Bài của Đồng Tâm, một đệ tử Đại Pháp tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 10-05-2010] Gần đây trong khi tôi đang học bài “Trường năng lượng” trong sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã nhớ sống động hai điều mà tôi đã trải qua.

2010-5-9-gongneng5exec.jpg
Thư viện ảnh Minh Huệ: Xuất hiện trường năng lượng trong khi học viên đang tập công

Trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chúng tôi đã thành lập một nhóm học Pháp địa phương. Tôi nhớ đó là trong một tòa nhà cũ với duy nhất một phòng, khoảng 12 hoặc 13 mét vuông. Thông thường, hơn 20 người tham gia nhóm, và 30 người hoặc nhiều hơn tham gia vào các ngày cuối tuần và ngày lễ. Vì nhiều người vào không gian nhỏ như vậy nên học viên mà sống ở đó bỏ đi gần như tất cả các đồ nội thất của cô trong phòng, bao gồm cả giường ngủ của cô, để làm phòng cho mọi người, và chúng tôi đã ngồi trên tấm chiếu trên mặt đất. Đầu tiên, chúng tôi học Pháp một lần một tuần, khoảng một giờ mỗi lần, và khi thời gian trôi qua, chúng tôi kéo dài – thời gian học Pháp của chúng tôi đến hai giờ, học một bài giảng mỗi ngày. Chúng tôi rất thích môi trường học Pháp nhóm quý báu này cách đây 4 năm. Ngay cả khi trời rất nóng và ẩm vào mùa hè, hoặc trong những tháng mùa đông lạnh buốt với tất cả các cửa sổ đóng chặt, nhưng phòng không bao giờ ngột ngạt, thậm chí rất đông người cùng ở trong một nơi nhỏ như vậy. Thay vào đó, luôn luôn có một mùi hương thơm nhẹ lan tỏa khắp phòng (học viên đã không sử dụng bất kỳ chất làm thơm phòng trong nhà cô ấy) làm mọi người tỉnh táo. Tôi vẫn cảm thấy tiếc môi trường tu luyện an bình và tuyệt vời mà chúng tôi đã có.

Sau đó, vào ngày 20 Tháng 7 1999, chế độ Cộng sản Trung Quốc đã bắt đầu chính sách đàn áp, và nhiều học viên Pháp Luân Công đã tới văn phòng khiếu nại quốc gia để giảng thanh chân tướng và thỉnh nguyện cho Đại Pháp, nhưng đã bị bắt và bị giam giữ tại sân vận động Phong Đài Bắc Kinh. Đêm đó, cảnh sát đã đến với các xe buýt lớn để chuyển các học viên. Tôi bị chuyển từ sân vận động đến Trung tâm giam giữ Đại Hưng. Trên xe buýt rất đông người tới nỗi thậm chí ai đó muốn trở người thì những người khác phải tạo khoảng trống cho người đó. Mọi người đều bị nhét sít chặt vào nhau. Mặc dù rất khó chịu nhưng các học viên vẫn nhường ghế cho các học viên cao tuổi, trẻ em và phụ nữ, và những những người khác cố gắng tránh đụng trực tiếp vào thân thể họ. Sau khi chúng tôi đến trung tâm giam giữ, các nhân viên cảnh sát đã không quan tâm về tình hình khó chịu trên xe buýt, và họ thậm chí không cho phép các học viên cao tuổi sử dụng phòng vệ sinh. Các học viên bị giữ lại trên xe buýt suốt sáu hoặc bảy giờ. Trời rất nóng vào cuối tháng bảy tại Bắc Kinh và không có gió đêm đó. Nhiều người bị mắc kẹt bên trong xe buýt đã bị phơi nắng và mưa ngày hôm đó, và áo quần mọi người bị ướt rồi khô lại nhiều lần, không có mùi nhẹ nhất hay cảm giác của ẩm ướt khó chịu. Không một học viên nào cảm thấy khó chịu. Trong khi chịu đựng điều kiện khắc nghiệt như vậy, vẻ đẹp của Đại Pháp đã được thể hiện ra.

Từ hai trải nghiệm này, tôi đã hiểu rằng bất cứ khi nào và ở đâu, Pháp Luân Công là tốt nhất và chân chính nhất,

Chỉ có trường năng lượng của tu luyện chính Pháp mới có thể khởi tác dụng như vậy” (Chuyển Pháp Luân).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/10/222880.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/13/116893.html
Đăng ngày: 21-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share