Bài viết của học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-04-2010] Gia đình tôi có tiền sử bệnh ung thư – hai thành viên đã qua đời vì căn bệnh này. Khi tôi bỏ lỡ một cơ hội học Đại Pháp, nghiệp lực đã đổ xuống. Nhưng khi tôi quay lại tập luyện Đại Pháp, Sư Phụ đã lấy đi nghiệp bệnh và các khó nạn. Từ đó đến nay, tôi là một người khỏe mạnh – tôi đã được hưởng ân huệ và là một nhân chứng cho sức mạnh của Đại Pháp.

Học Pháp Luân Đại Pháp

Vào tháng Giêng năm 1998, tôi đang ở nhà người chị gái, chị bảo tôi, “Em nên học và tập Pháp Luân Công, đó là một môn tu luyện tính mệnh song tu của Phật gia.” Tôi nói, “Em sẽ học vào tháng Giêng năm tới (1999) sau khi xong cái công việc bận bịu mà em đang làm bây giờ.

Một buổi tối tháng Giêng năm 1999, tôi bắt đầu học Pháp và tập các bài công pháp Pháp Luân Công. Tôi không biết một chút gì về tu luyện cả. Tôi vừa đọc xong vài trang trong Chuyển Pháp Luân trên giường, thì con tôi, cháu đang học tiểu học lúc đó, muốn đi ngủ, tôi liền đóng sách lại và tắt đèn. Ngay sau đó, tôi nghe một tiếng động, giống như một cái hộp to bị rơi xuống sàn, mà khi đó có cảm giác như một vụ nổ và sáng rực bên trái của đầu tôi. Tôi mở mắt và thấy không khi rất tĩnh lặng và yên hòa, tôi chỉ thấy ánh sáng yếu ớt rọi qua rèm.

Khi tôi bắt đầu học bài tĩnh công, tôi bắt đầu với thế đơn bàn. Một ngày, khi đang ngồi đó mắt nhắm hờ, có một cái gì đen đen xuất hiện trước mắt tôi. Vì tôi nhìn đi nhìn lại, đột nhiên, một con mắt to, tròn, sáng rực xuất hiện ngay phía trước tôi, và tôi đã hoảng hốt. Khi tôi mở mắt, mọi thứ đều bình thường.

Sau này, trong quá trình học Pháp, tôi dần dần hiểu ra:

“Con người phải phản bổn qui chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được xác nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quí nhất, vì vị ấy muốn phản bổn qui chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra.”

“Phật gia độ nhân không nói điều kiện, cũng không có giá cả; có thể giúp đỡ người kia một cách vô điều kiện; vậy nên chúng tôi có thể giúp đỡ người kia một cách vô điều kiện.”(Chuyển Pháp Luân)

Trong giai đoạn ban đầu sau khi trở thành đệ tử Đại Pháp, Sư Phụ đã chăm lo cho tôi. Là một người lớn lên trong môi trường vô thần, tôi dần dần có một cái nhìn mới về thế giới và thay đổi cách suy nghĩ của mình. Dù khi đó tôi vẫn chỉ có một khái niệm khá chung chung về tu luyện, nhưng tôi luôn muốn học Pháp bất cứ khi nào có thời gian.

Sư Phụ Quán Đỉnh cho tôi

Tôi không ra công viên tập công mãi cho đến cuối tháng Tư năm 1999. Sau khi tập công buổi sáng, tôi thấy cũng có cả một nhóm học Pháp, nên tôi liền tham gia. Một lần, khi đang nhà ở phụ đạo viên, sau khi học Pháp, chúng tôi bắt đầu ngồi thiền. Khi đó, tôi thậm chí chưa thể ngồi đơn bàn được ba mươi phút, nhưng chỉ sau ít phút, tôi cảm thấy một luồng nhiệt nóng đi từ trên đỉnh đầu xuống toàn thân thể. Tôi cảm thấy rát thoải mái, biết rằng Sư Phụ đang tịnh hóa cho mình, tôi biết được điều này thông qua học Pháp.

Một lần, sau khi luyện công buổi sáng, tôi ra khỏi cửa để đi làm. Đột nhiên, đôi chân tôi trở nên rất nhẹ và tràn đầy năng lượng, điều mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng tôi và tôi biết mình thật là may mắn.

Khởi đầu can nhiễu của những sinh mệnh tà ác

Cảnh sát mặc thường phục đã theo dõi và can nhiễu đến những hoạt động của chúng tôi ở công viên. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng Bảy năm 1999, môi trường tu luyện nhóm mà tôi tham gia đã bị phá hoại. Tất cả những gì tôi xem trên truyền hình và báo chí về việc tập luyện không gì ngoài những điều dối trá. Dù tôi không tin chúng, nhưng tôi vẫn bị đầu độc vì tâm trí tôi đầy những tin tức đời thường và vì tôi đã không học Pháp tốt.

Khi do dự giữa ngã tư đường, tôi đã bắt đầu tự tu luyện, và học Pháp tập công một mình. Một ngày giữa giờ nghỉ trưa, khi tôi ngả lưng trên giường, tôi đã thấy chủ nguyên thần rời khỏi cơ thể và tôi không thể cử động được. Khi tập bài thứ ba, tôi cảm thấy tóc mình dựng đứng. Tôi đã trải nghiệm được những gì được miêu tả trong Chuyển Pháp Luân. Sao tôi có thể từ bỏ Pháp Luân Công chứ?

Các đồng nghiệp trong đơn vị tôi đều biết tôi tập Pháp Luân Công. Khi mọi người bị buộc phải kí bản xác nhận việc tập Pháp Luân Công là bị cấm, thủ trưởng cũng đã cử người đến để tôi kí tên. Dù là đồng nghiệp tôi kí thay, nhưng cô ấy làm với sự đồng ý của tôi. Tôi đã nhận thấy đây là một sai lầm, và tôi đã mất kiểm soát bản thân, tôi đã khóc rất lâu trước mặt cô ấy. Những ngày sau đó, dù có sự cắt giảm nhân sự ở bộ phận tôi, người ta vẫn giữ tôi lại, nhưng tăng đáng kể khối lượng công việc, và tôi phải làm công việc của ba người. Ngày nào tôi cũng bận bịu với công việc, và dần dần tôi đã quên học Pháp tập công, do đó tôi đã thay đổi trở lại và trở nên tồi tệ thậm chí quá người thường.

Nhớ lại những gì đã xảy ra, khi đó tôi đã đi trên con đường được an bài bởi cựu thế lực. Tôi không chỉ bị nhấn chìm xuống, mà còn bị kéo xuống xứ sở  của cái chết, nơi mà cuối cùng tôi đã thức tỉnh.

Sư Phụ sẽ giúp bạn vô điều kiện chừng nào bạn còn tu luyện

Vào đầu năm 2003, tôi cảm thấy không khỏe, và đã đến bệnh viện kiểm tra, họ đã phát hiện tôi bị ung thư. Khi nằm trên giường hậu phẫu, tôi cảm thấy mệt mỏi vì cuộc sống của mình, và tôi lại nghĩ đến quãng thời gian tu luyện ngắn ngủi những đẹp đẽ không thể nào quên của mình. Tôi vẫn muốn tu luyện. Tôi nghĩ không gì có thể dừng mình lại lần này. Chỉ với một ý niệm đơn thuần như vậy, tôi nhìn thấy rõ ràng một cái lá cây mầu nâu có vết ố bẩn bay ra khỏi ngực mình. Khi đó, tôi hiểu được rằng Sư Phụ một lần nữa tịnh hóa cơ thể tôi cũng như cho tôi một điểm hóa.

Sau khi từ bệnh viện về nhà, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân một cách khẩn trương và tinh tấn. Tôi vẫn còn hiểu Pháp một cách hình thức và rất hi vọng có một nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. (Khi đó, tôi đã hiểu tại sao Sư Phụ nhấn mạnh việc học Pháp nhóm). Bất cứ khi nào tôi ngồi học Pháp với tâm thanh tĩnh, tôi đều cảm thấy Sư Phụ đang điều chỉnh thân thể tôi. Một lần khi học Pháp đến tận nửa đêm, tai phải của tôi đột nhiên bị một cơn đau dữ dội, nhưng sau đó nó biến mất nhanh chóng. Trước khi trở thành đệ tử Đại Pháp, tôi đã bị viêm tai trong một thời gian lâu. Nhưng Sư Phụ đã loại bỏ vấn đề này cho tôi, và từ đó trở đi tôi không bao giờ bị đau tai phải nữa.

Tôi gặp một bạn học viên vào năm 2004, khi cô ấy vừa được thả sau khi bị giam giữ hai năm. Tôi thực sự cảm động bởi những điều cô ấy kể và cách cô ấy đã hành động với sự kiên định và cống hiến to lớn. Sự hiểu Pháp của cô ấy đã đánh thức tôi và giúp tôi học được thế nào là một người tu luyện thật sự. Ở một mặt nào đó, tôi dường như đã quá chú trọng đến việc gom nhặt thêm nhiều nhận thức, hành động như một học giả với tâm người thường. Tôi sau đó đã dành nhiều thời gian học Pháp và loại bỏ những tư tưởng người thường và quyết tâm trở thành một đệ tử Đại Pháp thực sự. Tôi thậm chí cảm thấy biết ơn khó nạn này, nó đã giúp tôi quay về với Đại Pháp và trở thành một con người khỏe mạnh.

Là đệ tử Đại Pháp, gia đình được hưởng lợi ích

Một ngày con trai tôi bị cảm cúm và sốt. Tôi nói với con, “Có hai cách để chữa khỏi. Một là con uống thuốc, cách khác là con nhẩm đọc “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân Thiện Nhẫn Hảo”. Cháu nói, “Con sẽ nhẩm đọc”. Con trai tôi rất đơn giản và trong trằng, và cháu đã thực hiện điều mình đã nói. Tôi không hẳn vô lo lúc đó, vì dù sao cháu cũng không phải là học viên. Khi trong đầu tôi có ý nghĩ, “Nếu nó còn sốt vào buổi sáng, mình sẽ cho nó uống thuốc.” Tuy nhiên sáng hôm sau, nhiệt độ của cháu trở nên bình thường. Cháu nói với tôi, “Con cảm thấy có một luồng khí nóng lan tỏa khắp người và mang cơn sốt đi.” Hiển nhiên, con trai tôi có tiền duyên với Đại Pháp. Dù cháu có lầm lẫn và lớn lên trong sự giáo dục được gọi là hiện đại này, cháu vẫn biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Với sự trợ giúp của Sư Phụ, tôi đã giảng sự thật và cứu độ chúng sinh

Trong quá trình Chính Pháp, tôi đã tham gia vào công tác vạch trần những dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc để cứu nhiều người hơn nữa. Một lần tôi đi ngang qua một khu phố gần nhà, tôi nhìn thấy một số băng rôn và biểu ngữ lăng mạ Đại Pháp. Tôi nhận thấy những áp phích này đang đầu độc chúng sinh. Do vậy, tôi tập hợp và đặt các bản sao Cửu Bình, cùng với đĩa VCD cũng như các tài liệu khác, trong một phong bì lớn, trên đó tôi viết tên của người phụ trách, dựa theo danh sách đăng bên ngoài tường của khu phố. Tôi đến khu này hai lần, nhưng cổng đều đóng.

Khi đang ở nhà một buổi trưa thứ Bảy, tôi đột nhiên nghe chuông điện thoại kêu, thế nên tôi ra trả lời, nhưng ở đầu dây bên kia chẳng có ai. Buồn cười là, tôi rõ ràng nghe thấy điện thoại chứ không phải tưởng tượng. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến Sư Phụ và nhớ ra, “Đến giờ phân phát tài liệu giảng chân tượng rồi.” Khi tôi đến khu phố, thì có một người vừa mở cổng ở đó, và tôi đã có thể đưa tài liệu một cách thành công. Sự thật là, cũng giống như điều mà một bạn học viên đã nói, “Chừng nào ta còn có ước nguyện, Sư Phụ sẽ an bài cho ta hoàn thành ước nguyện đó.

Điểm hóa của Sư Phụ về việc sử dụng Chính niệm

Tôi bị bắt vào năm 2006 và bị giam giữ, điều này theo sự hiểu biết của tôi, là vì tà ác đã lợi dụng những thiếu sót của bản thân tôi. Sau khi về nhà, khi đang nghe bài giảng Pháp của Sư Phụ trong máy MP3 và lúc đó gia đình tôi đang xem vô tuyến, tôi nghĩ, “Tiếng vô tuyến quá ồn và cản trở mình nghe Pháp.” Âm thanh của vô tuyến lập tức nhỏ hẳn sau chính niệm của tôi, và cả gia đình tôi đều ngạc nhiên. Tôi hiểu Sư Phụ đã nhắc nhở tôi, “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp rất mạnh mẽ.”

Sư Phụ đã giảng,

“Nếu cảnh sát tà ác và kẻ xấu không nghe lời răn dạy mà vẫn tiếp tục hành ác, thì có thể dùng chính niệm để ngăn chặn chúng.
“nhưng trước hết chư vị cần chính niệm mạnh mẽ, không có tâm sợ hãi, không có chấp trước của con người cũng như tâm lo lắng hay cừu hận, trong trạng thái ấy mới hữu hiệu.”
(Chính niệm ngăn chặn hành vi ác, 15 tháng Hai, 2004)

Trên đây là một số kinh nghiệm và cảm xúc trong quá trình tu luyện của mình. Vì Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ biến trên toàn thế giới, tôi mong muốn tất cả chúng sinh đều có thể nhận thức được rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và họ có thể hiểu được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Hơn nữa, tôi hy vọng họ đều sẽ được hưởng lợi ích từ Đại Pháp và không bỏ lỡ cơ hội rất khó được này, và mãi mãi có một tương lai may mắn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/27/222253.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/13/116891.html
Đăng ngày 23-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share