Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2020] Bố tôi gửi tôi tới sống cùng bác tại tỉnh Quảng Đông khi tôi mới năm tuổi bởi vì chúng tôi đang gặp khó khăn lớn về tài chính.

Nhà của bác tôi rất gần chùa Nam Hoa, một nơi thờ Phật nổi tiếng. Tôi đã trải qua nhiều năm thơ ấu ở đó.

Những năm sau đó tôi đã có một giấc mơ. Tôi đang tiến đến cửa chùa thì một nhà sư bước ra và nói với tôi: “Đây là chùa Nam Hoa. Ngươi đã tu luyện ở đây 500 năm trước.” Sau đó tôi tỉnh giấc.

Vào thời điểm đó tôi đã nghĩ rằng tôi có một mối nhân duyên sâu sắc với tu luyện.

Hai cơ hội bị lỡ

Từ khi còn nhỏ, tôi thường nhìn lên bầu trời đầy sao, tự hỏi về những bí ẩn của vũ trụ và những câu hỏi rốt ráo của sinh mệnh: tôi từ đâu tới, và tôi sẽ về đâu?

Dĩ nhiên là nhìn các vì sao không mang lại cho tôi câu trả lời.

Trong những năm học đại học, tôi và các bạn cùng lớp đã tới ngôi chùa Chiêu Giác tại Thành phố Thành Đô. Ngôi chùa nổi tiếng này đông nghẹt người, và khói hương nghi ngút trước điện thờ nguy nga.

Tuy nhiên thay vì cảm thấy hạnh phúc khi ở đó, tôi lại bị bao trùm bởi nỗi buồn. Nơi từng là thánh địa để tỏ lòng kính ngưỡng với thần thánh giờ đây trở thành một nơi mọi người tự do kêu cầu đức Phật và các vị Bồ Tát ban cho những điều ước để họ thỏa mãn mong muốn của mình-như thăng quan tiến chức, làm giàu, sinh con trai hoặc đỗ vào một trường tốt.

Tôi về quê vào Tết Nguyên đán năm 1996 và tình cờ nhìn thấy một tấm băng rôn treo dọc bên đường. Một vài chữ được tô vàng rất đẹp–“Pháp Luân Đại Pháp.”

Một nhóm người đang đứng cạnh biểu ngữ luyện một số bài tập. Những cử động chậm rãi của họ hòa theo tiếng nhạc du dương đang vang lên. Tôi đứng lặng nhìn ngắm họ.

Ngày hôm sau, tôi tới một hiệu sách, và cuốn sách Chuyển Pháp Luân trên giá sách đập vào mắt tôi. Tôi ngay lập tức nhớ đến dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp” mà tôi trông thấy ngày hôm trước, và mua cuốn sách ngay lập tức.

Tôi rất vui mừng và bắt đầu đọc nó ngay khi về nhà. Tôi cảm thấy như mình đột nhiên được nạp một lượng lớn trí huệ. Đó là một quyển sách tuyệt vời, trong đó tôi đã tìm thấy câu trả lời cho nhiều câu hỏi mà tôi đã có về cuộc sống và vũ trụ. Tôi biết được mối quan hệ giữa đức và nghiệp, được và mất. Nó khiến tôi suy ngẫm về những gì tôi đã làm và những gì tôi đang làm với cuộc đời mình.

Sau kỳ nghỉ Tết, tôi trở lại thành phố nơi tôi đang làm việc. Tôi đạp xe quanh quẩn, cố gắng tìm một điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp, nhưng không thấy một điểm nào. Dần dần, sự quan tâm của tôi đối với Đại Pháp giảm dần, và tôi đã lỡ mất cơ hội này với Đại Pháp.

Một năm sau, tôi trở nên thất vọng và không hài lòng với hướng đi của đời mình, và muốn thay đổi. Do đó tôi xin nghỉ việc.

Tôi đăng ký vào một trường đại học tại Bắc Kinh để học tiếng Anh, hy vọng có một cơ hội làm việc tại một công ty ngoại quốc lớn sau khi trình độ tiếng Anh được cải thiện.

Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh tôi trên chuyến tàu tới Bắc Kinh, và giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi (tên gọi khác của Pháp Luân Đại Pháp). Tôi hào hứng nói với anh ấy rằng tôi biết về Pháp Luân Công và đang tìm một điểm luyện công. Anh ấy khuyên tôi nên tới một nơi gần Trường đại học Bắc Kinh và cho tôi địa chỉ.

Tôi hứa với anh ấy rằng tôi sẽ tới, nhưng trong đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ về việc học tiếng Anh và theo đuổi một tương lai tốt đẹp hơn. Cuối cùng tôi đã để lời hứa của mình bay đi theo gió.

Trong năm mà tôi ở Bắc Kinh, tôi chưa bao giờ thực sự tới điểm luyện công. Cơ hội thứ hai mà Sư phụ đã an bài một cách khéo léo để tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công lại trôi qua lần nữa.

Một năm nữa trôi qua, và tôi trở lại Thành Đô sau khi kết thúc khóa học của mình. Tôi đã hoàn thành mong ước của mình và có được một công việc mà tôi khá hài lòng. Tôi thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình cuối cùng đã đạt được giấc mơ của bản thân. Bây giờ tôi có thể phấn đấu cho danh và lợi.

Về việc tu luyện, thứ sẽ khiến tôi chịu đựng gian khổ, tôi đã quên và gạt nó ra khỏi tâm trí của mình.

Hy vọng cuối cùng cũng xuất hiện

Ngay sau khi trở lại Thành Đô, một trong những bạn cùng lớp cấp ba cũ của tôi đã gọi cho tôi. Cậu ấy tới để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi.

Tôi đã thực sự đề nghị cậu ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công hai năm trước, sau khi tôi lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân.

Câu ấy đã không chú ý chút nào tới nó vào lúc đó bởi vì cậu ấy là một Phật tử thành tín và đang luyện một môn khí công khác. Tuy nhiên, khi Pháp Luân Công trở nên phổ biến hơn tại Thành Đô, cậu ấy đã từ bỏ mọi loại khí công khác mà cậu đã từng học và kiên quyết bước vào tu luyện Đại Pháp.

Lần này chính tôi là người do dự. Tôi có nên tu luyện không? Tôi biết rằng Đại Pháp là tốt, nhưng tôi cảm thấy rằng tu luyện sẽ tách tôi ra khỏi những truy cầu một cuộc sống tốt đẹp.

Nghi ngờ lớn nhất của tôi là liệu môn tu luyện này có thể thực sự cải thiện được sức khỏe và đạo đức không. Hơn hết, tôi biết rằng bạn tôi dậy rất sớm để luyện công mỗi ngày, một điều mà tôi nghĩ là quá sức đối với tôi. Tôi đã không thể quyết định liệu có nên tu luyện không.

Tuy nhiên một chuyện xảy ra đã khiến tôi cuối cùng bước vào tu luyện Đại Pháp.

Đó là đêm Giáng sinh. Một người bạn mà tôi mới quen biết đã mời tôi ăn tối tại một nhà hàng. Anh ta đặt một bàn đầy thức ăn, và sau ba lượt uống, anh ta nói phải đi đón một người bạn khác. Do đó tôi đã cho anh ta mượn xe đạp của mình.

Tôi cứ đợi, đợi mãi tại nhà hàng, tới khi trời tối, nhưng anh ta không bao giờ trở lại. Cuối cùng tôi nhận ra mình đã bị lừa. Anh ta không chỉ lấy xe đạp của tôi, mà tôi cũng phải thanh toán hóa đơn.

Tôi đi bộ về nhà, cảm thấy chán nản và giận dữ, nhưng vô cách vô thức, tôi đã thực sự đi tới nhà của người bạn cùng lớp đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Xấu hổ, tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện đã xảy ra, hy vọng có được sự thông cảm, nhưng tôi ngạc nhiên khi cậu ấy đã nói với tôi dựa theo nguyên lý của Đại Pháp.

Nó khiến tôi suy nghĩ, và tôi không còn cảm thấy ủy khuất, khó chịu hay oán hận một cách mù quáng.

Cậu ấy nói rằng khi một người gặp mâu thuẫn, họ trước tiên nên tìm nguyên nhân ở tự mình. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng mong muốn của tôi là luôn muốn lấy những thứ từ người khác đã dẫn đến việc tôi bị lừa. Sự tham lam, ích kỷ của tôi, những món nợ nghiệp, cũng như mối quan hệ giữa mất và được là những nhân tố góp phần vào sự việc này.

Mọi thứ cậu ấy nói với tôi là từ trí huệ mà cậu học được từ nguyên lý của Đại Pháp và kinh nghiệm tu luyện của bản thân.

Những thứ này tất cả đều được dạy rất rõ ràng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi đã quên những gì mình đã đọc trong sách từ lâu, vì tôi không tu luyện.

Lúc đó, dường như có một giọng nói vang lên sâu thẳm trong tâm tôi, và tôi biết rằng mình không nên lỡ mất cơ hội tu luyện lần nữa.

Tôi nói với bạn mình: “Từ bây giờ, mình cũng sẽ tu luyện!”

Tôi đã mất cuốn sách Đại Pháp khi chuyển nhà. Khi cậu ấy đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã đỡ lấy sách bằng cả hai tay và quỳ xuống một cách thành kính. Tôi muốn chân thành bày tỏ nguyện vọng tu luyện Đại Pháp trong đời này, và kiên định tới cùng.

Mặc dù đã khuya, tôi hỏi cậu ấy có thể dạy tôi luyện công không. Do đó cậu ấy đã dạy tôi luyện tĩnh công. Mặc dù đau đớn, tôi đã ép mình phải ngồi tư thế đơn bàn và làm theo động tác tay của cậu ấy.

Một thứ gì đó kỳ diệu đã xảy ra: khi tôi kết thúc động tác tay, tôi cảm thấy như có hàng chục triệu những Pháp Luân nhỏ xíu đang quay tít trong cơ thể mình, bắt đầu từ đầu ngón chân và di chuyển lên bụng dưới của tôi, sau đó tới ngực tôi, và lên đến đỉnh đầu

Chúng tăng lên theo cấp số nhân, ngày càng quay nhanh hơn, mạnh hơn, cho tới khi cuối cùng chúng bao bọc toàn thân tôi. Cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy bất động, và hơi thở của tôi gấp gáp.

Tôi choáng váng trước những phản ứng đột ngột này trong cơ thể. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trở nên lo lắng. Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, đừng thêm nữa, đừng thêm nữa!”

Ngay khi tôi có suy nghĩ này, tất cả mọi thứ đang quay dừng lại và biến mất.

Sau này, tôi biết rằng cảm giác mà tôi trải qua là Sư phụ ban những Pháp Luân để tịnh hóa cơ thể tôi, và đồng thời khảo nghiệm ngộ tính và khả năng nhẫn chịu của tôi. Tôi thất vọng với bản thân vì đã không chịu được lâu hơn một chút.

Sư phụ giảng:

“Giống như ổ cắm điện, cắm phích vào là điện sẽ thông qua.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp–Giảng Pháp tại các nơi XI)

Cứ như vậy, vào ngày đó–ngày 24 tháng 12 năm 1998, số phận đã đưa tôi tới đúng nơi cần tới. Sau hai lần bỏ lỡ cơ hội tu luyện, ngay cả với một người chậm chạp như tôi, người hẳn đã khiến Sư phụ lo lắng rất nhiều, cuối cùng đã nắm bắt được cơ hội thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/17/406442.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/8/185806.html

Đăng ngày 23-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share