Bài của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-04-2010] Chị Xuân Nhân, một đồng tu, có thiên mục mở. Tôi chảy nước mắt khi nghe chị diễn tả các cảnh tượng huyền diệu mà chị nhìn thấy trong năm qua. Sau đây là một số cảnh tượng chị diễn tả.

1. Một lần, trong lúc tập bài công pháp thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp, Xuân Nhân nhìn thấy một cảnh tượng mà chị là cô tiên Lily ở thiên đàng Lily từ trước đây rất lâu. Chị đứng trong bùn với chỉ một ngọn lau bao quanh mình. Lúc bấy giờ, đại khung đã vào giai đoạn cuối của quá trình thành – trụ – hoại – diệt, và thiên đàng Lily dĩ nhiên là trong tình trạng vô cùng khốn khổ và tiêu hủy. Cô tiên Lily biết rõ rằng cô không thể chỉ chờ đợi cái chết. Khi cô đang sắp chết, cô thình lình nghe được một giọng nói vang rền trong đại khung, nhưng cô chỉ nghe được câu cuối: “Ai sẽ đi xuống trái đất với ta để cứu chúng sinh?” Cô tức thời tỉnh dậy và nhìn thấy vị Chúa tể Càn khôn. Cô cho biết quyết định đi xuống trái đất cùng với vị Phật Chủ. Lúc bấy giờ, tất cả các vị thần khác đã đi xuống trái đất. Cô là vị thần cuối cùng đi xuống trái đất, khi thế giới của cô đang trong hành trình hủy diệt.

Trong khi cô đang thỉnh cầu Phật Chủ để xuống trái đất, cô nhìn thấy Phúc Nhân, một học viên khác khoảng 60 tuổỉ, đang quì trước vị Phật Chủ. Cô không biết Phúc Nhân đến từ đâu, nhưng bà mặc chiếc áo Đạo gia đen, trong khi Xuân Nhân, cô tiên Lily mặc áo dài trắng.

Vị Phật Chủ dặn dò nhiều lần cho cô tiên Lily phải trở lại và đừng để bị thất lạc trong mê muội của nhân loại. Sau đó Người đưa cho cô một chiếc bình xanh đậm. Trên con đường đi xuống trái đất của mình, cô nhìn lại và thấy những giọt nước mắt trong mắt của đức Phật Chủ, nét của Người đầy từ bi, lo lắng và ưu tư.

So với vũ trụ cấp dưới, cô tiên Lily đã đi xuống từ một thiên đàng mà vô cùng thần thánh và trong sạch. Càng xuống thấp thì càng hỗn loạn nhiều. Khi cô rơi xuống gần đến trái đất, cô không còn nhìn thấy gì nữa, và chỉ có thể nghe âm thanh các tiếng ồn ào lộn xộn như tiếng vo ve.

Trên trái đất, Xuân Nhân đầu tiên chuyển sinh thành một gái lầu xanh hạng sang với tài năng lớn về âm nhạc, chơi cờ, viết chữ và vẽ. Thể theo chính yêu cầu của cô, cô chỉ hầu những người quí phái và giàu có, và Phúc Nhân là người phụ trách lầu xanh đó.

Lần đầu thai thứ hai của cô là một người đàn ông, sinh ra trong một gia đình giàu có. Một ngày khi người đàn ông trẻ giàu có này đi ra ngoài bơi thuyền với các đầy tớ của ông, ông nhìn thấy một người con gái xinh đẹp bên kia bờ sông. Ông đã có hai người vợ. Thình lình ông có một tà niệm và nói với các đầy tớ của ông giúp ông hãm hiếp người con gái. Khi Xuân Nhân nhìn thấy cảnh đó với thiên mục của cô, cô không thể tiếp tục nhìn. Cô khóc, “Tôi không muốn nhìn thấy nó thêm nữa… Tại sao tôi luôn làm một người xấu như vậy qua suốt nhiều kiếp người của tôi?

2. Một lần khác khi Xuân Nhân đang tập bài công pháp thứ hai, cô nhìn thấy người anh nuôi của cô, Phỉ Phỉ, đang bò trên một hàng dao bằng băng đá sắc lạnh để dịch gần đến bên cô, thầm thì, “Cô đã cứu nhiều chúng sinh như vậy, tại sao không cứu tôi? Khi vũ trụ đang vào thời kỳ cuối của thành – trụ – hoại – diệt, tôi chính là ngọn lau trong sạch nhất trong thế giới của cô. Chính tôi đã bao phủ quanh cô và đánh thức cô dậy để cô có thể nghe được lời kêu gọi của vị Phật Chủ. Tôi đã đi tìm kiếm cô trong năm ngàn năm qua, từ khi chúng ta đi xuống trái đất cùng nhau. Tôi luôn phải bò trên hàng dao băng lạnh buốt để đến gần cô. Tôi để số điện thoại của tôi cho cô một vài năm trước, với hy vọng và ước muốn là cô có thể cứu tôi. Xin hãy cứu tôi. Chúng ta hãy trở về thiên giới tuyệt vời của chúng ta.” Sau các bài tập, Xuân Nhân gọi điện cho Phỉ Phỉ để giảng rõ sự thật với anh ta và kêu anh ta thoái ĐCSTQ. Phỉ Phỉ như vậy đã được cứu.

3. Một ngày kia, Xuân Nhân nhìn thấy cô ngồi trên công trụ của cô với hai lòng bàn tay mở ra. Cô nhìn thấy các chúng sinh mà cô đã cứu ngồi trên những hoa lily nhỏ tí xíu nở trong lòng bàn tay của cô, và họ đều đang tươi cười rạng rỡ. Cô đã cứu họ bằng cách giảng rõ sự thật với họ và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Xuân Nhân bay lên trên không với những công trụ trắng tinh khiết, giữ các chúng sinh trong hai bàn tay. Sức mạnh của các công trụ vượt khỏi biên của tam giới và tiếp tục mang chị càng lúc càng cao cho đến khi chị đến được thế giới thiên đàng Lily của chính mình. Sau đó chị cẩn thận thả các chúng sinh từ các hoa lily ra, và Xuân Nhân ngồi trên nhiều tầng hoa sen.

Xuân Nhân cũng nhìn thấy rằng khi chị học Pháp vào ban ngày, chị càng học nhiều Pháp, càng có nhiều chúng sinh chị có thể mang trở lại thế giới của chị. Sau khi các chúng sinh được hòa nhập vào Pháp, chị chỉ vẫy tay, và tất cả các đền đài, cây cối đều được phơi bày ra rất đẹp đẽ mà không có thể diễn tả bằng ngôn ngữ của người thường.

Các bạn đồng tu thân mến, chúng ta phải hiểu vì sao Sư Phụ yêu cầu chúng ta học Pháp nhiều hơn và cứu độ nhiều chúng sinh hơn.

4. Khi Xuân Nhân phát Chính niệm, chị nhìn thấy một lá sen xanh to trông như mới vừa tắm mưa. Khi chị nhìn lên, chị nhìn thấy Sư Phụ ngồi trên một đóa sen vĩ đại, và nước mắt của Người chảy dài xuống lá sen. Sư Phụ nói với chị, “Hãy nắm lấy mọi cơ hội để cứu độ chúng sinh, và ta sẽ mang các con trở về ngôi nhà nguyên thủy của các con.” Chị đã nhìn thấy Sư Phụ trong cùng phong cảnh và nghe những lời như vậy nhiều lần.

5. Một lần, Xuân Nhân nhìn thấy Sư Phụ ngồi trên một đóa sen có hình kim tự tháp vĩ đại khi chị đang tập bài công pháp số hai. Trên mỗi cánh hoa sen có một đệ tử Đại pháp ngồi trên; vị trí càng cao lên, các cánh hoa càng ít hơn và càng ít hơn các học viên. Trong thời Chính Pháp, các đệ tử Đại Pháp quanh thế giới sẽ bay lên các cánh hoa sen của Sư Phụ từ khắp các hướng và ở nơi vị trí cánh hoa sen của họ. Sau đó Sư Phụ sẽ dời hoa sen đi và mang tất cả họ về nhà.

Vào thời điểm Pháp Chính Nhân gian và các hoa sen với các đệ tử Đại Pháp ngồi trên đó sẽ phát phóng lên trời, Xuân Nhân nhìn thấy một số chúng sinh không được cứu độ nhìn chăm chú vào họ. Họ kêu lớn lên, “Tại sao các người không cứu chúng tôi?” Sau đó tất cả các đệ tử Đại Pháp bắt đầu khóc và rời đi với rất nhiều hối tiếc.

Các bạn học viên, không còn nhiều thời gian nữa! Chúng ta hãy nhớ lời dạy của Sư Phụ:

Học Pháp thật tốt, học Pháp cho nhiều, thường xuyên học Pháp, trở thành người tu luyện Đại Pháp chân chính, gánh vác trách nhiệm hồng truyền Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.” (Gửi Pháp hội Ấn Độ đầu tiên)

Những điều trên đây được kể lại bởi Xuân Nhân. Xin vui lòng chỉ điểm ra điều gì không đúng.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/17/221694.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/2/116609.html
Đăng ngày 17-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share