Theo một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-09-2009] Mẹ tôi tên Thiên Kiều. Sinh tháng 6 năm 1907, bà bây giờ 102 tuổi, và đã sống và trải qua những sự kiện từ thời nhà nước Cộng hòa Trung Hoa đến khi chính quyền bị cướp bởi ĐCSTQ và tất cả ba triều đại của nó. Bà có một người con trai 80 tuổi và hai người con gái 75 và 72 tuổi. (Tôi là người con gái nhỏ nhất.)
Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào tháng 5 năm 1996, và đã được hưởng lợi ở nhiều mặt. Không bao lâu sau khi tôi bắt đầu, anh và mẹ tôi cũng bắt đầu đi trên con đường tu luyện. Mỗi ngày trước khi tập luyện, tôi đọc Chuyển Pháp Luân lớn tiếng cho mọi người nghe.
Một ngày kia mẹ tôi gạt bỏ hết các thuốc men mà bà thường mang theo bên mình vào thau nước. Chúng có đủ màu sắc đỏ, vàng, xanh lá cây, xanh dương, một số tôi còn không biết cả tên. Bà không còn cần chúng nữa.
Những lúc mẹ tôi tiêu trừ nghiệp bệnh và trải qua các khó nạn, tôi thường khuyến khích bà bằng cách đọc cho bà nghe phần “Vấn đề trị bệnh” từ Chuyển Pháp Luân, và những câu chuyện viết bởi các đồng tu mà đã vượt qua khảo nghiệm bệnh tật. Tôi giúp bà tiêu trừ nghiệp mà bà đã thâu thập trong cuộc đời bà, tôi khuyên khích bà đọc, “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân, bản dịch 1998) Khi bà trải qua khảo nghiệm nghiệp của bà bằng ý chí, sự kiên định và nhẫn chịu, Sư Phụ đã bảo hộ bà, cho phép bà vượt qua hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác. Tôi rất cảm động vì sự quyết tâm của bà, mà đã dẫn dắt bà chiến thắng các khó nạn về bệnh tật của bà.
Nhớ lại, quả thật là một khó khăn cho một người đã 90 tuổi để đứng lên và tập tất cả năm bài công pháp. Sau khi học được một bài, bà lại quên mất bài tập trước. Còn khó hơn là dạy cho một đứa trẻ chưa đến tuổi đi học. Mất rất nhiều thời gian và cố gắng! Tôi thường trở nên nóng nảy và bắt đầu la rầy, cho dù tôi biết đó là tôi sai khi mất kiên nhẫn. Sau đó, tôi không còn la lối nữa, chỉ chảy nước mắt trong tâm, và xin Sư Phụ giúp đỡ. Tuy nhiên, cho dù khó khăn như thế nào, tôi vẫn không nản chí. Tôi chỉ một suy nghĩ là tôi phải giúp bà học các bài công pháp. Trong những tháng sau đó, mẹ tôi kiên định học các động tác mỗi ngày, và cuối cùng mẹ tôi vào lúc 90 tuổi đã tập được các bài tập một mình với băng thâu âm riêng.
Sau này chị tôi đón mẹ tôi đến sống với chị. Tôi đưa cho chị quyển sách của Sư Phụ tôn kính của chúng ta, Chuyển Pháp Luân, và đặt nó dưới gối của bà (mẹ tôi nhìn chữ khó khăn). Tôi nhắc đi nhắc lại với bà niệm thành tâm các câu “Pháp Luân Đại Pháp Hảo,” “Chân-Thiện-Nhẫn Hảo.” Trong thời gian đó tôi không thể đến thăm họ thường xuyên.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu lăng mạ rộng rãi Pháp Luân Đại Pháp bằng những lời dối trá và lừa gạt. Dưới áp lực to lớn của sự bức hại, mẹ tôi bị buộc phải từ bỏ sự tu luyện và như vậy các bệnh của bà quay trở lại. Tôi thúc giục bà thành tâm ghi nhớ các câu: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”, “Chân Thiện Nhẫn Hảo,” và bà có thể thực hiện điều này.
Vào tháng 3 năm 2006, mẹ tôi đang ở nhà của cháu gái bà, và ngày 28 tháng 3, tôi nhận được một cú điện thoại nói rằng mẹ tôi trong tình trạng nguy kịch và tôi phải đến gặp bà lần cuối sáng hôm sau. Sau khi cúp điện thoại, tôi bình tĩnh và kiên định và tôi gọi đồng tu tên San. Chúng tôi đến đúng giờ và nơi chốn tại nhà của cháu gái. Tôi nhìn thấy mẹ tôi nằm trên mặt đất, nét mặt của bà vô thức. Rõ ràng là bà sẽ không qua được. Tâm tôi vẫn bất động. San cầm lấy cánh tay của mẹ tôi và gọi bà, “Bà, cháu là San, xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo,’ ‘Chân Thiện Nhẫn Hảo’.” Tôi ngồi xuống đối diện với mẹ tôi và bắt đầu phát chính niệm. Tôi có thể cảm thấy toàn bầu không khí bao trùm bởi một trường chính niệm.
Từng giây từng giây, từng phút từng phút, mười phút trôi qua, rồi hai mươi phút, rồi bốn mươi phút, và cuối cùng các từ “Chân – Thiện – Nhẫn Hảo” chậm chạp phát ra từ đôi môi khép kín của mẹ tôi, và các từ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” theo sau trên đôi môi run rẩy của bà. Dần dần mẹ tôi có thể nói rõ ràng hơn, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”, “Chân Thiện Nhẫn Hảo.” Hai mắt trũng sâu của bà dần dần mở ra, và bà bắt đầu lấy lại sự tỉnh táo. Sau một đôi giờ, bà cảm thấy đói bụng và có thể ăn. San và tôi tràn ngập niềm biết ơn Sư Phụ tôn kính của chúng ta đã cứu mạng mẹ tôi! Những người mà chứng kiến sự kiện của việc này gồm có chị tôi, anh rể tôi, và cháu gái tôi.
Một đêm tháng 6 năm nay, San gọi điện cho tôi báo tin rằng mẹ tôi lại bệnh rất nặng. Hai đồng tử của bà đã giãn, lưỡi bà co ngắn lại còn phân nửa, và hơi thở của bà không bình thường. Bà trong tình trạng nguy kịch. Tôi ở thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông lúc bấy giờ. Trên máy bay trở về, tôi giữ bình tĩnh không loạn, chỉ giữ một niệm trong đầu: Tất cả tùy nơi sự an bài của Sư Phụ. Sau khi đáp máy bay, tôi đi thẳng đến nhà dưỡng lão của mẹ tôi. Lúc đó là 9 giờ 30 phút tối khi tôi đến nơi. Anh tôi đang tắm. Tôi chỉ có thể nhìn thấy cơ thể ốm yếu mỏng manh của mẹ tôi nằm dài trên giường. Mặt bà đã từ lâu không còn biểu hiện gì. Tôi ôm bà với đôi tay tôi và hét vào tai bà, “Mẹ xin hãy nói ‘Chân Thiện Nhẫn Hảo,’ ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo!'” Tôi đọc to các câu này từng chữ một vào tai bà. Tim tôi tràn đầy ánh sáng mà không một chút kinh hoàng hoặc hãi sợ. Tôi hoàn toàn quên mất đói và sự kiệt sức do chuyến đi mà chỉ một đức tin kiên định trong trí tôi, rằng Pháp Luân Đại Pháp nhất định sẽ tiêu trừ tất cả các tà ác và Pháp vĩ đại nhất định sẽ cứu mẹ tôi! Tôi không ngừng đọc “Pháp Luân Đại Pháp Hảo,” “Chân Thiện Nhẫn Hảo” khi tôi thay tã và tắm rửa cho bà. Không biết bao nhiêu thời gian đã qua, các từ “Chân Thiện Nhẫn Hảo” cuối cùng đã phát ra khỏi đôi môi khén kín của mẹ tôi, tiếp theo đó là “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” chậm chạp phát ra khỏi miệng bà. Lúc bấy giờ tôi không thể ngừng khóc khi tôi ôm bà trong đôi tay tôi và nói với bà “Mẹ, Sư Phụ lại một lần nữa cứu mẹ!”
Tôi dành cả đêm trên nền xi măng dưới giường của mẹ tôi. Khi bà không cảm thấy khỏe, tôi vuốt ve bà và bảo bà cùng đọc với tôi “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”, “Chân Thiện Nhẫn Hảo.” Từng chập tôi thay tã cho bà, tắm rửa cho bà, và đưa chút nước cho bà để bà cảm thấy đỡ một chút. Vào khoảng sáu giờ sáng, bà dần dần ngủ thiếp đi. Khi bà tỉnh dậy bà có thể mở mắt, và nhận ra chúng tôi. Sáng hôm đó bà bắt đầu lại ăn một ít.
Đối với một người đàn bà ở vào tuổi của bà mà bị bệnh và trở nên nguy kịch, sau đó bình phục lại, thật không có gì khác hơn là một sự mầu nhiệm! Bà bình phục trước mắt chúng tôi mà không cần dùng một chút thuốc men nào cả thật là lạ lùng. Cơn đau kinh niên mà đã ăn sâu môi trên của bà trong hàng chục năm đã biến mất, và bà không bao giờ lại bị cảm hay ho hen. Đó là uy lực của Phật Pháp, một minh chứng cho Pháp Luân Đại Pháp mà đã được dạy năm 1992 bởi đức Sư Phụ tôn kính của chúng ta, mà đã cứu hàng ngàn vạn mạng sống!
Trong số 200 người già cao tuổi đang sống tại dưỡng lão, có 13 người sống trong cùng phòng với mẹ tôi cũng như ba y tá và nhiều nhân viên y tế. Cả các giám đốc của nhà dưỡng lão đến đế xem mẹ tôi và anh tôi sau khi nghe tin. Họ tất cả có thể làm chứng rằng Đại Pháp của Sư Phụ đã cứu mạng của mẹ tôi! Tôi luôn nói với mẹ tôi, “Mạng sống của mẹ đã được Sư Phụ của Đại Pháp cứu.” Tôi nói với tất cả mọi người mà tôi gặp rằng đó là Pháp Luân Đại Pháp đã hai lần cứu mạng mẹ tôi. Ai mà có thể phủ nhận một sự thật không thể chối cãi như vậy!
Từ đó, mẹ tôi niệm trong tâm bà, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo,” “Chân Thiện Nhẫn Hảo” mỗi ngày. Bà có cảm giác nói lên từ đáy tim bà, “Pháp Luân Đại Pháp thật sự Hảo” Pháp Luân Đại Pháp đã cứu vô lượng người đã vô vọng! Đó là tiếng nói của một bà lão 102 tuổi. Đó là một bà lão đang bày tỏ lòng kính trọng với Sư Phụ tôn kính của chúng ta! Đó là lời ca từ đáy lòng của bà đối với Đại Pháp của vũ trụ!
Mẹ tôi vẫn còn ở nhà dưỡng lão. Bà có thể bước đi 200m trên tấm thảm, và niệm trong tâm bà, ” Pháp Luân Đại Pháp Hảo,” “Chân Thiện Nhẫn Hảo” trong khi bà bước đi.
Tôi viết câu chuyện có thật của mẹ tôi cho vô số người và chúng sinh đang đau khổ. Tôi rất tin tưởng rằng quý vị sẽ tin sự chân thành của tôi. Tôi sẽ hài lòng nếu biết rằng câu chuyện của mẹ tôi có thể giúp ích và truyền cảm hứng cho quý vị.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/30/209252.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/13/111515.html
Đăng ngày: 30-05-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.