Trình bày tại Pháp Hội Chia sẻ kinh nghiệm ở Bắc Đài Loan năm 2009 bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Cơ Long, Đài Loan

[MINH HUỆ 19-08-2009]

Tôi làm việc tại Cục cảnh sát thành phố Cơ Long. Từ 14 tháng 3 đến 16 tháng 5, mười hai ngàn người từ Trung Quốc đại lục đã đến du lịch Đài Loan theo 9 nhóm riêng biệt. Họ đi Đài Bắc vào buổi sáng và trở lại Cơ Long vào buổi chiều để đi viếng chợ đêm. Các học viên Pháp Luân Công Cơ Long đã gặp các du khách tại bến tàu và tại chợ. Các học viên rất quí trọng cơ hội để phơi bày sự bức hại Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Lúc bấy giờ, tôi có sự chọn lựa giữa đi cùng với các đồng tu hoặc là với các đồng sự của tôi. Việc này giúp tôi thấy được những thiếu sót của mình, sự sợ hãi và các chấp trước.

Các học viên Cơ Long nhận thấy họ có sự thuận lợi lớn để làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công. Các nhóm khách Trung Quốc phải đi một đoạn đường dài từ Văn phòng lao động đến chợ đêm. Điều này giúp các học viên phơi bày sự bức hại và tuyên dương Đại Pháp, vì không dễ mà phớt lờ các băng rôn, bích chương, và việc trình diễn các bài tập công và nhạc Đại Pháp.

Các học viên cũng đối diện rất nhiều can nhiễu. Cảnh sát Đài Loan can nhiễu vì các học viên căng các băng rôn dọc con đường du khách đi. Cảnh sát đối diện với rất nhiều áp lực vì sự căng thẳng chính trị giữa Đài Loan và Trung Quốc. Họ sợ rằng các học viên có những hành động không lý trí và có thể gây thương tích cho các du khách và làm tệ thêm sự căng thẳng. Cảnh sát nói với các học viên rằng họ phải nộp đơn xin giấy phép để tụ họp và kháng nghị nơi công cộng. Các viên chức yêu cầu các học viên trình sự đồng ý của các cửa hàng dọc lề đường, vì họ đang kháng nghị trên đất của những người này. Các viên chức từ chối nghe khi các học viên kiên nhẫn giải thích con đường là tài sản công cộng và không cần yêu cầu sự chấp thuận của các chủ cửa hàng.

Chúng tôi bị cấm căng các băng rôn. Buổi chiều tối, hai học viên mặc áo sơ mi với hàng chữ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” khi đi qua lại trong chợ đêm và các viên chức đi theo họ. Vào ban đêm, chúng tôi tập công với các băng rôn mở ra, và các viên chức nói với chúng tôi một cách giận dữ, “Các vị đã căng các băng rôn vào ban ngày rồi, đừng làm vậy nữa vào ban đêm.”

Chúng tôi lo rằng tất cả các sự can nhiễu có thể làm cản trở cơ hội để chúng tôi làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công. Một học viên là luật sư đã nói với chúng tôi rằng một sự phản đối ôn hòa với những băng rôn đơn giản thì không có vấn đề gì đụng chạm tới luật pháp. Đó cũng để chúng tôi thăng tiến tâm tính của chúng tôi.

Tôi là một viên chức cảnh sát, và tôi đã nói với các đồng nghiệp của mình về mục đích bên trong các hoạt động này. Tôi cảm thấy rằng tôi mang một trách nhiệm lớn và phải làm cho tốt. Tôi đã viết một lá thư giải thích vì sao các học viên muốn căng các băng rôn và nói với dân chúng Trung Quốc sự thật về cuộc bức hại. Tôi đã gửi thư đến hơn một trăm đơn vị cảnh sát. Không bao lâu sau đó, người phụ trách các du khách Trung Quốc du lịch Đài Loan nói với tôi rằng anh ta hiểu Pháp Luân Công là hiền hòa và lý trí.

Cùng lúc đó, các phóng viên truyền hình quay phim việc đến nơi của các du khách. Máy quay phim đã tránh những băng rôn “Hoan nghênh các du khách Trung Quốc đến Đài Loan” và báo chí đưa tin rằng các học viên Pháp Luân Công đã phản đối các du khách đến Đài Loan. Họ cũng ám chỉ rằng các hoạt động của các học viên có thể là bất hợp pháp. Giây phút mà tôi biết được điều này, tôi liền gửi một e-mail đến các đại diện các kênh truyền thông bày tỏ sự quan tâm của tôi. Trong e-mail, tôi nói với các kênh truyền thông đặc biệt rằng các học viên đã thật sự hoan nghênh các du khách Trung Quốc đến thăm Đài Loan, và rằng họ chỉ có thể biết được sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công khi đến một quốc gia tự do. Tôi đã đề nghị các kênh truyền thông đính chính lại các bản tin của họ. Hơn nữa, các đồng tu cũng đã gọi điện thoại cho các đài và yêu cầu họ in một bản đính chính cho những nguồn tin sai lệch. Chiều hôm đó, họ đã quay lại một hoạt động khác và đính chính lại những bản tin trước đó của họ. Sau này, tôi được thông tin rằng bức thư của tôi đã được gửi đến các ban ngành có trách nhiệm. Sau đó, chúng tôi không có những vấn đề tương tự như vậy nữa.

Chúng tôi thường nghĩ là chúng tôi bất lực khi đối mặt với những bản tin không đúng sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và các bản tin tiêu cực của các kênh truyền thông có thể làm một số lớn dân chúng có ấn tượng sai trong một thời gian ngắn. Theo kinh nghiệm của tôi, chúng ta cần phản ứng ngay khi chúng ta thấy những thông tin sai lệch về Pháp Luân Công, vì chúng ta đợi càng lâu, sẽ càng có nhiều người hơn bị sai lầm.

Buổi tối trước khi nhóm du khách kế tiếp đến, tôi đến đồn cảnh sát phụ trách địa phương này. Tôi giải thích với đồn trưởng về Pháp Luân Đại Pháp, sự bức hại, sự tra tấn mà các học viên phải chịu đựng và nhiều hơn nữa. Tôi mang theo các bản Cửu Bình. Qua ngày hôm sau, thái độ của các viên chức cảnh sát đối với các học viên vẫn còn khá căng thẳng. Khi tôi cố nói chuyện với các viên chức, một cấp trên cố ngưng tôi và cảnh cáo rằng tôi cần ý thức là tôi cũng là một viên chức. Dường như là họ bảo tôi phải chọn lựa giữa các đồng tu và các đồng nghiệp. Tôi biết rằng tôi phải làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công vì tôi là một học viên. Tuy nhiên chấp trước của tôi về sợ hãi, danh và lợi đã ngăn tôi tham gia vào các hoạt động. Tôi đã làm việc gì đó mà không yêu cầu mình phải có mặt ngoài phố.

Các học viên đã đến các đồn cảnh sát phụ trách để làm sáng tỏ sự thật. Họ cũng mời những người từ Hội Pháp Luân Đại Pháp và các học viên có vị trí xã hội cao hơn để đi gặp các viên chức cảnh sát cấp cao hơn. Tuy nhiên, hành trình này quá chậm. Chúng tôi quyết định viết thư vì điều này không yêu cầu xin hội kiến. Chúng tôi không cần phải nói chuyện với các viên chức mà không muốn gặp chúng tôi hoặc nói chuyện qua điện thoại.

Các học viên Cơ Long đã viết cho những hệ thống cảnh sát cấp cao hơn để làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công. Họ cũng nói lên sự quan ngại của họ, vì cảnh sát điều động một số lượng lớn người để vi phạm Luật diễu hành và hội họp.

Hôm sau, thái độ của các viên chức đã hoàn toàn thay đổi và mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiện. Họ nói rằng họ chỉ muốn gửi các viên chức đến để giữ cho giao thông được thông suốt. Môi trường cho các học viên để chứng thực Pháp đã được tạo ra.

cửu bình là một tài liệu quan trọng để giúp người ta nhìn thấy bộ mặt thật của ĐCSTQ. Tôi thường đưa quyển sách này cho các bạn đồng nghiệp và cấp trên của tôi. Khi các du khách Trung Quốc đến, các học viên cũng đưa quyển sách này cho các viên chức trực. Sau đó, một cấp trên của tôi nói với tôi rằng ông ta đã đọc quyển sách ba lần. Một bạn đồng nghiệp nói với tôi là ông ta mang quyển sách bên mình và đọc nó mỗi khi có dịp.

Tôi phải đi làm việc buổi sáng, vì vậy tôi tham gia các hoạt động về đêm. Trên đường đi đến chợ đêm, chúng tôi đầu tiên quyết định phát các tờ rơi và tập sách nhỏ. Họ đã không nhận chúng. Sau đó, chúng tôi biết được rằng ĐCSTQ dọa họ không được nhận các tài liệu Pháp Luân Công nếu không sẽ có hậu quả.

Để cho họ cũng nhận được thông tin của chúng tôi, tôi đã làm nhiều áp phích. Đầu tiên, một học viên phản đối và nói rằng cảnh sát không cho phép, nhưng chúng tôi không để điều đó ngăn chặn chúng tôi. Cảnh sát không ngăn chúng tôi, thay vì vậy còn mỉm cười và gật đầu với chúng tôi. Một bạn đồng nghiệp giơ ngón cái ủng hộ và nói với tôi, “Tôi kính trọng anh nhiều lắm.

Chúng tôi vẫn còn đối diện với nhiều trở ngại. Chúng tôi tập các bài công pháp ở quảng trường bên ngoài Phòng văn hóa đối ngoại thành phố Cơ Long vì chúng tôi biết các du khách sẽ đến đó. Khi các du khách Trung Quốc đi ngang qua chúng tôi, một số trong họ nhìn chúng tôi với cặp mắt mở lớn, một số thì thầm thì và một số lấy máy ảnh ra và chụp hình. Vì áp lực chính trị, Phòng đã cấm chúng tôi tập các bài công pháp. Chúng tôi viết thư cho Phòng và đi gặp các viên chức, và môi trường thay đổi trở nên tốt đẹp hơn. Giám đốc Phòng trưởng đã đi gặp các học viên và nói với họ rằng ông ta sẽ đọc cửu bình.

Thái độ của cảnh sát, Phòng văn hóa đối ngoại và các kênh truyền thông đều đã thay đổi rất nhiều trong một thời gian ngắn sau khi các du khách bắt đầu đến. Làm sáng tỏ sự thật là một Pháp khí rất mạnh. Tôi hiểu được rằng cách thức làm sáng tỏ sự thật không quan trọng. Chúng tôi đã trả lời cho cảnh sát, các kênh truyền thông và Phòng văn hóa đối ngoại ngay giây phút mà chúng tôi đối diện với can nhiễu. Chúng tôi nói chuyện với họ và viết thư cho họ, và kết quả rất tốt. Tôi tin rằng đó là một điều tốt khi có vấn đề và mâu thuẫn xảy ra. Chúng ta không chỉ cứu độ nhiều người hơn nữa bằng việc làm sáng tỏ sự thật, mà chúng ta còn thăng tiến bản thân hơn trong quá trình. Chúng ta cần biết ơn khi các vấn đề xảy ra và không nên than phiền.

Bây giờ, nói một chút về khía cạnh của tôi như là một viên chức cảnh sát. Khi Ngọn Đuốc Nhân Quyền đến Cơ Long, tôi được phụ trách điều khiển giao thông. Tôi cũng phụ trách hoạt động của các học viên. Trong hành trình làm các thủ tục giấy tờ cho các du khách thăm viếng, một cấp trên của tôi nói với tôi rằng tôi có thể làm hỏng sự nghiệp của tôi. Lần này các du khách Trung Quốc đến Đài Loan, tôi đã làm sáng tỏ sự thật trong khi tôi làm việc và tham gia các hoạt động Đại Pháp sau công việc. Tôi phát hiện rằng các bạn đồng nghiệp có thể không hiểu vì sao tôi hăng hái như vậy với một việc mà có thể làm hại sự nghiệp của tôi.

Sau khi nhóm cuối cùng các du khách Trung Quốc trở lại Trung Quốc, tôi được thăng lên cấp giám sát. Sự thăng chức của tôi làm chấn động nhiều người mà biết tôi. Tôi biết rằng điều mà xảy ra cho một học viên là không phải do nơi người thường.

Không bao lâu sau khi tôi đi làm việc ở vị trí mới, một phóng viên từ một đài truyền thanh nổi tiếng gọi và muốn phỏng vấn tôi. Đề tài là về sự khác biệt giữa cảnh sát tại Đài Loan và tại Trung Quốc. Người phóng viên nói với tôi là việc phát sóng sẽ có thể được nghe tại Trung Quốc. Tôi rất ngạc nhiên tại sao dân chúng muốn biết sự thật về Pháp Luân Công sớm như vậy sau khi tôi bắt đầu ở vị trí mới của tôi. Cô ta đã đọc bài tôi viết trên mạng so sánh các cảnh sát tại Đài Loan và Trung Quốc. Cô muốn phỏng vấn tôi cho một buổi truyền thanh đặc biệt vào ngày cảnh sát. Trong cuộc phỏng vấn, tôi nhấn mạnh rằng cảnh sát tại Trung Quốc bức hại các học viên Pháp Luân Công và cảnh sát tại Đài Loan tập luyện Pháp Luân Công. Sự kiện này giúp tôi hiểu được rằng không có điều gì là ngẫu nhiên cho một học viên.

Cảnh sát tại Trung Quốc tin vào các lời dối gạt của ĐCSTQ và bức hại các học viên Pháp Luân Công một cách vô ý thức. Tôi tiếc cho họ vì một số trong họ sẽ không bao giờ được cứu. Tôi rất may mắn được trở thành một học viên và bước đi trên con đường thần thánh. Thật là đối nghịch!

Tôi muốn khuyến khích các bạn học viên bằng bài giảng của Sư Phụ:

“Nếu như bây giờ tôi kết thúc sự việc này, thì sinh mệnh tương lai sẽ bi huỷ rớt xuống quá nhiều. Những người từng hạ xuống để đắc Pháp, những người vì để đắc Pháp mà đến sẽ là phí công xuống đây. Thuở ban đầu, thì những sinh mệnh ấy —bất kể hiện nay họ làm gì— thì họ đều là Thần, đã thấy ở nơi này quá đáng sợ, vậy mà dám lập tức tiến đến, dám đến; tại sao? Họ đối với Chính Pháp, đối với Đại Pháp là mang theo hy vọng, tín niệm kiên định phi thường, [họ] đến đây rồi. Dẫu hiện nay biểu hiện của họ có như thế nào, thì cũng cần nhìn vào lúc đương sơ, cũng phải xét lịch sử, cũng phải xét quá khứ của sinh mệnh đó là như thế nào, hết mức cứu độ họ ” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Quốc tế New York 2009)

Con cám ơn Sư Phụ. Cám ơn mọi người.
________________________________________
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/28/110381.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/19/206783.html
Đăng ngày 26-05-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share