Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-06-2020] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Sau khi dừng tham gia nghĩa vụ quân sự, tôi dần dần rời xa Đại Pháp do sự thiếu kỷ luật trong tu luyện, và cũng do những áp lực khác nhau mà tôi phải đối mặt khi cố gắng làm quen với hoàn cảnh sống mới. Tôi đã chìm đắm trong môi trường hủ bại này suốt ba năm, cho đến khi tôi đọc Kinh văn mới của Sư phụ: ‘Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2019’. Khi tôi nhận được thông tin về bài viết này, tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ: ‘Tôi muốn học Pháp và đọc Kinh văn mới của Sư phụ’. Nhưng cứ khi nào tôi cố đọc bài Kinh văn đó, quan niệm người thường và những sinh mệnh tà ác lại can nhiễu, và điều này kéo dài hơn hai tuần. Có lẽ do tôi vẫn giữ nguyện này trong tâm nên Sư phụ đã an bài một đồng tu liên lạc với tôi, nói rằng anh ấy và những đồng tu khác đang tổ chức một nhóm học Pháp để đọc bài Kinh văn mới. Mặc dù do dự, tôi vẫn nhớ rằng tôi muốn đọc bài Kinh văn này. Vì vậy, tôi quyết định tham dự. Điều này giúp tôi dần quay trở lại tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Có thể mọi người đã từng nghe câu này trong Phật giáo: ‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện. Phật gia độ nhân không nói điều kiện, [cũng] không có giá cả; có thể giúp đỡ người kia một cách vô điều kiện; vậy nên chúng tôi có thể làm cho học viên rất nhiều sự việc”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Đoạn Pháp này đã khiến tôi nhận ra rằng mỗi khi Sư phụ truyền xuất ra các bài Kinh văn mới, mục đích của Ngài có thể là cố gắng giúp những học viên lạc lối như tôi lấy lại được chính niệm, và khiến họ muốn học Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Loại bỏ chấp trước vào dục vọng và ham muốn

Trong thời gian xa rời Đại Pháp, tôi đã thụ nhận rất nhiều tư tưởng và thói quen liên quan đến dục vọng và ham muốn, điều này thi thoảng vẫn can nhiễu đến tôi khi tôi quay trở lại tu luyện. Sau khi tham gia quảng bá Dàn nhạc Giao hưởng Shen Yun, tôi nhận ra rằng tâm tôi cần phải thuần khiết và thanh tịnh để có thể cứu chúng sinh. Sau đó, tôi quyết định loại bỏ dục vọng và ham muốn.

Lúc bắt đầu, tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn để học Pháp. Việc này đã hữu ích trong một khoảng thời gian, nhưng những tư tưởng và thói quen xấu liên quan đến dục vọng và ham muốn lại xuất hiện. Một lần, tôi nghe một bài chia sẻ từ Đài phát thanh Minh Huệ (Tu tâm và buông bỏ chấp trước-Buông bỏ dục vọng và ham muốn-Phần một và Phần hai). Tôi nhận ra rằng dục vọng và ham muốn đến từ con quỷ dục vọng, và chúng không phải là tôi. Tôi cũng bắt đầu tập trung hơn vào việc phát chính niệm để tu chính mọi ý nghĩ liên quan đến dục vọng và ham muốn, cũng như tập trung hơn vào việc minh bạch khái niệm về con quỷ dục vọng.

Cùng trong khoảng thời gian này, một người bạn mà tôi quen biết hơn 10 năm đã bắt đầu mắc chứng mất tự chủ, rối loạn hoảng sợ và trầm cảm nhẹ. Cô thường muốn có ai đó để nói chuyện và đi dạo cùng, vậy nên, cô ấy nhờ tôi giúp đỡ. Điều này tình cờ trở thành một khảo nghiệm lớn đối với tôi, bởi vì tôi thấy cô ấy rất hấp dẫn. Khi tôi mới bắt đầu bầu bạn với cô ấy, tôi có rất nhiều những suy nghĩ về dục vọng và ham muốn. Tôi thường xuyên muốn có những tương tác thân thiết với cô ấy, và tôi cũng nghĩ rằng có lẽ đây là cơ hội để phát triển mối quan hệ của chúng tôi.

Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, những khó khăn và mâu thuẫn sẽ không được báo trước cho chư vị; [nếu] nói cho chư vị biết hết, thì chư vị còn tu gì nữa? Chúng sẽ không có tác dụng. Thông thường chúng đột nhiên xuất hiện, [như thế] mới có thể khảo nghiệm tâm tính con người, mới có thể làm cho tâm tính con người thật sự đề cao lên, coi xem có thể giữ vững tâm tính hay không, vậy mới có thể xem rõ được; do đó những mâu thuẫn xảy đến không hề tồn tại ngẫu nhiên”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng tình huống này được tạo ra để giúp tôi tu luyện và không để tôi theo đuổi những tình cảm của thế giới loài người này. Tôi bắt đầu coi trọng sự tương tác của chúng tôi và nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, tôi nói với cô về sự tốt lành của Đại Pháp, giảng rõ chân tướng cho cô ấy, và dạy cô ấy niệm 9 chữ chân ngôn đầy uy lực: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo”. Trong thời gian này, tôi phát chính niệm ngay lập tức mỗi khi có ý nghĩ về dục vọng và ham muốn. Bây giờ, tôi không còn bị can nhiễu bởi những suy nghĩ này nữa. Giờ đây, tôi đã có thể giữ vững chính niệm và một trái tim thuần khiết, và căn bệnh của cô ấy cũng đã trở nên tốt hơn sau quá trình này. Tôi nhận ra rằng mọi chuyện xảy ra trong tu luyện đều không phải là ngẫu nhiên, nếu vấn đề xuất hiện, đó chính là cơ hội tốt để tu luyện. Khi bạn nắm bắt cơ hội và đề cao trong tu luyện, mọi thứ sẽ cải biến theo chiều hướng tốt hơn, bao gồm cả môi trường của bạn.

Đột phá chấp trước vào sự thoải mái

Khi nói chuyện với tôi, người bạn đó đã tỏ ra thích thú với việc học yoga rất nhiều lần, nhưng cô không bao giờ đi. Tôi không nhận ra điều này có nghĩa là tôi cần dạy cô ấy tập 5 bài công pháp cho đến khi cô ấy hỏi tôi về cách thực hành thiền chánh niệm. Tôi đột nhiên nhận ra tôi cần phải dạy cô ấy tập 5 bài công pháp. Tôi ngay lập tức nói với cô ấy rằng tôi không biết thiền chánh niệm, nhưng tôi có thể dạy cô ấy 5 bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp vì có một bài tập là thiền đả tọa, và tập bộ công pháp này tốt hơn là thiền chánh niệm. Cô ấy nhanh chóng đồng ý vào thời điểm đó, nhưng sau đó cô nói rằng cần phải xem các bài công pháp đó trước khi tập. Tôi nhận ra rằng tôi hiếm khi tự giác thực hiện các bài công pháp và tôi thường sử dụng những lý do khác nhau để trở nên “quá bận rộn” để không luyện công. Nếu tôi không coi trọng ngay cả việc luyện công, tôi làm sao có thể dạy chúng sinh 5 bài công pháp đây? Từ lúc đó, tôi kiên trì luyện công mỗi ngày. Thay vì ngủ trưa như lúc trước, thì tôi luyện công. Buổi đêm, tôi cũng luyện công, và điều này đã giúp tôi đột phá chấp trước vào sự thoải mái.

Sau khi đề cao tâm tính của bản thân qua tình huống này, tôi quyết tâm chủ động nói về Pháp và dạy năm bài công pháp cho cô ấy. Trong một chuyến đi dạo, chúng tôi ngồi nghỉ trước một sân vườn và ngắm cảnh. Tôi nói rằng tôi sẽ tập những bài công pháp, và cô ấy có thể xem tôi tập. Khi tôi thực hiện bài công pháp đầu tiên, đột nhiên có sự can nhiễu. Một con ong bắt đầu bay xung quanh cô ấy, và cô ấy thực sự sợ nó. Khi tôi tập xong, tôi nói với cô ấy rằng cô có thể cùng tập với tôi, và tôi có thể dạy cô ấy bài công pháp thứ ba. Cô đồng ý, nhưng con ong vẫn làm cô ấy mất tập trung, và cô tiếp tục cố gắng chạy trốn khỏi nó. Tôi bắt đầu đuổi con ong đi, và tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Cô ấy muốn học những bài công pháp, con cầu xin Ngài giúp con!” Con ong sau đó đã bay đi, và tôi đã có thể dạy cô ấy bài công pháp thứ ba. Chúng tôi hoàn thành bài công pháp thứ ba cùng nhau, và sau đó con ong quay lại. Tôi tiếp tục trình diễn năm bài công pháp và giới thiệu từng bài một cho cô ấy. Khi tôi giới thiệu xong với cô ấy, con ong liền bay đi.

Sau đó, tôi nghĩ rằng con ong có thể đã ở đó để khảo nghiệm sự quyết tâm của cô ấy trong việc học các bài công pháp. Vì vậy, tôi tiếp tục dạy cô ấy và chia sẻ những thể ngộ của tôi về Pháp. Tôi nói với cô ấy rằng sẽ có nhiều hình thức cản trở khi một người cố gắng tu luyện. Tuy nhiên, nếu bạn là người chân tu, Sư phụ và các vị Thần sẽ giúp bạn.

Tôi cũng chia sẻ lời giảng của Sư phụ với cô ấy:

“‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Cô cũng nhận thấy được điều này, vì khi cô tập công, con ong sẽ bay đi. Nhưng khi cô muốn học bài công pháp mới, con ong lại quay trở lại.

Điều này cho phép cô trải nghiệm huyền năng và sự tốt lành của Đại Pháp. Mặc dù tôi chỉ dạy cô ấy bài công pháp thứ ba, tôi đã có thể cho cô ấy xem tất cả 5 bài công pháp và giúp cô thực sự hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.

Phụ trách một hạng mục giảng thanh chân tướng

Do đại dịch virus Trung Cộng (virus corona), việc gọi điện thoại đến Trung Quốc Đại lục để giảng thanh chân tướng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Vậy nên, tôi phụ trách hạng mục giảng chân tướng ở địa phương, tôi giúp các học viên cài đặt phần mềm trên điện thoại di động của họ để gọi điện thoại trực tuyến đến Trung Quốc. Tôi cũng giúp các học viên vượt qua những khó khăn khi thực hiện các cuộc gọi điện thoại giảng chân tướng.

Lần đầu chúng tôi tổ chức gọi điện thoại giảng chân tướng, rất nhiều học viên mới đã thực hiện cuộc gọi đến Trung Quốc Đại lục. Mục tiêu của chúng tôi là giúp họ loại bỏ được tâm sợ hãi. Vì muốn giúp đỡ các học viên khác, tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc này. Tuy nhiên, tôi nhận ra thái độ của mình trong các cuộc gọi tập trung quá nhiều vào bản thân, vì khi tôi thực hiện các cuộc gọi, tôi chủ yếu tập trung vào việc tuân theo kịch bản và làm thế nào để nói mạch lạc và rõ ràng từ đầu đến cuối. Tôi đặt việc cứu người ở vị trí thứ yếu, điều này dẫn đến can nhiễu lớn trong các cuộc gọi điện thoại của tôi.

Tôi nhận ra vấn đề này và bắt đầu chia sẻ với các học viên khác, vì tôi hy vọng sẽ hình thành một hạng mục chính diện để cứu độ chúng sinh có duyên phận với chúng tôi. Dần dần, các học viên tham gia hạng mục cũng bắt đầu thẳng thắn nói ra những suy nghĩ của mình, và chúng tôi thực sự đã tạo dựng nên một hạng mục chính diện để cứu người. Các cuộc gọi điện thoại của chúng tôi ít bị can nhiễu hơn, và những cuộc nói chuyện trở nên suôn sẻ hơn. Một lần, trong phiên gọi điện thoại nhóm, thông qua những nỗ lực chung của các học viên trong việc giảng chân tướng, chúng tôi đã giúp một người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó ngay khi chúng tôi gọi. Tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ đang khích lệ chúng tôi. Con xin cảm tạ Sư Phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!

Kết luận

Gần đây, tôi cố gắng học thuộc phần “Chân chính đưa con người lên cao tầng” trong cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Trong quá trình này, tôi hiểu ra ý nghĩa của việc “tu luyện như thuở ban đầu” qua lời giảng của Sư phụ:

“’Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện. Phật gia độ nhân không nói điều kiện, [cũng] không có giá cả; có thể giúp đỡ người kia một cách vô điều kiện; vậy nên chúng tôi có thể làm cho học viên rất nhiều sự việc”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bất kể chúng ta gặp phải chuyện gì, chúng ta cần nhớ chúng ta là những người tu luyện, và đó là khi thiên tính của chúng ta tỏa sáng. Đây là lúc Sư phụ giúp chúng ta và điểm hóa cho chúng ta, và cũng là lúc Ngài nhắc nhở các đệ tử Đại Pháp về các Pháp lý. Chừng nào chúng ta còn coi mình là người tu luyện, thì thiên tính này có thể tỏa sáng, chúng ta vẫn có thể tinh tấn và tiếp tục đề cao bản thân trên suốt chặng đường tu luyện.

Để kết thúc bài chia sẻ của mình, tôi muốn chia sẻ đoạn Pháp này của Sư phụ với các đồng tu:

“Là tu luyện chân chính, đối với tâm tính của học viên thì yêu cầu cũng nhất định phải cao. Chúng ta là những người ngồi tại nơi này, đến để học Đại Pháp, chư vị phải coi mình đúng là những người luyện công chân chính đang ngồi tại đây, chư vị phải vứt bỏ các tâm chấp trước. [Khi] chư vị ôm giữ các loại mục đích hữu cầu mà đến học công, học Đại Pháp, [thì] chư vị sẽ không học được gì hết. [Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội trực tuyến dành cho học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi Quốc tế năm 2020)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/4/407140.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/8/185432.html

Đăng ngày 01-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share