Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bị giam giữ bất hợp pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-11-2009]
Con trai của mẹ, con thế nào rồi?
Thời gian vẫn đang trôi. Vậy là đã bảy năm rồi kể từ khi mẹ và con phải xa nhau. Khi đó, con vẫn còn là một cậu bé, nhưng giờ con đã là một chàng sinh viên đại học thông minh, sáng dạ. Mẹ thật vui mừng! Giờ những bức tường cao và lưới điện đang chia cắt mẹ con mình. Mẹ chỉ có thể đến bên con trong những giấc mơ để mang cho con niềm tin vững chắc của mẹ vào chân lý.
Mỗi ngày trong vòng bảy năm qua, giống như bất kỳ bà mẹ nào trên thế giới này, mẹ đều nghĩ về con. Những lời chúc tốt lành nhất của mẹ luôn bên con khi con trưởng thành. Dù không thể nắm tay con để cùng tu luyện, nhưng mẹ biết rằng chân lý của vũ trụ, Chân – Thiện – Nhẫn, đã bén rễ sâu trong tim con. Khi con mới tám tuổi, mẹ đã thật may mắn đắc được Pháp. Mẹ đã mang con theo tới các nhóm học Pháp mỗi ngày. Con cũng đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cùng mọi người. Tại một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm, con và một vài học viên nhỏ tuổi khác đã trình diễn bài tập tĩnh công trên sân khấu. Khi đó trông các con rất tập trung và thật trang nghiêm. Mẹ đã rất ấn tượng đến nỗi vẫn nhớ rõ một cách sinh động hình ảnh đó cho đến tận hôm nay. Trên đường từ trường về nhà, con đã từng nhìn thấy những Pháp Luân tròn rực rỡ theo sau con. Trong giấc mơ của con, có một con quỷ đuổi theo con, và khi con chạy về phía một Pháp Luân thì con quỷ đó lập tức biến mất. Sư Phụ đã luôn bảo vệ cho chúng ta và giúp chúng ta trả những nợ nghiệp trong những tiền kiếp. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể vượt qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác để bước đi trên con đường tu luyện một cách yên bình trong những năm đó.
Một đêm, khi đó con 15 tuổi, hai mẹ con mình đã bị đánh thức giữa đêm. Cảnh sát đã đột nhập căn hộ nhà mình, lục soát bất hợp pháp và bắt mẹ đi. Từ đó đến giờ, mẹ vẫn chưa được về nhà. Lúc đó, mẹ đã lo lắng biết bao về hàng trăm cuốn sách Đại Pháp và các đĩa DVD Sư Phụ giảng Pháp còn trong nhà mình. Nhưng con đã thật thông minh, mỗi ngày đến trường, con đều mang theo vài cuốn sách và đĩa rồi trao lại những tài liệu quý giá này cho các đồng tu. Cứ như thế cho đến khi tất cả sách và đĩa được an toàn trong tay các đồng tu khác. Đây là một bí mật giữa hai mẹ con mình, không ai biết về điều này cả. Những ngày đó, điện thoại và nhà mình đều bị cảnh sát theo dõi. Và cách con trân quý Pháp như vậy khiến mẹ xúc động rơi nước mắt. Không nghi ngờ gì, con đúng là một tiểu đệ tử của Sư Phụ. Không nghi ngờ gì, rằng con đã tìm cách bảo vệ Đại Pháp! Là mẹ của con, mẹ muốn nói lời cảm ơn con! Làm sao mà mẹ có thể vẫn còn phải lo lắng về con nhỉ? Làm sao mẹ có thể tìm lời bào chữa nếu không kiên định và ngay chính bước trên con đường tu luyện trong suốt cuộc đàn áp vô nhân đạo này?
Vì cuộc đàn áp này mà con mất đi sự yên ấm của gia đình và phải trưởng thành sớm hơn. Con trai dũng cảm của mẹ ơi! Con đã không nhượng bộ để ác quỷ áp đặt đối với mình. Con thậm chí còn viết thư cho mẹ đều đặn hơn và đến thăm để động viên mẹ. Mẹ cảm ơn con rất nhiều! Mẹ đã phải chịu đựng tất cả hình thức tra tấn nơi đây, nó giống như là địa ngục giữa trần gian vậy. Nhưng trong hoàn cảnh tối hiểm ác này, mẹ minh bạch nhận ra rằng lý do để một người có thể tồn tại trong tình huống khó khăn nhất là vì người đó có một niềm tin mạnh mẽ trong tâm. Nhân loại này từ đâu mà đến? Và họ đang đi về đâu? Chỉ có Đại Pháp mới có thể trả lời tất cả các câu hỏi của mẹ. Và mẹ đã tìm thấy niềm tin trong sự tu luyện của mình. Chẳng phải là Đại Pháp vẫn nâng ta lên nếu ta có thể buông bỏ chấp trước về sinh tử trong lúc Đại Pháp đang bị vu cáo và đối đãi bất công, trong khi ác quỷ tàn bạo tra tấn chúng ta, cố gắng bắt chúng ta từ bỏ đức tin? Vì thế, đau khổ này không là gì cả. Tuy nhiên, sẽ rất có hại nếu một người đánh mất niềm tin và sự kiên nhẫn của mình.
Trong cuộc tra tấn tàn bạo này, mẹ đã hiểu rõ hơn về cuộc sống. Khi bị đẩy tới bước cùng cực, mẹ thấy mình vẫn có thể chịu đựng thêm nữa. Khi thấy khó có thể buông bỏ điều gì, thì mẹ thấy mình lại có thể cho đi nhiều hơn. Bị tước đoạt quyền được chăm lo cho bố mẹ và con cái, nhưng niềm tin vào Đại Pháp thì luôn bên mẹ và không gì có thể can nhiễu tới mẹ nữa.
Điều gì làm cho cuộc sống này có ý nghĩa? Điều gì khiến chúng ta có sự huy hoàng như vậy? Đó là vì Đại Pháp đang được hồng truyền rộng khắp. Đó là vì chúng ta đang trợ Sư chính Pháp. Đó là vì trách nhiệm và sứ mệnh cứu độ chúng sinh của chúng ta. Mặc cho chúng ta đang bị cùm xích, bị nhốt trong “chuồng cọp”, mặc cho nơi đây có lạnh giá thế nào và chúng ta không được ngủ, mặc đám người xấu xa kia có cố gắng “tẩy não” chúng ta. Với tất cả sự tra tấn về thể xác và ngược đãi về tinh thần này, trong khi chúng ta bị bức hại, thì có rất nhiều học viên vẫn kiên định. Chúng ta giảng rõ sự thật về Đại Pháp, về nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn một cách rộng rãi cho những người chúng ta gặp để cứu độ họ dù bản thân vẫn đang chịu đựng những thống khổ.
Thời gian không bao giờ có thể thay đổi trái tim của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta có niềm tin vững chắc vào chân lý. Pháp đã giúp chúng ta khai trí huệ, giúp chúng ta trưởng thành và khoan dung hơn. Trong nhà tù, chúng ta bị đẩy đến tận cùng giới hạn. Nhưng Sư Phụ đã gia trì sức mạnh, tín tâm cho chúng ta. Trong vòng bảy năm qua, mỗi khi nhớ con quá, mẹ lại học những lời Sư Phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân:
“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không”
Một lần trong giấc mơ, mẹ thấy mình ở ngoài một cánh đồng trống. Mẹ con mình đang nắm tay nhau và cùng chạy, cố gắng thoát khỏi một thảm họa. Mẹ bế con lên và nâng cao qua đầu mình. Bất ngờ, con hóa thành một chú chim trắng và bay vút lên bầu trời. Mẹ ngước nhìn lên và thấy những đám mây đầy màu sắc đang bay ngang bầu trời. Mẹ thấy cảnh tượng này vẫn còn sống động cho đến tận ngày hôm nay. Và mẹ đột nhiên nhận ra rằng chính là Sư Phụ đã khích lệ để mẹ buông bỏ chấp trước vào chữ “tình”. Sư Phụ từ đã an bài tất cả cho chúng ta, nhưng mẹ vẫn chấp trước vào chữ “tình” của người thường. Sao mẹ có thể đề cao với tất cả các chấp trước của mình? Sư Phụ vẫn đang dõi theo và bảo vệ cho mẹ, gánh chịu bao đau khổ để giúp mẹ vượt qua khổ nạn về sinh tử. Trong suốt những năm xa con, mẹ biết rằng con vẫn luôn được các đồng tu chăm sóc cho. Ngay cả khi con đến sống ở thành phố khác, con đã gặp được các đồng tu giúp đỡ con đề cao trong Pháp.
Năm năm sau khi mẹ bị bắt giam, con bắt đầu vào đại học, có nghĩa là con có thể vào thăm mẹ. Trong phòng thăm viếng, bên kia tấm cửa kính dày, mẹ mong chờ ngắm nhìn khuôn mặt bé nhỏ vốn quá đỗi thân quen với mình. Tuy nhiên, thời gian đã khiến cả mẹ và con đổi khác. Con giờ đã trưởng thành rồi! Trông con thật tự tin và ngay chính. Mẹ thật hạnh phúc! Con không còn là một cậu bé nữa, mà giờ là một người đàn ông rồi. Lúc đó, lời đầu tiên con dành cho mẹ là “Mẹ, mẹ thật dũng cảm!”
Con trai của mẹ, một năm nữa thôi, rồi con sẽ ra trường và bước vào dòng chảy chính xã hội. Trong xã hội hiện tại nơi mà mọi người chỉ chạy theo các lợi ích vật chất, con vẫn cần phải là một người tốt, ngay cả khi rất khó để làm được thế. Trở về với bản nguyên thật sự của mình mới chính là mục đích của cuộc đời. Đại Pháp sẽ giúp con tìm lại bản nguyên của mình trong một thế giới xô bồ thế này, và đó mới là mục đích cuối cùng của cuộc đời. Con đừng để mình bị phân tâm bởi sự phồn vinh bề mặt còn thực tế thì phũ phàng hơn nhiều. Sự ngưỡng mộ của nhân thế không giúp con lên thiên đường, và tất cả của cải vật chất không chấm dứt được vòng luân hồi sinh tử. Tất cả các mối quan hệ với các thành viên gia đình rồi sẽ trở thành lịch sử khi vũ trụ cũ bị thay thế bởi vũ trụ mới.
Hãy biết trân quý! Chúng ta nên trân quý cơ hội đắc được Đại Pháp. Chúng ta nên trân quý thời gian Sư Phụ cùng với chúng ta. Chúng ta nên trân quý sự an bài của Sư Phụ cho mẹ con mình là mẹ con. Chúng ta nên trân quý khi có cơ hội đặt định vị trí bản thân qua việc tu luyện Đại Pháp.
Con đã viết trong bức thư trước, rằng “Mây mù đã tan. Mặt trời đang ló rạng. Hoa trái nở rộ nơi căn hộ nhà mình. Toàn bộ tòa nhà ngập tràn trong hương thơm của hoa nhà mình. Hoa vẫn đang nở để đợi mẹ. Chúng đang chào đón mẹ trở về nhà. Chúng ta cùng nhau sẵn sàng cho một tương lai tốt đẹp!”
Mẹ gửi đến con những lời chúc tốt lành nhất cùng bức thư này!
Cho mẹ gửi lời hỏi thăm đến tất cả thành viên trong gia đình!
Cuối cùng, mẹ chúc cho những giấc mơ của con thành sự thật!
Mẹ của con.
Từ nhà tù.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/7/212068.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/26/112623.html
Đăng ngày: 06-12-2009. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên nghĩa.