Bài viết của một học viên ở Canada

[MINH HUỆ 28-08-2020] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 2001, ngay sau khi Pháp hội Pháp Luân Đại Pháp Canada được tổ chức tại Ottawa. Tuy nhiên do căn cơ kém nên quá trình đắc Pháp của tôi không được nhanh chóng và dễ dàng. Trên bề mặt trông thì có vẻ dễ dàng vì có vẻ như chỉ sau hai lần gặp gỡ ngắn ngủi với Đại Pháp tôi đã bước vào tu luyện. Nhưng sự thực thì hoàn toàn ngược lại!

1. Bối cảnh

Tôi từ Hàn Quốc đến Canada vào năm 1974 để học Toán học thuần túy, vì vậy chuyên môn của tôi là một nhà logic học. Đối với tôi, tất cả mọi thứ phải hợp lý và logic hoặc không có gì phải bàn cãi. Trong toán học, trước khi lập luận về lý thuyết của mình, bạn đã phải vạch ra ranh giới rõ ràng mà bạn khẳng định lý thuyết của mình là đúng. Nếu không có bước này, sẽ không có lập luận và lý thuyết nào để chứng minh. Điều đó khiến tôi gặp khó khăn lớn trong việc thảo luận về Thần.

Đối với tôi, Thần là một vấn đề của niềm tin mù quáng vì người ta không thể chứng minh sự tồn tại của Thần và không có logic nào liên quan. Sự tồn tại của Thần có thể sử dụng tốt nhất như một “giả định” để thảo luận về nhiều điều khác. Nhưng làm thế nào để tôi có thể chấp nhận giả định rằng Thần tồn tại khi chúng ta không biết chắc chắn về điều đó? Vì vậy, tôi sẽ không mất thời gian để thảo luận về Thần, những giấc mơ, hiện tượng siêu thường hay bất cứ thứ gì không cụ thể đối với giác quan của tôi hoặc không thể được chứng minh là nó thực sự tồn tại. Đối với những người giống như tôi, rất khó có thể tin vào Thần vì nó không tuân theo logic của con người, và con người lại được thiết kế để không thể chứng minh được sự tồn tại của nó.

Trong Bài giảng thứ hai của Chuyển Pháp Luân, Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng:

“còn điều họ nhìn không thấy thì không thể tin. Trước đây người như thế được xem là ‘ngộ tính không tốt’; cũng có người giảng không rõ ràng vì sao ngộ tính không tốt.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi luôn là người có ngộ tính không tốt, và thậm chí tôi còn không biết điều đó.

2. Chuẩn bị

Năm 1994, một sự kiện định mệnh đã xảy ra trong gia đình chúng tôi. Con gái tôi, khi ấy mới 10 tuổi, bị bệnh nặng đến mức không đi học được và phải bỏ học nhiều ngày do các triệu chứng giống cúm. Năm tiếp theo, cháu thậm chí còn phải nghỉ học nhiều hơn, và bệnh của cháu trở nên dai dẳng và mãn tính. Tôi rất đau khổ và bắt đầu tự tìm cách chữa trị cho cháu thay vì chỉ trông chờ vào các chuyên gia y tế. Rõ ràng là y học phương Tây không thể chẩn đoán tình trạng của cháu và không có bất kỳ một phương cách nào để giúp cháu.

Tôi bắt đầu chuyển hướng sang tìm kiếm những phương pháp thay thế giống như Trung Y, châm cứu, trị liệu thần kinh cột sống, thấu thị y tế, liệu pháp thôi miên, v.v.. Tôi đã tìm kiếm tất cả các phương pháp trị bệnh có thể tìm thấy và đưa cháu đi thử bất cứ khi nào có thể. Con gái của tôi ghét cay ghét đắng những cố gắng và xâm nhập như vậy vào cuộc sống của cháu và nó đã dày vò cháu, nhưng tôi chỉ chăm chăm vào việc chữa trị cho cháu mà quên đi cảm xúc của cháu. Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào việc chữa trị cho cháu và không muốn bỏ cuộc. Trong những lúc tuyệt vọng đó, tôi bắt đầu đọc sách về các phương pháp điều trị thay thế.

Một trong những thứ tôi đọc đầu tiên là chủ đề thảo luận về khái niệm điều trị bệnh và chữa bệnh. Quan niệm đó ảnh hưởng đến tôi rất mạnh và sâu. Bằng trực giác và vì lý do này khác tôi đã biết được sự khác biệt: điều trị bệnh giống như miếng băng cá nhân trong khi chữa bệnh đến từ bên trong. Tôi thường tự hỏi về linh hồn: Tôi biết mình có cả tâm lẫn thân nhưng linh hồn là cái gì? Làm sao tôi biết được mình có linh hồn hay không? Tôi đã đọc rất nhiều, rất nhiều sách để tìm ra linh hồn là cái gì. Trong khi đọc các cuốn New Age (Thời đại mới), trái ngược với những bướng bỉnh về niềm tin của mình, tôi đã tìm thấy rất nhiều ví dụ thuyết phục rằng Thần có tồn tại, rằng chúng ta có linh hồn và rằng chúng ta tiếp tục tồn tại sau khi thân xác thịt này chết đi.

3. Chấp nhận rằng chúng ta không chỉ có tâm và thân

Kể từ khi tôi chấp nhận sự thật rằng chúng ta có linh hồn và chúng ta tiếp tục tồn tại ngay cả sau khi thân xác thịt này chết đi, đó là một bước nhảy vọt về niềm tin của tôi tại thời điểm đó, một loạt câu hỏi đã được mở ra. Tôi lập tức có rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu chẳng hạn như: “Chúng ta đến từ đâu? Chúng ta sẽ đi đâu sau khi chết? Tại sao tôi lại chọn cuộc sống đặc biệt này? Tại sao tôi lại chọn bố mẹ và gia đình của mình? Linh hồn làm gì giữa các kiếp sống?” Lâu nay tôi đã có rất nhiều câu hỏi chẳng hạn như: “Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?“ và “Ý nghĩa của cuộc sống này là gì?”

Để tìm được câu trả lời, tôi tiếp tục đọc. Tôi đã mua rất nhiều sách; mượn thêm sách từ thư viện, bạn bè, đồng nghiệp, người quen và bất cứ ai tôi biết là có sách về đề tài này mà tôi có thể mượn. Tôi đã bị những câu hỏi ám ảnh đến mức quên mất rằng tôi phải giúp con gái mình khỏi bệnh! Tôi đã đọc rất nhiều trong bảy năm, lúc đó tôi phải đối mặt với một tình thế khó xử.

Vấn đề đó là, trong khi tôi liên tục đọc sách, thay vì tìm ra câu trả lời thì tôi lại tìm ra nhiều câu hỏi hơn. Tôi không biết liệu tôi nên tiếp tục đọc sách hay ngừng lại. Nếu tiếp tục đọc, tôi sẽ chỉ tìm ra nhiều câu hỏi hơn, và nếu tôi ngừng đọc, tôi sẽ hoàn toàn không có cơ hội tìm thấy bất kỳ câu trả lời nào. Tôi đã hoàn toàn rơi vào tình trạng khó khăn và đau đớn. Chỉ sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới hiểu tại sao lại như vậy.

Trong bài giảng thứ nhất của Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng:

“một tăng nhân kia đả toạ luyện công, nguyên thần [bay] đến thế giới Cực Lạc xem ngắm cảnh tượng [nơi ấy]; hết một ngày; rồi quay về nhân gian đã thấy sáu năm trôi qua. Vị ấy thấy được không? Đã thấy, nhưng điều vị ấy đã thấy không phải là chân tướng. Tại sao? Bởi vì tầng của vị ấy không đủ, [nên] chỉ có thể ở tầng của vị ấy mà hiển hiện cho vị ấy những thể hiện của Phật Pháp mà vị ấy nên được thấy.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Thật vậy, những trải nghiệm được mô tả trong nhiều cuốn sách thường mâu thuẫn với nhau vì chúng được những người ở các tầng thứ khác nhau viết ra. Vì họ không lĩnh hội mọi thứ theo cách như những người khác mà chỉ lĩnh hội mọi thứ ở tầng thứ của riêng mình. Những khác biệt này là lý do chính khiến tôi có nhiều câu hỏi hơn khi đọc.

4. Đắc Pháp

Trong khoảng thời gian bảy năm này, tôi đã có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Pháp Luân Công, nhưng tôi không có khuynh hướng tìm hiểu nó là gì vì tôi quá bận rộn tìm kiếm câu trả lời cho các câu hỏi của mình. Rồi một ngày kia, tôi nhìn thấy một bức ảnh lớn của một sinh viên trường Đại học Ottawa được đăng trên trang nhất của tờ Công dân Ottawa. Bài báo nói rằng cô ấy đang cố gắng giải cứu cho cha mình, một giáo sư thỉnh giảng tại trường Đại học McGill. Ông ấy đã bị bỏ tù ở Trung Quốc khi đến thăm người mẹ già yếu của mình chỉ vì ông ấy tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nghĩ chuyện này khá kỳ quặc, đã là thời đại nào rồi, mà mọi người vẫn có thể bị kết án nặng đến mức mà họ sẽ phải chịu đựng những thử thách khủng khiếp và thậm chí chết vì bị tra tấn. Điều đó đã để lại ấn tượng cho tôi mặc dù tôi không biết Pháp Luân Công là gì.

Sau đó ít lâu, sự kiện tác thành cơ duyên thực sự đã xảy ra. Vào một buổi tối thứ Sáu, tôi đang trên chuyến bay từ Tampa, Florida về nhà. Khi máy bay hạ cánh ở Ottawa, trong lúc chuẩn bị ra khỏi máy bay tôi để ý thấy hai sinh viên trẻ người châu Á ở lối đi phía bên kia. Họ mỉm cười với tôi. Tôi hỏi họ xem có phải họ đến Ottawa để thăm gia đình hay bạn bè gì hay không, nhưng không, họ đến đây để tham dự một Pháp hội của Pháp Luân Đại Pháp được tổ chức vào cuối tuần. Một trong số họ đưa cho tôi một tờ bướm có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không có hứng thú, nhưng đã nhận vì lịch sự.

Ngay sau đó, tôi nhận thấy khu vực hải quan chật kín người: một số là người trẻ, một số người già, một số trông giống như những người kinh doanh bình thường, và một số khác là những phụ nữ Trung Quốc cao tuổi trông không giàu có hay có học thức. Nhiều người trong số họ mặc áo phông màu vàng.

Lúc đó tôi biết họ là những học viên Pháp Luân Công đến để dự Pháp hội vào cuối tuần. Cảnh tượng đó đã để lại ấn tượng và khiến tôi tự hỏi tại sao họ lại bỏ ra nhiều tiền và nỗ lực cho buổi Pháp hội vào cuối tuần chỉ mang tính chất cá nhân thuần túy. Hai sinh viên mà tôi gặp ở trên máy bay cũng tương tự như vậy. Tự nhiên, nó làm tôi thấy phân vân. Những người này đã được dạy điều gì để trở nên điên rồ như vậy, tận tâm và sùng đạo như vậy?

5. Đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên

Tuần tiếp theo sau đó, trong giờ nghỉ trưa, tôi đã lên Google để tra “Pháp Luân Đại Pháp” và nhìn thấy hàng triệu kết quả! Đó là lúc tôi quyết định tìm hiểu về các bài giảng. Nếu không tôi sẽ không bao giờ hiểu được phong trào này. Chỉ trong vài cú nhấp chuột, tôi đã tìm thấy sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đọc. Hầu như ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cuốn sách này khá độc đáo, không giống như những cuốn sách khác mà tôi đã đọc. Tôi há hốc mồm kinh ngạc và không thể tin được những gì mình đang đọc. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ tìm thấy một cuốn sách như vậy! Tôi đọc liên tục và đã không quay lại làm việc sau giờ trưa. Trong hai buổi tối tiếp theo, tôi đã đọc hết cuốn sách.

Kể từ đó, tôi biết mình sẽ không còn cần bất kỳ một cuốn sách nào khác nữa mà chỉ cần cuốn sách này. Cuốn sách này không chỉ trả lời tất cả các câu hỏi quan trọng về cuộc sống mà còn nhiều hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Mặc dù có vẻ như cuốn sách không trực tiếp trả lời mọi câu hỏi của tôi, nhưng nó đã cho tôi hiểu biết cao hơn nhiều về cuộc sống của con người. Cuốn sách này thực sự kỳ diệu!

Sau đó tôi đã hiểu tại sao các học viên Trung Quốc lại mạo hiểm mạng sống vì nó. Tôi biết rằng mình cũng sẽ tự thực hành nó và sẽ không thể quay lại vì bây giờ tôi đã tìm ra nó. Tôi sẽ thực hành nó trong suốt phần đời còn lại của mình. Tôi vẫn không biết câu trả lời cho nhiều câu hỏi mà mình đã có, nhưng nó không còn quan trọng với tôi. Tôi đã có một bức tranh toàn cảnh!

6. Bắt đầu hành trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Là một người có căn cơ kém, tôi đã mất khá nhiều thời gian và không bắt đầu tu luyện Đại Pháp ngay lập tức. Vài tháng sau đó, tôi và chồng mình đã đến dự liên tiếp ba lần hội thảo hướng dẫn. Tôi nhớ một buổi tối sau buổi hội thảo, trong khi đang bước lại ô tô của mình, người tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và thoải mái. Cảm giác thật tuyệt. Bây giờ tôi mới biết rằng [lúc đó] tôi đã được Sư phụ tịnh hoá thân thể cho.

Ngay sau đó, chúng tôi đã tham gia một nhóm học Pháp ở địa phương và tôi bắt đầu nhận thấy có nhiều điều kỳ diệu xảy ra với mình. Giống như nhiều phụ nữ khác tôi có một khối u lành tính trong tử cung. Tuy nhiên trường hợp có một khối u lớn hơn quả bóng chày là khá hiếm, và tôi được khuyên nên phẫu thuật để loại bỏ nó. Nhưng tôi đã không chịu. Chỉ sau vài tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một ngày nọ tôi bất ngờ nhận ra rằng khối u lớn ở trong bụng mình đã biến mất! Thêm vào đó làn da thô ráp của tôi cũng mềm mại hơn, và cảm giác mệt mỏi thường xuyên cũng không còn nữa.

Nhưng hơn bất kỳ điều gì khác, tâm trí tôi trở nên bình hòa hơn và tôi có thể cảm nhận được rằng sự tức giận ẩn sâu của bản thân, sự phẫn uất mạnh mẽ và những cảm giác tiêu cực đã dần dần lắng xuống và dịu đi. Nó giống như một phép màu và đắc Pháp là sự tái sinh của tôi. Tôi chân thành cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí vì đã ban cho tôi một cuộc đời mới, cuộc đời thứ hai của tôi. Tôi hy vọng rằng mình sẽ chuyên tâm tu luyện để thoát khỏi vô số chấp trước người thường của mình.

Tôi cảm thấy mình thật may mắn được trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và được tu luyện Đại Pháp là một vinh dự và đặc ân lớn lao. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn nhờ lòng từ bi của Sư phụ. Tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt ba việc. Tôi xin kết thúc bài chia sẻ của mình bằng bài thơ “Đắc Pháp” trích từ Hồng Ngâm:

Chân tu Đại Pháp
Duy thử vi đại
Đồng hoá Đại Pháp
Tha niên tất thành
(Đắc Pháp, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Đắc Pháp
Chân tu Đại Pháp
Chỉ có cái đó là lớn
Đồng hoá Đại Pháp
Đến năm ấy ắt thành công

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/28/186532.html

Đăng ngày 13-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share