Viết bởi một học viên Đại Pháp sống tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-12-2009] Tôi năm nay 54 tuổi và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ ngày 1-7-1998. Tôi đã từng phải chịu đựng rất nhiều bệnh tật khiến tôi phải nằm liệt giường và không thể làm việc được.

Tôi cảm thấy rằng Sư Phụ đã chăm sóc cho tôi vào ngày trước khi tôi đắc Pháp. Những thay đổi trong tôi thậm chí còn rõ ràng hơn trong bốn ngày sau đó. Tôi là một tài xế taxi và lúc đó tôi rất khó nhọc khi đi làm việc, nhưng sau khi tu luyện, tôi đã có thể tiếp tục công việc của mình.

Đại Pháp thật kỳ diệu. Vài tháng sau, tất cả những căn bệnh kinh niên hành hạ tôi trong một thời gian dài đã hoàn toàn biến mất. Thế giới quan và thái độ sống của tôi đã thay đổi một cách đáng kể, và tôi cảm thấy như là người may mắn nhất thế giới. Tôi thật sự biết ơn Sư Phụ đã cứu thân và tâm tôi. Tôi giữ mình theo tiêu chuẩn của Đại Pháp và liên tục tống khứ các tâm chấp trước vào danh, lợi và tình. Tôi cố gắng phấn đấu để trở thành một người tu luyện chân chính.

Việc sở hữu một chiếc điện thoại di động là khá hiếm hoi tại Trung Quốc trong cuối thập niên 1990. Sau khi tôi học Đại Pháp, chồng của tôi và tôi đã nhặt được ba cái điện thoại di động trên đường và đã hoàn trả tất cả về cho chủ của chúng. Họ tặng chúng tôi 200 Nhân Dân Tệ (NDT) để tỏ lòng biết ơn. Chúng tôi đã lịch sự từ chối. Một chuyện khác: Có một lần nọ tôi chở một cặp vợ chồng già từ bệnh viện về nhà của họ. Khi tôi dừng xe, họ bước xuống và gật đầu ra hiệu nhờ tôi đóng cửa xe giùm. Sau khi họ đã đi khỏi, tôi chợt nhìn thấy một tờ 200 NDT nằm dưới bánh xe sau. Tôi lập tức nghĩ rằng mình phải trả lại tiền vì tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi đã hỏi thăm nhiều người và cuối cùng cũng đã tìm thấy cặp vợ chồng ấy, họ thậm chí còn chưa nhận ra rằng mình đã đánh mất tiền. Hóa ra là họ không thể trả nổi tiền viện phí nên đã mượn 200 NDT từ người thân. Họ nắm lấy tay tôi không rời và không biết làm sao để cám ơn tôi. Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công và Sư Phụ dạy tôi phải làm thế.”

Trong một mùa đông nọ, tôi lái xe xuống dốc trên một con đường hẹp và đầy bùn đất. Sau khi khách hàng xuống xe, tôi chợt nhận ra mình đã bị mắc kẹt. Con đường đã bị đóng băng, tuyết vẫn đang rơi, và tôi phải đi ngược lên dốc. Tôi đạp ga nhưng chiếc xe không hề di chuyển. Tôi nói thầm trong tâm: “Sư Phụ, xin hãy giúp con.” Tôi bước ra khỏi xe và không nhìn thấy ai xung quanh. Khi tôi bắt đầu căng thẳng hơn, thì có bốn người đột nhiên xuất hiện từ xa; lúc họ tới gần, tôi có thể nghe họ đang nói về việc đến để giúp tôi. Tôi cảm thấy thật sững sờ.

Lần khác, sau khi một khách hàng rời đi, tôi cố gắng đánh vòng khúc cua hình chữ U nhưng không thể di chuyển bánh lái được. Bất ngờ một chiếc xe tải tầm trung chạy quệt qua và suýt tông vào xe của tôi. Tôi đã có thể đánh vòng dễ dàng sau khi chiếc xe tải chạy qua.

Sư Phụ không chỉ loại bỏ những căn bệnh cũ mà còn thanh lọc nguồn gốc của chúng ẩn giấu trong cơ thể tôi như bom hẹn giờ. Có một lần khi đang được thanh lọc, tôi chợt thấy đau đớn dữ dội. Tôi không thể làm gì ngoài việc cong người 90 độ; sau đó tôi nằm lăn ra sàn nhà cho bớt đau. Cơn đau thấu vào thịt, xương và thần kinh của tôi. Tôi đã không thể ăn ngủ được. Tuy nhiên, tinh thần tôi vẫn tỉnh táo và tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Mười ngày sau toàn bộ thân thể tôi như nhẹ bay lên. Những bước chân trở nên nhẹ nhàng. Tôi thấy tràn trề năng lượng. Tôi lại có thể làm việc hàng mấy ngày liền mà không hề mệt mỏi và tôi đã biết được cảm giác không bệnh là như thế nào.

Năm 2009, tôi bán chiếc taxi của mình và bắt đầu làm việc cho một người quen. Ông ta biết tôi là một người thật thà và đã cho tôi 20% hoa hồng, cao hơn bình thường 15%. Tôi đã giúp ông mua chiếc xe trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Ông đã đưa cho tôi 1.000 NDT để trả ơn. Sau khi bắt đầu làm việc cho ông, sau ba tháng tôi đã hoàn trả lại 1.000 NDT bằng cách trừ bớt lương của tôi 10 NDT một ngày. Tôi cũng đã đưa cho ông phần lợi nhuận của ông ấy, trị giá 8.000 NDT trong tháng Giêng, theo thỏa thuận. Để tiết kiệm tiền cho ông [chủ xe phải trả tiền ăn uống cho tài xế], tôi chỉ tiêu 50 xu một ngày để mua bánh bao hấp và đôi lúc còn làm việc cả ngày mà không ăn uống gì, nhưng tôi vẫn tràn đầy năng lượng. Đại Pháp thật sự kỳ diệu! Ông chủ nói rằng tôi đã giúp ông tiết kiệm tiền xăng và tăng lợi nhuận; chiếc xe được bảo quản tốt, cũng đã giúp ông tiết kiệm được nhiều tiền sửa chữa. Ông đã từng thuê hàng tá tài xế trước tôi. Không ai nộp lại đủ tiền, hoặc chỉ nộp một lượng nhỏ, do công việc trì trệ, ngoài ra, ông còn phải thường xuyên sửa xe. Ông không thể ngờ tôi lại làm việc tốt đến thế. Sau đó ông đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Vào năm 2003 tôi mở một nhà trẻ tại nhà riêng và đã mua những thức ăn tốt nhất cho bọn trẻ. Tôi cũng dạy chúng các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi không để một đứa trẻ nào bị tụt lại phía sau. Nhiều đứa trong số chúng đã xếp hạng tuyệt đối khi bắt đầu đi học. Tôi không hề đăng quảng cáo; tất cả những trẻ em trong lớp của tôi đều đến do truyền miệng. Nhiều trẻ đã từng học tại nhiều nhà trẻ khác nhau. Những vị phụ huynh bất mãn ấy đã gửi chúng cho tôi, và hầu hết đều ở lại.

Các vị phụ huynh rất hài lòng và tặng quà cho tôi vào những dịp lễ, nhưng tôi đều lịch sự từ chối. Tôi giải thích với họ rằng tôi là một người sống theo các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cũng nói với họ rằng Đại Pháp được chào đón tại hơn 100 quốc gia trên thế giới, và chỉ có việc thoái Đảng Cộng sản mới đảm bảo tương lai tương đẹp cho họ. Có một vị đã đồng ý thoái Đảng ngay lập tức và ngày hôm sau vị ấy quay lại với một danh sách gồm năm người khác cũng muốn thoái Đảng. Một ngày nọ có một vị phụ huynh đã để lại vài hộp quà trước cửa nhà tôi. Tôi không thể gửi trả lại vị ấy được. Hôm sau tôi đi ra siêu thị và biết được giá bán của những món quà đó. Tôi đã trừ vào tiền học phí của đứa trẻ con của vị ấy. Vị ấy hỏi tôi: “Trước đây tháng nào con tôi cũng phải vào bệnh viện nằm hai tuần; tại sao từ khi học lớp của bà, nó đột nhiên trở nên khỏe mạnh như vậy?” Tôi trả lời: “Cũng có nhiều bậc phụ huynh hỏi tôi như vậy. Tối nay tôi sẽ đến thăm nhà của các vị.” Tối hôm đó tôi đã đến gặp gia đình họ và nói cho họ biết rằng những người xung quanh tôi sẽ hưởng được lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp của tôi, và thân thể của họ sẽ được điều chỉnh trở lại trạng thái bình thường. Tôi cũng đã khuyên họ nên thoái Đảng, cả năm thành viên trong gia đình đều đồng ý. Trên đây là những câu chuyện tu luyện của tôi. Tôi quyết tâm dành hoàn toàn bản thân mình để làm ba việc thật tốt và theo Sư Phụ về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/28/215203.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/3/114392.html
Đăng ngày 09-02-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share