Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-04-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2019. Bạn thân của tôi là một học viên. Anh ấy giống như một người anh của tôi vậy. Anh ấy từng nói cho tôi nghe về Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công) rất nhiều lần, nhưng tôi không thấy hứng thú.
Sau đó, vào năm ngoái, anh đã tặng tôi một chiếc máy MP3 có chứa các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nghe qua một vài bài giảng trong đó và bắt đầu cảm thấy quan tâm. Tôi nhận ra Sư phụ Lý Hồng Chí đã bị công kích một cách bất công và các học viên Đại Pháp đang cố gắng đề cao các tiêu chuẩn đạo đức của họ. Sau đó tôi quyết định rằng tôi cũng muốn tu luyện Đại Pháp.
Khi tôi cảm ơn vị “đại ca” của mình, anh nói: “Hãy cảm ơn Sư phụ, đừng cảm ơn anh. Em là người có duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi không hoàn toàn hiểu những gì anh nói nhưng cảm thấy rất vui.
Học cách vượt qua trở ngại
Vì tôi chưa học năm bài công pháp nên điều duy nhất tôi có thể làm là ngồi đơn bàn. Sau một giờ đồng hồ, chân của tôi thực sự rất đau. Tôi tiếp tục kiên trì thêm ba đêm nữa.
Đêm thứ tư, ngay khi tôi vừa ngồi trong thế đơn bàn thì có gì đó khiến tôi cảm thấy vô cùng đau đớn. Sau đó có một lực rất mạnh đã nắm lấy nó và trục xuất nó qua cánh tay của tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hoá thân thể cho tôi. Sau đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, như thể trở thành một người mới. Tâm tôi tràn đầy niềm vui sướng!
Ngày hôm sau, tôi nhờ vị “đại ca” của tôi dạy tôi luyện năm bài công pháp. Khi luyện tĩnh công tôi không ngồi song bàn được, nên tôi đã phải đặt một chân này đè lên chân kia, đầu gối chân trên cách sàn nhà khoảng 20cm. Ngay cả trong tư thế đó, tôi vẫn cảm thấy đau đớn dữ dội. Điều này khiến tôi khó chịu và tiếp diễn trong nhiều ngày.
Sư phụ giảng:
“không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi chợt nhận ra mình đã quá tập trung vào cơn đau và muốn được thoải mái. Đây chính là một tâm chấp trước. Tôi nhận ra mình nên tập trung luyện công, chứ không phải cảm xúc của mình.
Giấc mơ viên mãn
Vào một đêm nọ, tôi có một giấc mơ. Tôi đang cố gắng bắt một chuyến xe buýt để về nhà. Xe buýt dự kiến sẽ rời đi trong giây lát, vì vậy tôi bắt đầu chạy ra bến xe buýt. Tôi nhìn thấy rất nhiều học viên và người thân của họ đã ngồi trên xe buýt. Một học viên có dáng người cao đang kiểm tra tên trong danh sách. Tôi nghe tên mình được gọi. Nhưng chiếc xe buýt là một toa xe mui trần nên tôi cần ai đó giúp kéo tôi lên. Nhưng tôi chưa kịp lên xe thì đã thức dậy.
Tôi cảm thấy thất vọng. Sau đó tôi nghĩ: “Sư phụ đã an bài cho mọi người. Tên của tất cả các học viên đều có trong danh sách. Không một học viên chân chính nào bị bỏ rơi!”
Tôi hy vọng tất cả các học viên đều có thể tu luyện tinh tấn. Cuối cùng, chúng ta sẽ bắt chiếc xe buýt lớn để trở về ngôi nhà chân chính của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/24/404229.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/23/186461.html
Đăng ngày 09-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.