Theo một học viên từ tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 19-2-2010] Tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Tôi đã kiên trì vượt qua nhiều khó khăn và theo Sư Phụ đến hôm nay. Tôi đã được tái sinh: Tôi từ một kẻ ngu dốt trở thành một trong những đệ tử của Sư Phụ Đại Pháp. Trước đó, tôi đã gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống của mình. Tôi theo đuổi những điều mình muốn nhưng không đạt được gì. Tất cả những tranh đấu của tôi trong cuộc sống cuối cùng đã khiến tôi sinh ra nhiều bệnh tật. Tôi ghét xã hội, cũng như cuộc sống của mình, và mơ về một cuộc sống khác. Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu luyện bản thân theo nguyên lý của Đại Pháp, tôi nhận ra tôi đã tìm thấy Sư Phụ của mình và con đường thật sự cho cuộc sống của tôi mà tôi đã mơ về nó mỗi ngày. Ông trời đã ban tặng tôi sự may mắn to lớn, và tôi đột nhiên cảm thấy mình may mắn đáng kinh ngạc. Tôi quyết tâm tu luyện siêng năng và trở về nhà cùng Sư Phụ cho dù các khó khăn và đau khổ thế nào tôi gặp phải trên con đường tu luyện của mình.

Trong khi bắt đầu tu luyện, tôi không thể tưởng tượng con đường tu luyện sẽ khó khăn thế nào. Lúc đầu tôi nghĩ đau chân trong lúc ngồi thiền đã rất khó khăn, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng tu tâm tính một người thì thậm chí chịu đựng khó hơn nhiều cơn đau chân. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên tu luyện bản thân họ siêng năng trong khi phản đối cuộc bức hại một cách ôn hòa. Không ai có thể thậm chí tưởng tượng được khó khăn thế nào trừ khi anh ta tu luyện thật sự trong môi trường này. Mười năm qua, các học viên ở Trung Quốc đã liên tục đối mặt với khảo nghiệm sinh tử với mỗi bước họ thăng tiến. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc đột phá môi trường trong gia đình và khắc phục nghiệp bệnh trên con đường chứng thực Pháp.

Chỉ có tôi trong gia đình là tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp. Chồng và con tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng họ đã không bắt đầu tập luyện. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cuộc đàn áp của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Gia đình tôi tràn ngập trong sợ hãi. Trước đó, tôi được đánh giá là một người tốt trong gia đình và nơi làm việc, nhưng đột nhiên tôi trở thành kẻ thù của mọi người. Chồng tôi lạnh lùng và lớn tiếng với tôi mỗi ngày. Con tôi cũng bị phân biệt tại nơi làm việc. Họ thường xuyên bị gửi về nhà từ nơi làm việc, và họ bị buộc phải cố thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi không cần một viên thuốc hay tốn một xu nào cho phí y tế. Bệnh của tôi, tôi từng phải chịu đựng hơn chục năm qua, tất cả đều biến mất. Hiện tại tôi rất khỏe và tôi có thể làm bất cứ công việc nào. Tuy nhiên, ông chủ tôi đã gửi 3 người để canh chừng tôi mỗi ngày và báo cáo mọi điều tôi làm. Họ cũng cố buộc tôi viết một thứ gọi là hối quá thư để ép tôi từ bỏ việc tập luyện của tôi mỗi tuần. Tôi vẫn rất bình tĩnh đối với tất cả điều này vì tôi đã có kinh nghiệm về cuộc đàn áp chính trị của ĐCSTQ trong quá khứ, và tôi biết đây là cách họ đàn áp người dân. Bất kể điều gì họ làm, tôi vẫn tiếp tục học Pháp và tập luyện các bài công pháp mỗi ngày, như trước kia. Tôi không dừng dù là một ngày, và tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì về Đại Pháp.

Ngày 9 tháng 9 năm 1999, tôi bị mật cáo đến cảnh sát, bị bắt, và bị đưa đến đồn cảnh sát, vì tôi đọc các bài giảng mà được đưa từ một học viên khác. (Sau này nó được xác nhận là một bài giảng giả mạo.) Một nhân viên đã thẩm vấn tôi, “Bà có biết là đã phạm luật vì đọc các bài giảng của Pháp Luân Công?” Tôi nói, “Thậm chí một người bình thường cũng nên có lương tâm. Tôi đã không tốn một xu, nhưng Sư Phụ tôi đã chữa tất cả bệnh tật cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên rằng Sư Phụ đã cứu tôi.” Người nhân viên đáp, “Đúng, tôi đồng ý.” Tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh ta nói. Sau đó tôi hiểu rằng anh ta cũng có lương tâm. Cuối cùng tôi được thả trong đêm đó.

Sau đó tôi bắt đầu ra ngoài phân phát tài liệu giảng sự thật và tờ rơi. Tôi bị nhiều áp lực và cản trở từ gia đình. Chồng, ba đứa con, và vợ chồng chúng, và tôi đều có lương. Chồng tôi sợ rằng họ có lẽ bị liên can vì sự tập luyện của tôi, làm cho họ mất đi tiền thu nhập. Ông ta kiên quyết ngăn tôi ra ngoài và buộc tôi viết hai lá thư làm bằng chứng, cho ông và con tôi. Họ lên kế hoạch dùng những lá thư này nộp một đơn ly thân tôi chính thức và theo cách đó họ không không bị liên can. Chỉ sau đó tôi hơi do dự. Tôi buồn, vì áp lực của cuộc bức hại, gia đình tôi đã chọn tiền bạc và lợi ích cá nhân thay vì cho người thân của họ. Tuy nhiên, Sư Phụ đã thấy được niềm tin kiên định của tôi vào Đại Pháp. Trong vài năm qua, tôi thậm chí ở trong một vài tình trạng nguy hiểm, nhưng tôi vẫn an toàn với sự bảo vệ của Sư Phụ. Cuối năm 2004, Cửu Bình được phát hành. Tôi đã cho gia đình tôi đọc nó. Họ đều nói rằng cửu bình thật xuất sắc và Pháp Luân Công thật sự vĩ đại, vì thế tôi nhân cơ hội này giảng rõ sự thật cho họ và để họ đọc các bài giảng mới của Sư Phụ. Tôi cũng thành công trong việc thuyết phục họ thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Năm 2005 chúng tôi bắt đầu phân phát rộng rãi cửu bình. Trong khu vực địa phương của tôi, các học viên đã in sách tại một điểm sản xuất tài liệu lớn, nhưng chúng tôi không thể tìm thấy một nơi an toàn để đóng sách. Tôi quyết định đóng sách tại nhà mình. Tôi thảo luận ý kiến với chồng mình. Ông ấy liền tức giận và nói, “Bà thật sự không quan tâm đến mạng sống bà sao? Nếu ĐCSTQ bắt được bà, họ sẽ giết bà. Hoàn toàn không được.” Tôi không thể ngủ ngon đêm đó. Tuy nhiên sáng hôm sau khi chồng tôi thức dậy, thái độ ông ấy thay đổi hoàn toàn. Ông ấy nói, “Bà có thể làm tại nhà chúng ta. Tôi sẽ tìm một nơi khác để dấu.” Vì vậy chúng tôi đã đóng cửu bình và các tài liệu giảng sự thật khác tại nhà trong hơn một năm. Sau đó chồng tôi giúp tôi buôn bán tạp phẩm, nấu ăn, và vận chuyển tài liệu. Chồng tôi có một thái độ không tốt và thường nổi giận với tôi. Trong quá khứ, tôi tranh cãi với ông ấy khi ông giận dữ, nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cố giữ vững tâm tính của mình và không tranh cãi với ông. Thỉnh thoảng tôi không thể điều khiển mình và tranh cãi với ông ấy, nhưng tôi đã chủ động xin lỗi sau đó. Đôi khi tôi không thể dễ dàng tiếp xúc với ông và vì thế tôi đã viết một bức thư và bình tĩnh giảng rõ sự thật trong thư cho ông. Ông nói những điều tôi viết là đúng và ông bị ảnh hưởng bởi lá thư của tôi. Trong nhiều năm qua tôi thường xuyên viết những lá thư cho chồng và con, đặt những tài liệu thông tin vào túi họ để đọc. Họ dần dần hiểu sự thật về cuộc bức hại hơn, cũng như sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp và sự tà ác của ĐCSTQ.

Năm 2009, chồng tôi thay đổi, gần như ông thành một người khác. Mỗi ngày ông xung phong chuẩn bị bữa ăn, mua tạp phẩm, tài liệu, và lau sàn. Tôi muốn làm nhưng ông nói, “Bà không cần làm điều này. Bà đã làm nhiều trước đây. Tôi cần trả lại những gì tôi nợ bà. Bà chỉ cần làm các việc của mình tốt (ba việc).” Khích lệ hơn nữa, ông ấy học cách làm thế nào để nhìn vào trong. Mỗi lần thấy không tốt, ông nói đã làm gì đó sai hay nói sai trước đó, đã sinh ra nghiệp, và ông nói rằng Sư Phụ đã tiêu trừ nghiệp lực của ông. Tôi dùng cơ hội này để khích lệ ông, mua cho ông những thứ mới, và làm ông vui vẻ cả ngày. Khi ông ra ngoài gặp người quen, họ hỏi ông rằng tôi thế nào. Ông nói rằng tôi đã tập luyện Pháp Luân Công và rất khỏe. Khi ông xem TV, ông tự nói rằng, “Có vài người tốt trên thế giới. Con người hoặc ăn cắp tiền hay lừa tiền ai đó. Các học viên Pháp Luân Công là người tốt nhất. Họ dùng tiền của mình để cứu người, và họ làm cả ngày lẫn đêm.”

Những năm qua, chồng tôi trở nên rất khỏe mạnh. Ông có một đợt kiểm tra sức khỏe mỗi năm, và tất cả các cuộc kiểm tra đều bình thường. Tôi nói với ông, “Đại Pháp đã ban những điều may mắn cho ông. Ông xem, toàn bộ gia đình chúng ta rất tốt, và con chúng ta rất hiếu thảo. Các cháu chúng ta đều là sinh viên giỏi. Điều này là vì Đại Pháp. Một người trong gia đình tập luyện Đại Pháp và cả gia đình đều được lợi ích.” Ông đồng ý một cách chân thành. Trong khi giảng sự thật với lòng chân thành của chúng ta, Sư Phụ sẽ giúp chúng ta. Đại Pháp đang chỉnh lại vũ trụ và lương tâm chúng sinh. Chúng ta đang trợ Sư chính Pháp.

Năm 2006, tôi đột nhiên có triệu chứng nghiệp bệnh. Tôi bị nhiễm trùng thận khi tôi còn trẻ và gần chết, nhưng sau khi tập luyện Pháp Luân Công, bệnh tôi đã biến mất và tôi trở nên tràn trề sinh lực. Tuy nhiên, nghiệp bệnh bất ngờ này đã tấn công tôi. Tôi nằm trên giường và cảm thấy rất yếu. Ngày thứ hai và thứ ba, có máu trong nước tiểu của tôi. Tôi có triệu chứng sốt và run. Tôi nhận ra nó là cản trở của tà ác. Tôi bắt đầu hướng nội và nhận ra gần đây tôi đã làm vài điều và có một số quan niệm người thường không phù hợp với Pháp. Thậm chí dù tìm ra nguyên nhân, tôi đã không phát chính niệm đủ mạnh. Tôi bị nhiều đau đớn và phải nằm trên giường. Chồng tôi sợ khi thấy tôi thế này. Ông yêu cầu tôi đến bệnh viện, nhưng tôi từ chối. Sau đó ông lén đem một mẫu nước tiểu của tôi đến bệnh viện, kết quả xét nghiệm cho thấy số lượng tế bào máu trắng của tôi rất cao. Ông bảo con trai tôi mang thuốc về nhà cho tôi, nhưng tôi hoàn toàn từ chối dùng nó. Tôi biết rằng đây không phải bệnh. Mọi người đã không ép tôi dùng thuốc. Cả đêm, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi cố gắng một cách khó khăn vực dậy và đặt mình trước ảnh của Sư Phụ. Tôi chắp hai tay trước ngực trong tư thế hợp thập và cầu xin Sư Phụ giúp đỡ. Tôi hoàn toàn phủ nhận cuộc bức hại của cựu thế lực. Tôi toàn tâm làm những điều Sư Phụ yêu cầu và theo Người trong quá trình Chính Pháp. Sau đó tôi lại nằm trên giường, nhưng tôi đột nhiên nhận ra mình không thể nằm xuống. Tôi cần ngồi dậy và học Pháp.

Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực

(“Sư đồ ân”, Hồng ngâm 2)

Tôi cầm sách Chuyển Pháp Luân bằng đôi tay đang run rẩy. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy các chữ trong sách rõ ràng. Tuy nhiên, tôi rất quen thuộc với Chuyển Pháp Luân, và tôi có thể đọc hơn một tiếng, tay tôi run ít hơn. Sau khi học Pháp hai đến ba tiếng, tay tôi ngừng run hoàn toàn, và tôi có thể cảm thấy khỏe hơn chút. Từ 3 giờ sáng đến 8 giờ tối đêm đó, tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách. Nghiệp bệnh của tôi đã bị tiêu trừ sau đó. Sư Phụ đã cứu tôi lần nữa.

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp lâu năm. Tôi không thể sao lãng sự tu luyện của mình và tôi không thể chệch khỏi Pháp. Cuộc bức hại của cựu thế lực lên đệ tử Đại Pháp là một khảo nghiệm khó vượt qua. Thậm chí tôi đã thấy một vài học viên lâu năm mất mạng vì sự bức hại của cựu thế lực. Chúng ta phải đi trên con đường chân chính và chúng ta phải có chính niệm mạnh mẽ. Chúng ta phải làm tốt ba việc và không thể làm máy móc. Nếu không thì, chúng ta sẽ lừa dối chính chúng ta và Sư Phụ. Mong muốn của tôi là tất cả học viên sẽ tinh tấn cùng nhau như một chỉnh thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/19/218458.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/9/115230.html
Đăng ngày: 09–04–2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát với nguyên bản.

Share