Bài viết của một học viên ở Trùng Khánh

[MINH HUỆ 4-6-2010] Sau khi vượt qua một số trở ngại, tám học viên cùng nhau hình thành một nhóm học Pháp vào năm 2004.

Bảy người trong chúng tôi ở tuổi 70 và chúng tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào giữa năm 1993 và 1994. Sau khi học cùng với nhau, chúng tôi quyết định thành lập một điểm sản xuất thông tin tài liệu. Ông Cổ, 70 tuổi, đã mua một máy vi tính và các thiết bị khác. Ông cũng học cách dùng máy vi tính và máy in từ những người khác. Không có thời gian nên ông học các kỹ năng cần thiết. Các học viên khác đóng góp tiền để mua các tài liệu. Chúng tôi làm việc theo cùng một nhóm.

Kết quả là chúng tôi đã thuyết phục hàng trăm người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới chỉ trong vài năm.

Tiểu Lỵ là người trẻ nhất trong số chúng tôi có lần bị chó cắn trên đường đi tìm một đồng tu. Kết quả là cô bị chảy máu rất nhiều. Cô đã đến gặp những quản lý của công ty (nuôi con chó đó), họ liên tục nói xin lỗi. Cô nói với họ rằng cô là một học viên theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và cô không đòi hỏi bất cứ sự bồi thường nào. Cô muốn họ biết sự thật về Pháp Luân Công. Ngay sau khi cô ấy nói điều đó, máu ngừng chảy làm sửng sốt tất cả các vị quản lý. Một người trong số họ nói rằng ông nhìn thấy cô ấy bị chó cắn nhưng cô vẫn bình tĩnh. Ông nghĩ rằng cô thật đặc biệt và đáng cảm kích. Những người khác thì bình luận: “Chúng ta thật may mắn vì cô ấy là một học viên Pháp Luân Công, nếu không thật khó tưởng tượng là điều gì sẽ xảy ra”. Người quản lý khác nói: “Tôi đã nhận được một vài cuộc gọi điện nói với tôi về Pháp Luân Công. Tôi đã không tin họ mãi đến bây giờ. Sư Phụ bạn đã dạy bạn rất tốt”. Ba người trong số họ đã thoái ĐCSTQ ngay sau đó.

Bà Thường (Chang) có nhiều khó khăn về tài chính. Bà ấy thường rất thanh đạm. Một lần bà được mời đến dự đám cưới của một người bà con nhưng bà đã miễn cưỡng đi. Lúc đó trời mưa và bà nghĩ đến việc dùng thời tiết để lấy cớ không đi. Ngay sau đó, bà nhìn thấy hai từ xuất hiện trước mặt bà – “cứu người”. Kết quả là bà quyết định đi dự đám cưới và cuối cùng thuyết phục được hàng chục người quen mà bà ít gặp thoái ĐCSTQ.

Sau khi học Pháp, bà Thường dần dần ngộ ra trách nhiệm của một học viên. Bà xin con gái một ít tiền và về quê để nói chuyện với mọi người từng nhà một. Bà chỉ có bánh hấp nguội để ăn và uống nước suối dọc đường. Sau hai tuần giảng rõ sự thật, hàng chục người đã thoái ĐCSTQ.

Một học viên khác đón taxi và nhìn thấy một bức ảnh Mao Trạch Đông treo trên xe. Ông tận dụng cơ hội nói cho tài xế việc Mao có trách nhiệm thế nào về các chết của hàng chục triệu người Trung Quốc và việc treo ảnh của ông ta trên xe không phải là một ý hay. Người lái xe đã lấy ảnh của Mao xuống và hứa sẽ bảo các đồng nghiệp của ông làm như vậy. Sau khi người lái xe biết được sự thật về Pháp Luân Công, ông ấy yêu cầu thoái Đảng cho cả gia đình. Ông ấy cũng chấp nhận hóa đơn có các thông điệp giảng rõ sự thật để có thể sử dụng chúng.

Tại thời điểm quan trọng của thời kì chính Pháp, các học viên nên cố gắng hết sức để cứu độ chúng sinh đồng thời tu luyện tốt bản thân. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể thực hiện đươc những thệ ước từ tiền sử và trở thành những đệ tử Đại Pháp thời chính Pháp đủ tiêu chuẩn.

Ngày 3 tháng 6 năm 2010.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/6/4/224850.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/24/118135.html
Đăng ngày 15-07-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share