Bài viết của Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-02-2020] Năm 2016, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và mặc dù tôi mới chỉ tu luyện được ba năm ngắn ngủi, nhưng đối với tôi, Đại Pháp khá là huyền diệu và siêu phàm. Tôi rất biết ơn từ bi hồng đại mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã ban cấp cho tôi và tất cả chúng sinh!
Tôi muốn chia sẻ một số thay đổi lớn của mình và cảm ngộ sâu sắc về các bài giảng Pháp.
Đắc Pháp không dễ
Trước khi tu luyện, tôi sống nội tâm và mang bệnh. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng tôi rất căng thẳng, bố mẹ chồng thì thờ ơ với tôi.
Tôi chán nản và kiệt sức mỗi ngày. Đôi khi, tôi ôm đầu khóc thổn thức trong đau đớn rằng cuộc đời thật bất công. Khi mọi thứ dường như vô vọng, Sư phụ Lý đã an bài cho tôi một cơ hội được gặp Đại Pháp. Tôi đã gặp một đệ tử Đại Pháp tên là Austen, người đã giới thiệu môn tu luyện cho tôi và kể cho tôi nghe những gì gia đình anh ấy đã trải qua khi tu luyện. Tôi cũng biết được sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.
Tuy nhiên tôi không bắt đầu tu luyện ngay, bởi vì tổ tông nhà tôi là cư sỹ Phật giáo, đều là những người tín Phật. Tôi nghĩ rằng Đại Pháp không vượt ra khỏi phạm vi của Phật giáo, chỉ là có phần sâu sắc hơn.
Sau đó, Austen đã khích lệ tôi thử luyện công và cho tôi xem loạt bài giảng video của Sư phụ Lý. Lúc đó tôi không hiểu nhiều các bài giảng và cảm thấy nó quá bí ẩn.
Dù vậy, cơ thể tôi cảm thấy ngày một tốt hơn, điều này khiến tôi thấy kì lạ. Sau đó anh ấy khuyên tôi hãy đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng Pháp của Sư phụ. Mặc dù tôi không thể thực sự hiểu chúng, sức khỏe của tôi tiếp tục được cải thiện.
Năm 2015, mẹ tôi mất. Tôi là một người sống tình cảm, do đó cái chết của bà khiến tôi rất đau buồn.
Sức khỏe của tôi suy sụp và cuối cùng tôi bị đau chân, mắc các bệnh phụ khoa, u xơ tuyến vú và chứng đau nửa đầu.
Khi Austen thấy tôi đau khổ, anh ấy nói: “Cô vẫn chưa thực sự bước vào tu luyện. Tôi khuyên cô học các bài công pháp trước, và nếu cô thấy thích, cô có thể tiếp tục. Nếu không, cô có thể dừng và quay về với thuốc của mình. Dù sao, nó cũng không tốn một xu nào của cô.”
Tôi nghe theo gợi ý của anh ấy và học bốn bài động công trước. Lần đầu tiên tôi thực hiện bài công pháp thứ hai (Pháp Luân Trang Pháp), tôi chỉ đứng được trong bảy phút, nhưng khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cơn đau ở ngực tôi đã biến mất. Thật là kỳ diệu!
Bốn ngày sau, cơn đau khớp chân vốn hành hạ tôi từ nhỏ, đã biến mất. Tôi có thể cảm thấy một luồng nhiệt liên tục chạy dọc chân mình. Sư phụ rõ ràng đã tịnh hóa cơ thể tôi. Austen bảo tôi rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi.
Tôi cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp. Tôi tự nhủ: “Kể từ giờ, mình sẽ thực sự tu luyện Đại Pháp và không bao giờ bỏ cuộc!”
Austen đã đưa cho tôi tất cả các sách Đại Pháp của Sư phụ viết trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Lần này tôi thực sự bắt đầu nghiên cứu chúng. Càng đọc, tôi càng hiểu hơn. Tôi rất tiếc đã đắc Pháp quá muộn.
Trong vài ngày, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt biết ơn. Đôi khi, tôi không thể không khóc khi tôi bắt đầu ngộ ra hơn một chút về những gì tôi đang đọc.
Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ bị lạc đã tìm thấy cha mẹ sau nhiều năm xa cách.
Niềm vui được đắm mình trong Đại Pháp
Ngay sau đó, không những mọi bệnh tật của tôi không cánh mà bay, mà tôi còn cảm thấy sảng khoái, tinh thần phấn chấn, và cân nặng trở lại bình thường.
Chứng kiến những thay đổi lớn này, anh chị tôi cũng bắt đầu tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Australia 1999)
Bằng việc tu Thiện và Nhẫn, tôi đối xử tốt với chồng mình, vì vậy anh ấy cảm thấy được chăm sóc. Tôi cũng yêu thương mẹ chồng và có thể làm tan chảy sự hờ hững của bà. Cả hai người họ đều cảm nhận được tấm lòng nhân hậu của tôi và cũng bắt đầu thay đổi.
Mẹ chồng tôi bắt đầu đối xử tốt với tôi và nói với những người khác rằng tôi là con dâu tốt nhất, ngoan ngoãn nhất và danh giá nhất. Việc này khiến bà cũng bắt đầu tu luyện.
Tôi đã khóc khi thấy ân oán giữa chúng tôi đã được giải quyết theo một cách từ bi như vậy. Tôi cũng rất vui khi họ được Đại Pháp cứu độ.
Là một đệ tử Đại Pháp, tôi biết rằng, cùng với việc tu luyện cá nhân, tôi có trách nhiệm giúp mọi người. Khi đó, môi trường tu luyện trong huyện của tôi không phải là lý tưởng, vì mọi người đều sợ hãi, hễ có chút gió động cỏ lay là không dám bước ra nữa.
Người học viên chịu trách nhiệm in các tài liệu giảng chân tướng sợ phải giữ bất cứ vật tư thiết bị nào trong nhà cô ấy.
Sau đó Austen đã mang máy tính và máy in tới nhà tôi và khuyến khích tôi đảm nhận nhiệm vụ này. Tôi rất vui khi làm việc này và nhanh chóng học được cách thực hiện.
Ngoài ra, tôi cũng phát tờ rơi, dán áp phích ở các khu vực công cộng và chủ động tham gia vào nhiều hạng mục cứu người. Mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi luôn giữ tâm mình thuần chính.
Tôi thấy kết quả rất tốt và trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu. Một lần, trời đang mưa khi Austen và tôi ra ngoài để nói với mọi người về cuộc bức hại. Trong khi chúng tôi lái xe trên đường, thấy nước chảy đầy đường, và mọi người đang chạy vội vã để trú mưa. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều không bị ướt.
Tôi cảm thấy tràn ngập niềm vui, biết rằng là Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi và ban cho chúng tôi một lá chắn vô hình, giúp chúng tôi không bị ướt.
Giảng chân tướng phản bức hại
Sáng ngày 12 tháng 6 năm 2018, khi một đồng tu và tôi vừa luyện xong bài tĩnh công số năm, tôi nhận được cuộc gọi từ một người mà tôi không biết, bảo tôi phải đi tới văn phòng cộng đồng để điền một mẫu đơn đăng ký.
Tôi đi mà không nghĩ quá nhiều. Tại văn phòng, nhiều cảnh sát đã giật lấy điện thoại của tôi và đẩy tôi vào trong một xe cảnh sát.
Tôi hỏi: “Các anh là ai? Các anh làm gì vậy?”. Họ bảo họ là cảnh sát.
Tôi nói: “Ngay cả cảnh sát cũng cần phải có lý chứ. Các anh không thể cứ bắt ai đó mà không có lý do! Tôi đã làm gì sai?”
Họ không trả lời, chỉ hỏi nơi ở của tôi. Tôi không nói với họ cũng không hợp tác, bởi vì tôi biết họ muốn lục soát nhà tôi để lấy “bằng chứng” biện minh cho việc bức hại tôi.
Sau một hồi im lặng, họ bắt đầu đập bàn. Họ đe dọa và cố gắng làm tôi sợ. Nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh.
Sư phụ giảng:
“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.”(Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Miễn là tôi đạt tiêu chuẩn tâm tính của một học viên, tà ác sẽ không thể chạm đến tôi. Tôi hỏi một cách bình tĩnh: “Các anh muốn gì?”
Họ không thể kìm chế được nữa: “Nếu chị muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chị có thể tu luyện lặng lẽ. Tại sao chị lại quảng bá nó trên mạng internet?”
Tôi chợt hiểu: “Ồ! Chỉ là vì điều đó sao? Tại sao các anh lại làm lớn chuyện vì việc đó thế?” Sau đó tôi nói với họ Đại Pháp tuyệt vời như thế nào, về cuộc bức hại, và về cách mà Đảng đã nói dối để đầu độc tâm trí người dân.
“Các đệ tử Đại Pháp là những người tốt và không vi phạm pháp luật. Giang Trạch Dân và Đảng cộng sản Trung Quốc đang vi phạm pháp luật!”
Đồng thời, tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác đằng sau họ. Cuối cùng họ dừng hỏi tôi về địa chỉ nhà và đưa tôi tới Sở cảnh sát địa phương, ở đó tôi tiếp tục từ chối hợp tác.
Tôi chỉ liên tục nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, ngay cả khi họ giam giữ tôi qua đêm.
Bởi vì tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp mà không hề sợ hãi, họ đã không biết phải làm gì với tôi, và thái độ của họ cũng dịu xuống. Người phụ trách vụ việc của tôi không còn muốn xử lý, do đó anh ấy đã chuyển giao cho người khác.
Hôm sau, chồng tôi tới thăm. Anh ấy khuyên tôi hãy hợp tác với cảnh sát, cân nhắc hậu quả và đặc biệt cân nhắc việc nó sẽ ảnh hưởng đến con gái nhỏ của chúng tôi ra sao.
Tôi động tâm và bị dao động. Bị chồng thuyết phục và cảnh sát lừa dối, tôi đã đưa cho họ mật khẩu điện thoại của mình để họ có thể truy cập vào di động của tôi.
Ban đầu tôi đã từ chối làm như vậy. Việc nhượng bộ như vậy đã khiến tôi chịu sự an bài của cựu thế lực, và tôi đã bị đưa vào một trại tạm giam vào đêm đó.
Tôi nhận ra mình đã bị động tâm bởi tình và tâm sợ hãi, mất chính niệm và để cho tà ác lợi dụng.
Tôi tự nhủ phải phủ nhận bức hại đó: “Việc mình ở đây bây giờ là để mình thanh trừ tà ác và giúp những người có tiền duyên với mình. Mình sẽ trở về nhà trong vòng chưa đến hai tuần sau khi giảng chân tướng cho những người này.”
Sau đó tôi ngộ ra rằng việc định ra giới hạn hai tuần là sai, bởi vì điều này cũng giống như việc để bản thân tôi bị bức hại trong thời gian dài đó.
Trong trại tạm giam, tôi nói với các tù nhân và lính canh chân tướng về Đại Pháp. Tôi đã giúp bốn người thoái ĐCSTQ, và những người còn lại đã hiểu được chân tướng và biết rằng Đại Pháp thật tuyệt vời.
Trưa ngày thứ mười lăm, có người từ sở cảnh sát quận tới đưa tôi về nhà. Tôi biết Sư phụ đã giải quyết mọi thứ cho tôi.
Sau đó, tôi được biết rằng, sau khi tôi bị bắt, các học viên địa phương đã phát chính niệm cho tôi suốt ngày đêm và đã làm như vậy trong một thời gian khá dài sau khi tôi được thả.
Trên hết, họ đã kịp thời đăng tin về việc tôi bị bắt giữ trên trang web Minh Huệ. Tôi rất biết ơn vì sự giúp đỡ của họ.
Tôi cũng được biết họ đã thả tôi sau khi Viện kiểm sát không thể thu thập bất kỳ chứng cứ nào, bởi vì điện thoại của tôi đã ngừng hoạt động. Sau khi họ bật lại, tất cả nội dung đã biến mất.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư đồ ân–Hồng Ngâm II)
Tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi của chúng ta đã luôn bảo vệ tôi. Ngài đã an bài cho tôi một môi trường tốt như vậy cùng các học viên hỗ trợ.
Tôi quyết tâm tu luyện bản thân và buông bỏ tình cảm con người. Tôi sẽ cố gắng hiểu sâu hơn về nguyên lý của Pháp, tu luyện tinh tấn và làm ba việc mà chúng ta được yêu cầu.
Tôi phải đáp ứng kỳ vọng của Sư phụ và theo Ngài để trở về gia viên thực sự của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/23/401538.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/9/186255.html
Đăng ngày 10-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.