[MINH HUỆ 15-1-2010] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1995. Nhìn lại, tôi không còn giống như tôi trước kia nữa. Tôi biết ơn lòng từ bi vô hạn và uy đức của Sư Phụ đã ban cho tôi niềm hy vọng trong cuộc sống, trong luyện tập và trong việc trở thành một người tốt hơn. Những điều dưới đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi.

1. Học thuộc từng đoạn Chuyển Pháp Luân

Lần đầu tiên tôi cố gắng học thuộc Chuyển Pháp Luân, phải mất 3 năm cùng với các đồng tu khác xung quanh tôi thường xuyên nhắc nhở và thúc đẩy tôi. Bây giờ tôi đang học thuộc lòng quyển sách lần thứ hai và lần này dễ dàng hơn nhiều cho tôi. Tôi cũng khám phá ra rằng tôi không thể nào ngưng công việc mà tôi đang làm.

Một vài học viên trong nhóm học Pháp của tôi rất kiên trì và làm rất tốt việc học thuộc các bài giảng. Họ chia sẻ kinh nghiệm của họ với chúng tôi. Tuy nhiên, trong vài năm qua, hầu hết các học viên ngừng việc đọc học thuộc sách sau một vài lần học thuộc. Trạng thái tu luyện của chúng tôi có vẻ như ngừng thăng tiến như một thể. Ví dụ như chúng tôi không thể giải cứu các học viên và rơi vào thói quen chỉ làm và phân phát các tờ rơi.

Chúng tôi mời những học viên ở khu vực khác, những người làm tốt 3 điều tới chia sẻ kinh nghiệm của họ cho chúng tôi. Một học viên trong số họ nói với chúng tôi rằng tại một thời điểm, tất cả các học viên trong thị trấn của anh học thuộc các bài giảng rất tinh tấn. Sau đó các tư liệu và khẩu hiệu Đại Pháp có thể được nhìn thấy khắp nơi trong thị trấn và không một ai cố gắng phá hủy chúng. Một học viên khác kể với chúng tôi nhóm học địa phương của ông toàn tâm tham gia các hoạt động với chúng sinh và các học viên bị bắt giữ. Nhóm đã giải cứu 19 trong số 20 học viên bị bắt giữ trong vài năm qua. Một học viên kể với chúng tôi về tầm quan trọng của các điều phối viên và họ nên có trách nhiệm như thế nào. Nhờ từ bi của Sư Phụ, chúng tôi biết được những điều cần phải làm để cải thiện bản thân chúng tôi.

Đầu tiên, trong khi học nhóm, chúng tôi bắt đầu học thuộc các bài giảng Pháp trước khi chúng tôi đọc. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ các bài viết về việc học thuộc Pháp trên Minh Huệ và phân phát chúng cho nhau. Chúng tôi học thuộc một hoặc hai đoạn Pháp trước khi đọc, sau đó phát chính niệm và chia sẻ kinh nghiệm. Tốt hơn là không học thuộc quá nhiều lúc đầu bởi vì như vậy sẽ đặt rất nhiều áp lực cho các học viên mới và các học viên lớn tuổi. Trong một nhóm các học viên làm tốt việc học thuộc Pháp hơn có thể chia ra thành 2 hoặc 3 nhóm nhỏ. Thay vì cá nhân, mỗi nhóm nhỏ sẽ tới lượt học thuộc Pháp. Điều này làm tăng tốc tiến trình và dành nhiều thời gian hơn cho việc học Pháp, phát chính niệm và chia sẻ kinh nghiệm. Cũng vậy, chúng tôi cũng chia thời gian hợp lý giữa việc học thuộc Pháp và học các bài giảng khác của Sư Phụ.

Nhóm của tôi có nhiều học biên lớn tuổi hơn. Suốt sáu tháng đầu tiên, hầu hết chúng tôi không chấp nhận ý tưởng học thuộc Pháp. Dần dần chúng tôi thấy rằng nhiều học viên khác đang làm điều đó và nghe họ kể về những trải nghiệm và cảm xúc tuyệt vời khi thuộc Pháp. Tôi cũng nói với họ rằng nếu chúng ta có thể thuộc hai đến ba đoạn văn mỗi tuần thì chúng ta có thể học thuộc toàn bộ quyển sách trong ba năm. Tôi nói với họ rằng nếu chúng ta bắt đầu làm điều này khi chúng ta bắt đầu nhóm học Pháp, thì chúng ta đã hoàn thành xong việc học thuộc sách ít nhất một lần. Những học viên trong nhóm tôi nhận ra rằng điều này không khó và chúng tôi đã làm như vậy kể từ đó.

Chúng tôi bắt đầu một nhóm điều phối viên, từ khi thấy rằng chúng tôi không cần điều phối viên cá nhân. Chúng tôi làm theo ý tưởng của bất kỳ học viên nào ngộ được những điều tốt đẹp và chân chính. Dần dần chúng tôi có thể cứu được nhiều học viên hơn.

2. Chỉ chính niệm mới có thể loại trừ can nhiễu

Một lần, tôi ra ngoài giảng rõ sự thật về cuộc bức hại, nhưng cảnh sát đã thấy tôi và theo tôi về nhà. Sau đó, tôi bị theo dõi ở bất cứ nơi nào tôi tới và không thể liên lạc được với các học viên khác, cũng không thể làm các công việc Đại Pháp một cách tự do. Vì vậy, tôi bỏ nhiều thời gian để học thuộc Pháp và nhìn vào trong. Tôi nhận ra rằng tôi có nhiều chấp trước – chấp trước vào tiền bạc (ví của tôi bị đánh cắp và tôi bắt đầu quan tâm tới tiền bạc bởi vì tôi nghèo), chấp trước vào tình và vào danh. Tôi bị bao vây bởi cảnh sát và những chấp trước của bản thân tôi. Những học viên khác cố gắng giúp đỡ tôi; tôi nói với họ, “Đại Pháp có thể thanh lọc vũ trụ” (“Kết luận chắc chắn” -Tinh Tấn Yếu Chỉ) và tôi có thể vượt qua khảo nghiệm này.

Một hôm tôi thức dậy với một cảm xúc mạnh mẽ rằng cảnh sát sẽ tới bắt tôi. Tôi đang nghĩ về việc trốn thoát. Tôi đọc Hồng Ngâm II, hy vọng Sư Phụ sẽ chỉ điểm cho tôi làm thế nào để đối phó. Tôi không ngộ ra bất cứ điều gì. Tôi dọn sạch suy nghĩ của tôi và buông bỏ cảm giác sợ hãi vì tôi biết nó không phải là một phần của tôi. Tôi nói với Sư Phụ một cách thành kính “Con sẽ không trở nên thiếu thốn. Con muốn hoàn toàn phủ nhận cựu thế lực và những khổ nạn mà họ an bài. Cựu thế lực không xứng đáng khảo nghiệm những học viên chân chính, vị tha và từ bi. Pháp Luân Đại Pháp có thể thanh lọc vũ trụ và ai dám can nhiễu!” Sau khi tôi lấy lại chính niệm, tôi thu thập các tài liệu Đại Pháp và rời khỏi nhà. Tôi phân phát các tài liệu và giúp đỡ một người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Tôi thấy một cảnh sát theo dõi tôi, nhưng tôi biết ông ta không thể chạm vào tôi. Hôm đó, một hộ pháp bao quanh tôi và hét lên với thế lực tà ác : “Ai dám!”

Vài ngày sau, cảnh sát vẫn theo dõi tôi. Một học viên bất chấp sự an toàn của bản thân đến thăm tôi. Chúng tôi chia sẻ và tôi đã nhận ra vần đề của tôi là gì. Tôi không muốn sự giúp đỡ từ các học viên khác, và tôi muốn tự mình vượt qua khảo nghiệm – có vẻ như tôi có chính niệm nhưng thật ra, tôi có ham muốn mạnh mẽ vào việc chứng thực bản thân. Tôi bị chấp trước vào việc vượt qua khảo nghiệm và không quan tâm tới cứu độ chúng sinh, hành động ích kỷ khi sự an toàn của tôi bị đe doạ. Tôi đang cứu bản thân mình chứ không phải chúng sinh. Sau khi nhận ra điều này, thế lực tà ác biến mất cùng với cảnh sát. Sau đó, tôi viết một lá thư cho phòng cảnh sát địa phương với tất cả mong muốn tốt đẹp nhất, giải thích về những hành động chống lại các học viên Pháp Luân Công.

Trước khi bị theo dõi bởi cảnh sát, tôi có một giấc mơ. Tôi bị trễ một kì thi và nhiều bạn cùng lớp tôi hầu như đã hoàn thành bài của họ. Trợ lý giám thị không cho tôi vào thi nhưng giám thị chính thì cho. Suốt bài thi, có vài câu hỏi mà tôi không biết ý nghĩa của chúng. Cuối cùng, tôi đã vượt qua, tôi nhận ra người giám thị thật ra là Sư Phụ. Sư Phụ trân quý tôi như là một học viên và vẫn ban cho tôi những điều tôi cần. Tôi có một hiểu biết mới về điều Sư Phụ dạy:

“Tưởng rằng nói là thấy được ngay,
Việc tu hành như là đi trên thang vậy.
Phá mê tại cõi trên,
Cảnh quan kì diệu khó mà nói được”

(“Mê” –Hồng Ngâm)

Chấp trước của tôi về cảm giác rằng tôi đã làm rất tốt và cảm nhận của tôi rằng tôi đã ở tầng thứ cao trong tu luyện nhưng thực ra tôi bị rớt xuống rất nhiều. Tôi nhận ra tôi rất hạn chế trong tu luyện.

3. Từ bi với các bạn đồng tu

Khi tôi bắt đầu phối hợp các hoạt động, tôi thấy rằng để chứng thực Pháp tốt hơn và cứu được nhiều người hơn, chúng ta nên làm việc tốt với nhau. Chúng ta không nên để cựu thế lực dùng những quan niệm con người của chúng ta và an bài cho chúng ta chống đối và cô lập chính chúng ta với người khác. Chúng ta cần mở rộng tấm lòng và có “từ bi tan chảy sắt thép”. Chỉ khi chúng ta làm theo cách này, chúng ta mới có thể hình thành một nhóm mạnh mẽ với chính niệm và từ bi.

Tôi không giỏi ăn nói. Sau khi tôi bắt đầu những nỗ lực hợp tác, một học viên làm việc cùng tôi bắt đầu chỉ ra những vấn đề của tôi. Học viên này làm rất tốt việc học thuộc Pháp và giỏi ăn nói, có khả năng làm công tác Đại Pháp, sẵn sàng cứu mọi người và thành thật. Trong vòng sáu tháng, học viên này không ngừng chỉ ra những sai lầm của tôi trước mọi người. Ông ấy cho là tôi không nên làm một điều phối viên. Buổi học Pháp nhóm của chúng tôi không thể bắt đầu cho tới khi ông ấy nói xong về những thiếu sót của tôi. Ông ấy có thể thấy và chỉ ra mọi chấp trước trong suy nghĩ của tôi.

Đối diện với người học viên này, các chấp trước của tôi nổi lên: Tôi muốn tranh đấu, ngoan cố, cao ngạo, muốn được nhìn nhận tốt đẹp, muốn người khác thay đổi theo ý tôi và không tử tế. Mỗi khi ông ấy chỉ trích tôi xong, học viên này xin lỗi về sự ghen tỵ của ông. Tuy nhiên, ông ấy vẫn tiếp tục hành động theo cách đó. Ông ấy cũng chỉ trích hai điều phối viên mới nữa. Tôi chia sẻ vấn đề này với các học viên khác. Chúng tôi biết học viên này không tốt nhưng chúng tôi không đủ từ bi để giải quyết vấn đề này. Chúng tôi muốn loại bỏ ông ấy vì ông ấy dành nhiều thời gian trách móc người khác, và làm chậm tiến trình chứng thực Pháp của chúng tôi. Tuy nhiên chúng tôi quyết định đưa ông ấy trở lại nhóm chúng tôi vì ông có nhiều đức tính tốt và dù sao thì ông ấy cũng nên được phép tu luyện.

Điều này cứ tiếp tục cho đến khi tôi xác định được suy nghĩ của tôi ”Ông ấy sai và có nhiều điều về ông ấy không phù hợp với Pháp.” Tôi đang cố gắng tìm kiếm lỗi lầm của ông ấy, mặc dù thực tế là tôi có lỗi. Tôi bình tĩnh lại và nhìn vào trong. Tôi hiểu tôi dang bảo vệ bản thân mình và những tư tưởng của tôi đến từ sự ích kỷ của chính bản thân tôi. Tôi muốn tử tế đối với người học viên này khi ông ấy buộc tội tôi nhưng tôi chưa bao giờ tử tế cả. Tôi không từ bi với ông ấy và với những chấp trước của ông ấy, mà thật ra tôi chấp trước vào những chấp trước của ông ấy!

Tôi bắt đầu suy nghĩ về cách cải thiện vấn đề giữa học viên đó và tôi. Có lẽ bởi vì suy nghĩ này là thuần tịnh và chân chính, nên Sư Phụ đã ban cho tôi điều mà tôi chưa bao giờ có trước đây – lòng từ bi làm tan chảy sắt thép.Tôi có thể thay đổi chính tôi vô điều kiện và ân cần với ông ấy. Vài ngày sau, ông ấy gọi điện cho tôi. Ông ấy nói rằng ông đang tìm tôi và muốn nói rằng ông rất xin lỗi tôi vì đã “dùi vào sừng bò” và gây cho tôi một thời gian khó khăn. Cả hai chúng tôi đều muốn làm tốt như là một nhóm để giải cứu nhiều học viên hơn.

Mọi vấn đề của chúng tôi đều không còn và cảm giác không thoải mái không tồn tại nữa. Cả hai chúng tôi đều thăng hoa và có thể làm việc cùng nhau như một chỉnh thể. Điều này không thể đạt được bằng việc bảo ông ấy nhìn vào trong, thuyết phục ông ấy và thậm chí chỉ trích ông ấy một cách nghiêm túc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/15/216295.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/4/114420.html
Đăng ngày: 11-02-2010; bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share