Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-07-2010] Vào ngày 20/7/1999, chính phủ cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp công khai Pháp Luân Công. Tất cả các phương tiện truyền thông—truyền hình, đài báo—bắt đầu phỉ báng Pháp Luân Công và các học viên với những lời dối trá. Nhiều người, bao gồm người thân và đồng nghiệp của tôi đã bị lừa đối bởi những lời bịa đặt. Gia đình tôi cố gắng ngăn cản tôi thực hành tín ngưỡng bằng cách đánh đập, trách mắng và xúc phạm tôi. Tôi bị gửi tới các trung tâm giam giữ, một trại lao động cưỡng bức và một bệnh viên tâm thần để phải chịu bức hại. Toàn bộ cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn.

Tôi đọc các bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày trong tâm và đối mặt với bức hại với một tâm trí mạnh mẽ và thái độ ôn hòa mà tôi đạt được qua tu luyện Pháp Luân Công. Cuối cùng tôi để ý rằng môi trường của tôi bắt đầu cải thiện. Tôi đến một thành phố khác để làm việc như một nhân viên nhập cư trong một nhà hàng. Tôi phải lau bàn, rửa chén, rửa rau, lau nhà v.v. Bất kể là công việc bẩn thỉu như thế nào, tôi đều làm một cách tận tình. Mặc dù tôi chỉ làm việc với một vài người khác và một ông chủ, vẫn có những mâu thuẫn với các đồng nghiệp và một số người trong số họ đã làm hại người khác để dành lợi ích cho bản thân họ. Chặt chẽ tuân theo các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn của Đại Pháp, tôi hiếm khi bị ảnh hưởng bởi các mâu thuẫn hay rắc rối ở nơi làm việc. Một ngày ở chỗ làm, ông chủ tôi phê bình một công nhân khác, nói: “Hãy nhìn vấn đề chị đã gây ra! Làm sao chị có thể đối diện với tôi? Tôi cảm thấy xấu hổ cho chị”. Vợ của ông chủ nói với tôi: Pháp Luân Đại Pháp chị đang tập luyện thật khác với những gì được chiếu trên TV”.

Khi tôi ở trong trại lao động cưỡng bức, chồng tôi đã li dị tôi vì áp lực rất lớn mà anh ấy phải chịu. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến sau khi tôi được thả ra là thăm con trai tôi nhưng nó đã không cho tôi vào nhà. Nó nói tôi đã lầm lạc và chửi mắng tôi. Bố nó nói rằng nó không nên nói như vậy, nhưng con trai tôi nói: “Phải làm như vậy với những kẻ thù của giai cấp xã hội chúng ta!”. Tôi không thể kiềm được nước mắt.

Lúc đó tôi nhớ đến lời Sư Phụ nói:

“Chịu đựng với tức giận, oán trách hay nước mắt là cái nhẫn của người đời, vốn có nhiều chấp trước. Chịu đựng chẳng tức giận hay oán trách là cái nhẫn của kẻ tu luyện”. (“ Nhẫn là gì ?” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi ngưng thổn thức và tâm tôi trở nên điềm tĩnh trở lại.

Sau một thời gian, tôi mua một cái chăn bông cho con trai tôi mặc dù tôi có rất ít tiền. Tôi mang theo chiếc chăn và một ít trái cây khi đến thăm nó. Khi đến đó, tôi giặt tấm trải gường, tất và lau sạch giày cho nó. Nó vẫn chửi mắng tôi lần nữa khi tôi rời khỏi. Tôi đến thăm nó lần nữa sau một thời gian và mua cho nó trái cây và làm công việc nhà cho nó. Cuối cùng nó sẵn sàng nói chuyện với tôi. Sau đó tôi có cơ hội chia sẻ các chuẩn mực và nguyên lý của tôi. Dần dần, nó bắt đầu chấp nhận tôi và các nguyên lý.

Một ngày, con trai tôi nói với tôi: “Mẹ, Pháp Luân Công là tốt”. Khi tôi hỏi nó vì sao lại nói vậy, nó trả lời: “Nhờ vào Pháp Luân Công, mẹ có một tâm thái tuyệt vời, sức khỏe của mẹ được cải thiện và mẹ đang sống cả cuộc đời mẹ theo các nguyên lý”.

Thái độ và những hành động của tôi đạt được qua việc tu luyện đã chứng thực được vẻ đẹp của Đại Pháp. Con trai tôi, bố mẹ tôi, các thành viên khác trong gia đình và các đồng nghiệp từ tận đáy lòng của họ đều cho rằng Đại Pháp là tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/7/3/226393.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/21/118727.html
Đăng ngày 07-08-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share