Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-06-2010] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong 13 năm qua tôi đã được thử thách trên con đường tu luyện. Vào ngày 5 tháng Năm 2007, sau hơn ba năm bị giam cầm bất hợp pháp, tôi đã thoát ra được trải cải tạo và trung tâm tẩy não tà ác xấu xa. Tôi lại bước vào dòng Chính Pháp vĩ đại. Các bạn đồng tu đã đến thăm tôi ngay khi tôi về nhà. Họ giục tôi học Pháp nhiều hơn nữa, phát chính niệm và trao đổi kinh nghiệm dựa trên Pháp với các đồng tu khác. Học Pháp hàng ngày, phát chính niệm và đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm đã giúp tôi nhận thức được những chỗ yếu kém của mình. Sau thời giam ba năm bị bỏ lại, nay việc học Pháp hàng ngày đã giúp tôi nâng cao sức mạnh của chính niệm, và tôi đã nhanh chóng theo kịp tiến trình Chính Pháp. Tôi bắt đầu tìm việc làm sau khi nhận thức được mình cần phải làm tốt ba điều trong cuộc sống hàng ngày.
Không nghĩ ngợi quá nhiếu, tôi tìm được việc làm mới ngay khi đến hội chợ tìm việc làm. Tôi chỉ muốn tìm một việc sao cho có thể làm tốt ba điều. Bởi vì tôi nghèo và vô gia cư trước khi bị bắt, nên tôi không có kinh nghiệm làm việc. Dù tôi không được làm quen với công việc này, nhưng mọi việc diễn ra khá tốt. Trong công việc này, tôi đã thể nghiệm bản thân mình ngay như Sư Phụ đã giảng. Vì tôi rất cẩn trọng trong ngôn từ và trong mọi việc mình làm, tôi đã được các bạn đồng nghiệp và ông chủ đánh giá tốt. Tôi bắt đầu nói về Pháp Luân Công và việc thoái Đảng cùng các đoàn thể của chúng. Lúc đầu, tôi không tiết lộ danh tính thật của mình. Vì cảnh sát của Trung Cộng đã đánh mất chứng minh thư và học bạ của tôi, nên khi ông chủ hỏi về các hồ sơ này, tôi nói với ông rằng mình đã đánh mất, rằng ngay khi tôi có lại được, tôi sẽ chuyển cho ông.
Không phải vô tình mà ông chủ liên tục yêu cầu tôi những hồ sơ này. Tôi đã nói với ông sự thật về Pháp Luân Đại Pháp vì tôi nghĩ có lẽ đây chính là điều mà ông ấy mong đợi. Khi đó, ông ta cực lực phản đối Đại Pháp và sử dụng công việc để gây áp lực lớn cho tôi. Tôi không có lựa chọn nhưng tôi đến gặp và nói chuyện với ông ấy nhiều hơn. Tôi nói, “Tôi là một sinh viên tốt, nhưng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã bị trục xuất dưới áp lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Khi đó, tôi đã vứt bỏ những thứ mà người ta coi trọng nhất – đó là danh và lợi ích vật chất. Thậm chí đến bây giờ, nếu tôi có phải lựa chọn lại, tôi vẫn không thể rời bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi cũng không muốn mất đi công việc của mình.” Ông ta cho tôi thời gian để cân nhắc sự lựa chọn của mình rôi trả lời lại. Sau khi hướng nội tìm kiếm và chia sẻ với các bạn đồng tu, tôi phát hiện ra mình vẫn còn sợ hãi. Trong nhiều ngày, ông chủ không mang chuyện này ra nói với tôi. Cuối cùng, ông ta nói, “Tôi không quan tâm đến việc anh có tập Pháp Luân Công hay không, nhưng tôi không muốn anh nói về Pháp Luân Công ở chỗ làm và gây ảnh hưởng đến công sở.” Tôi nói, “Tôi có tự do tín ngưỡng, và tôi sẽ làm tốt hơn nữa công việc của mình ở cơ quan. Tôi không đồng ý khi ông yêu cầu tôi không được nói.” Tôi phát biểu mà không có một chút bản chất tranh đấu nào trong tâm. Ông ta không nói được gì khác ngoài điều đừng để các bạn đồng nghiệp biết việc tôi tập Pháp Luân Công. Thật ra, ông ta đang sợ, nhưng ông để tôi ở lại vì tôi rất có lợi cho công ty mà không ai có tính cách cũng như đạo đức trong công việc có thể so sánh. Tôi nghe các bạn đồng nghiệp nói rằng viên quản lí bộ phận cũng đã biết việc tôi tập Pháp Luân Công và họ sẽ để mắt đến tôi. Trường năng lượng của tôi đã có thể chấn chỉnh ngay lập tức những gì không ngay chính.
Nơi sở làm, tôi đã gặp gỡ với nhiều người, tôi đều coi mỗi người đều có quan hệ tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với mọi người dưới góc nhìn của người thứ ba và giảng sự thật về Pháp Luân Công, và điều quan trọng của việc thoái Đảng và các đoàn thể liên quan. Lúc đầu, tôi cũng lo lắng sợ ông chủ có thể biết việc tôi đang làm. Dần dần, tôi đã vứt bỏ được tâm sợ hãi này và có thể chuyện trò dễ dàng hơn nữa, với trí huệ ngày càng lớn mạnh hơn. Bất cứ khi nào, tôi gặp vấn đề nơi công sở, tôi đều hướng nội tìm kiếm và sử dụng chính niệm để chính lại những gì bất cứ điều gì bất thường. Ông chủ và tôi dần dẫn hiểu nhau hơn, và ông ấy đã thăng chức cho tôi trở thành trợ lý cho ông. Ông ấy cũng tăng lương cho tôi. Tất cả những điều này đều đến từ sức mạnh vĩ đại và công đức Đại Pháp.
Tất cả những gì mà đệ tử Đại Pháp làm là để lại cho tương lai, cho những thế hệ mai sau có thể dựa theo những gì chúng ta để lại. Nếu chúng ta làm không tốt, nó sẽ ảnh hưởng đến con đường của những học viên sau này. Vì Pháp Luân Đại Pháp sử dụng hình thức công tác người thường để tu luyện nên tôi rất nghiêm khắc với bản thân mình trong từng lời nói và hành động. Lời nói và hành động của tôi nơi sở làm đã thật sự có tác động ngăn chặn đối với người khác. Trước kia, mọi người trong công ty tôi thường khá lười và cẩu thả và chỉ hưởng lợi cho mình bằng chi phí của công ty. Chính niệm của tôi bắt đầu chỉnh sửa lại tất cả những điều bất bình thường ấy. Đồng nghiệp gọi tôi là điên. Tôi hỏi họ, “Nếu đây là công ty của anh, liệu anh có muốn nhân viên trục lợi cho mình bằng chi phí của công ty không?” Để thức tỉnh lương tâm của họ, tôi nói những người này hưởng lương cao khi làm tốt công việc. Tôi nói tôi làm việc như thể công ty đó là của mình. Tôi nói với họ về nguyên lí mất và được, và cũng kể cho họ những câu chuyện bề nguyên tắc “thiện có thiện báo, ác có ác báo” làm ví dụ. Tôi cũng nói với họ về việc ông cha mình đã giữ mình ra sao theo những nguyên tắc ngay thẳng. Dần dần, ngôn từ và việc làm của họ bắt đầu có những thay đổi, và tất cả những thành phần bất chính đều bị giải thể.
Mọi thứ chúng ta gặp đều có quan hệ nhân duyên trực tiếp với chúng ta. Khi chúng ta đối mặt với một vấn đề, nếu chúng ta nhìn vào bên trong, mọi thứ đều có thể giải quyết. Nếu chúng ta dùng những nguyên lí thông thường để giải quyết vấn đề, vấn đề sẽ tiếp diễn trong thời gian dài. Nếu như bạn nghiêm túc nhìn nhận vấn đề dưới góc độ của Phật Pháp, một vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa. Ở nơi công tác, khó khăn lớn nhất là bị lợi ích vật chất cám dỗ. Khi điều này xảy ra, nó sẽ biểu hiện trong quan hệ đồng nghiệp như là một cuộc tranh đầu để được hơn. Nó cũng khiến tà ác có thể lợi dụng sơ hở này khiến bạn rất bận bịu và không còn thời gian để làm tốt ba điều. Động cơ ẩn dấu chính là ích kỉ, và nó sẽ khiến cho tâm tật đố và bản chất ma quỉ bộc lộ. Sư Phụ đã nói với chúng ta về việc nghĩ đến người khác khi làm việc gì, vứt bỏ ma tính, tu luyện tốt và giác ngộ sự thật. Khi chúng ta bình tĩnh nhìn vào bên trong để tìm chấp trước, coi nhẹ lợi ích vật chất, điều đó sẽ đúng như Sư Phụ đã giảng: “Cái gì của chư vị thì sẽ không mất” (Chuyển Pháp Luân)
Từ kinh nghiệm của mình, tôi ngộ ra một chút chân tướng như trên. Nếu những gì tôi viết còn chưa đúng, xin các bạn đồng tu, làm ơn chỉnh sửa những điều sai sót.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/28/224351.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/9/117731.html
Đăng ngày 30 – 06 – 2010; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.