tuy nhiên, khi tôi bắt chước làm theo động tác của các học viên, các kinh mạch của tôi lập tức khai mở và tôi có thể cảm nhận chúng đang tự động xoay ở khu vực thắt lưng của mình. Tôi cũng cảm nhận được Pháp Luân tiến nhập vào và di chuyển trong cơ thể tôi.”

Cô Khải Hinh đã từng đọc các kinh Phật nhằm tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh và cải thiện sức khỏe. Thậm chí cô còn học Thiền Tông và ngồi thiền. Nhưng bất kể bao nhiêu quyển sách cô đọc cũng không sánh được trải nghiệm của cô sau hai giờ học các bài công pháp của Pháp Luân Công. “Thường thì Thiền Tông họ không cho phép bên dưới chỗ ngồi là trống không hay khe nước. Nhưng ở đây tôi thấy nhiều học viên ngồi luyện tĩnh công trên nắp mương thoát nước, và họ vẫn tĩnh tại ở đó như núi. Tôi đã đọc nhiều sách về thiền định. Có một quyển do một sư phụ Thiền Tông rất nổi tiếng viết. Tôi chưa bao giờ trải nghiệm được điều gì cả. Nhưng khi tôi ngồi luyện bài tĩnh công của Pháp Luân Công lần đầu tiên, những gì tôi cảm nhận được đã vượt xa mọi hiện tượng mà tôi đọc trong những quyển sách trước đây. Tôi thực sự kinh ngạc.”

Trước khi lên máy bay trở về nhà, cô đã đến nhà sách tìm mua cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Công nhưng sách đã bán hết. “Tôi không hiểu tại sao. Tôi đã đọc quá nhiều sách Phật giáo rồi, vậy mà tôi cảm thấy tuyệt vọng vì không có được quyển sách này, như thể là tôi vừa mất đi một thứ rất quan trọng trong cuộc đời mình. Vì thế khi về đến đảo Bành Hồ, tôi không ngừng tìm kiếm cuốn sách đó. Cuối cùng tôi cũng có được một quyển từ một người phụ nữ từ Trung Quốc sang kết hôn với một người trên đảo.”

Từng từ trong Chuyển Pháp Luân đều chấn động tâm hồn cô như tiếng sấm. Cô cảm thấy như mọi thiên cơ đã được tiết lộ. “Tôi sẽ thường xuyên đọc sách và tự cấu vào chân mình, rồi cảm thán: “Chao ôi, hóa ra là thế này!” Mỗi ngày tôi sẽ ngộ ra một điều gì đó mà tôi vốn đang tự hỏi chính mình, hỏi người khác và tìm tòi trong sách nhưng không có lời giải. Khi tôi tiếp tục đọc sách, tôi cảm thấy như thể bản thân được bao bọc trong một trường năng lượng thần thánh. Tôi chắc chắn rằng mình không còn gì phải sợ trong đời nữa.”

Quyết tâm áp dụng các bài giảng vào cuộc sống hàng ngày của mình, cô Khải Hinh coi những khó khăn và nghịch cảnh mà cô phải đối mặt là cơ hội để đề cao tâm tính. “Trước đây mẹ chồng tôi hay làm tôi đau lòng và gây áp lực cho tôi. Tôi thường ra bãi biển, ở đó một mình và khóc. Mọi người nghĩ rằng tôi sắp tự tử. Sau khi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi phát hiện ra rằng cảm giác của tôi với mẹ chồng đã thay đổi từ thống khổ sang đành bất đắc dĩ và sau đó là bình thường. Cuối cùng, tôi tu bỏ tức giận và oán hận. Tôi cảm thấy thanh tĩnh. Tôi có thể đạt được trạng thái này vì tôi đã ngộ ra rằng tôi và mẹ chồng có tiền duyên. Mọi đau khổ mà tôi phải chịu đựng đều có lý do. Có thể mọi người nghĩ rằng tôi có tiêu chuẩn đạo đức cao và không dễ nổi nóng. Nhưng điều này chính là năng lực mà tôi có được từ tu luyện Đại Pháp.”

Nhiều năm chịu đựng bệnh tật đã làm cho cô Khải Hinh trở thành một người luôn lấy mình là trung tâm. Đắm mình trong những bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp và học cách sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cô đã nhận ra những sai lầm của bản thân: “Sau khi bắt đầu tu tâm tính, tôi bắt đầu nhận ra rằng mình đã cư xử không tốt với chồng tôi như thế nào. Vì vấn đề với cột sống cổ, tôi sẽ nằm trên giường cả tuần lễ và dựa vào chồng mọi việc. Tôi chỉ nghĩ đến bản thân, đến việc tôi đau đớn làm sao, và tôi phàn nàn rằng chồng tôi không ở nhà với tôi. Hồi tưởng lại, tôi thực sự thấy quá xấu hổ. Chẳng phải vì tôi luôn có tâm trạng tồi tệ mà anh ấy không thích ở nhà sao? Làm thế nào mà tôi luôn mang theo gương mặt u buồn với anh ấy chỉ vì tôi không khỏe?”

Vì dần dần đã tu bỏ những sai sót của bản thân, tu bỏ tâm oán hận, sự phụ thuộc vào người khác và tính thụ động, cô Khải Hinh đã lấy lại sự tốt bụng, khiêm tốn và chu đáo của mình. “Hiện giờ tôi chỉ thấy những điểm tốt của chồng tôi. Tôi thực sự biết ơn mọi việc anh ấy làm cho tôi. Thậm chí nếu tôi có xung đột, tôi trước tiên sẽ xem mình đã làm gì sai và tự nhắc bản thân phải đối xử với người khác bằng lòng tốt. Sau đó chồng tôi sẽ mỉm cười như thể không có gì xảy ra,” cô nói.

2020-8-8-taiwan-lin-kai-xin_01--ss.jpg

Cô Lâm Khải Hinh

Hồi phục sức khỏe

Ngay khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô Khải Hinh đã liên tục tống khứ sự vị tư, và thân thể của cô đã chuyển biến toàn diện. “Trước đây, khi tôi đi tiệm tạp hóa, tôi không mang nổi một cân hàng hóa vì sức yếu. Khi nhấc các vật lên, tôi cảm thấy như tử cung của mình sắp rơi ra ngoài. Chồng tôi phải đi theo tôi để mang đồ về. Hiện giờ tôi mang vác 20 -30kg cũng không có vấn đề gì. Chồng tôi nghĩ rằng tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác.”

Có lần chồng tôi nói chuyện điện thoại với một người bạn của anh ấy: “Vợ tôi có hai việc thay đổi lớn sau khi tu luyện Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Thứ nhất, cô ấy thực sự có thể thức dậy lúc bốn giờ sáng để luyện công. Trước đây cô ấy sẽ không thể làm được vì sức khỏe kém. Vì thế mà từ khi các con tôi còn nhỏ, tôi phải đặt đồng hồ báo thức để dậy làm bữa sáng cho chúng. Thứ hai là vợ tôi đã bị mất ngủ thời gian dài, và cô ấy sẽ thức giấc nếu có một tiếng động nhỏ. Hiện giờ, cô ấy ngủ thậm chí còn sâu hơn cả tôi. Có lần hàng chục chiếc xe cứu thương bấm còi inh ỏi mà cô ấy vẫn ngủ say.”

Cô Khải Hinh cười to và nói rằng cô có thể ngủ tốt bất kể có ồn ào đến đâu; khi trời lạnh, cơ thể cô cảm thấy ấm áp như dưới ánh mặt trời. “Trước đây, mùa Đông với tôi như cực hình vì tuần hoàn của tôi kém. Máu không thể lưu thông tốt đến đầu ngón tay và ngón chân của tôi. Vì thế mà tôi phải quấn chăn vào chân suốt cả mùa Đông, như thể có hàng trăm con kiến đang cắn vào chân tôi. Chân tôi rất đau và tôi không ngủ được. Nhưng nếu tôi bỏ chăn ra thì tôi sẽ lạnh không chịu nổi. Hơn nữa, với chứng mất ngủ, cuộc sống của tôi thực khổ não. Hiện giờ tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Chồng tôi quấn một chiếc chăn dày nhưng tôi thì quá nóng đến nỗi đổ mồ hôi. Lúc nào tôi cũng cảm thấy ấm áp và thoải mái.”

Nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp

Cô Khải Hinh quản lý một khách sạn có ăn sáng ở đảo Bành Hồ trong nhiều năm. “Mỗi khi tán gẫu với khách hàng, họ hỏi: “Các con của chị đều lớn cả rồi mà trông chị còn quá trẻ. Làn da của chị thật mịn màng.” Tôi sẽ chia sẻ cho họ trải nghiệm tu luyện Đại Pháp của tôi. Có lần, tôi nói chuyện với một nhóm giảng viên đại học và Giáo sư suốt đêm. Họ thích thú đến nỗi không muốn đi ngủ. Họ nói rằng hàng ngày họ thấy nhiều người tu luyện Pháp Luân Công ở trường. Họ chỉ biết rằng nó rất tốt và nói rằng họ sẽ thử khi về nhà. Có nhiều người như thế. Nhiều khách hàng của tôi cảm nhận được sự chân thành và thiện lương của những học viên Pháp Luân Đại Pháp và hàng năm đều quay lại thăm tôi.”

Trân quý sinh mệnh

Trước khi tu luyện Đại Pháp, cô Khải Hinh cảm thấy cuộc đời cô ấy ngập tràn đau khổ và tuyệt vọng. Sau khi bắt đầu tu luyện, cô hiểu được ý nghĩa của cuộc sống và giá trị của nó. “Khi tôi nghĩ về những nguyên lý của Đại Pháp và cân nhắc đến người khác, tôi không còn phiền muộn về những vấn đề rắc rối hoặc những tình huống khó khăn nữa. Hễ ý niệm đầu tiên của bạn là vô tư vô ngã, bạn sẽ bước đi trên con đường thênh thang và tươi sáng do Sư phụ an bài.”

Cô cảm thấy như thể cô được Đại Pháp tái sinh. Môn tu luyện này đã dạy cho cô ý nghĩa sâu sắc của nhân sinh và sự trân quý vô hạn của sinh mệnh. “Tôi muốn nói với mọi người rằng: Đại Pháp là ánh sáng rực rỡ nhất trong xã hội tối tăm này. Hễ khi bạn muốn tìm hiểu nhiều hơn, bạn sẽ thực sự được thọ ích.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/16/410244.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/20/186419.html

Đăng ngày 26-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share