Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-03-2020] Vì tôi từ nhỏ chịu ảnh hưởng của bà, nên luôn tin tưởng “thiện ác hữu báo”, không dám làm việc trái đạo đức. Cha mẹ tôi ly dị khi tôi còn đang học trung học và mẹ tôi đã trở thành một tín đồ Cơ Đốc. Tôi đã đi nhà thờ để mẹ vui lòng.

Dần dần tôi bắt đầu tin rằng thần có tồn tại. Tôi tránh xa chủ nghĩa vô thần và “thuyết tiến hoá” được dạy ở trường. Mặc dù tôi tiếp tục giảng dạy chính trị, nhưng tín ngưỡng của tôi đối với Thần không hề lay chuyển.

Một trong những người đồng nghiệp của tôi tu luyện Pháp Luân Công và chúng tôi thường chia sẻ những hiểu biết của chúng tôi về thế giới xung quanh. Tôi bắt đầu thấy thích những nguyên lý mà anh chia sẻ và muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân, vì vậy anh đã cho tôi mượn. Khi đọc bài giảng thứ nhất, tôi đặc biệt chú ý đến câu sau:

“toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù chưa hiểu được ý nghĩa của việc tu luyện bản thân, nhưng tôi tin thần và khao khát những cảnh giới tâm linh cao hơn. Khi đọc những lời của Sư phụ, tôi nhận ra mình đã tìm được con đường để đạt đến cảnh giới cao hơn – bậc thang lên trời.

Tôi vô cùng vui mừng khi có được cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi háo hức đọc và nhờ đồng nghiệp dạy luyện công. Tuy nhiên, ngay khi tôi bắt đầu tu luyện, thì cũng là lúc cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ bắt đầu.

Cuộc bức hại bắt đầu

Tất cả các kênh truyền hình liên tục phát đi tuyên truyền vu khống Đại Pháp, trường học của tôi bắt đầu tổ chức các sự kiện để hạ thấp môn tu luyện.

Ban đầu tôi không nhận ra tất cả những điều này đều là dối trá, nhưng tôi biết rõ rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Việc đó không có gì sai cả. Nhưng không ai có thể giải thích lý do tại sao cuộc bức hại lại xảy ra.

Người giám sát của tôi đã đến nhà tôi và yêu cầu tôi giao lại các sách Đại Pháp của tôi cho anh. Tôi từ chối và đưa ra rất nhiều lý do. Anh ấy là một người tốt nên đã không ép buộc tôi. Anh nói rằng cấp trên của anh bảo anh phải làm vậy.

Đồng nghiệp và cũng là đồng tu của tôi (người đã dạy tôi luyện công) đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ bất hợp pháp. Tôi cùng một số đồng nghiệp đã đến thăm anh. Khi ấy tôi không nhận ra ĐCSTQ đứng sau tất cả những chuyện này. Tôi chỉ nghĩ rằng cảnh sát đang làm việc xấu.

Tôi đã bị mất phương hướng. Không được đi ra ngoài luyện công vì bị cấm, tất cả những gì tôi có thể làm là đọc sách ở nhà. Tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong sinh hoạt hàng ngày của mình.

Ngoài việc dạy chính trị, tôi còn là giáo viên chủ nhiệm. Tôi đối xử với mỗi học trò như thể chúng là con của tôi. Một phụ huynh đã mang cho tôi bánh kếp do cô tự làm và rau nhà trồng để cảm tạ tôi.

Tôi không bao giờ nhận quà cũng như tiền từ phụ huynh học sinh. Gia đình này rất nghèo phải kiếm sống bằng nghề bán bánh kếp và trồng rau. Nếu tôi từ chối những món quà này thì sẽ làm tổn thương tình cảm của cô ấy, vì vậy tôi đã nhận và sau đó đưa lại cho cô ấy tiền. Tôi bảo cô ấy rằng: “Chị kiếm sống bằng những thứ này, tôi không thể cứ thế lấy không được. Tôi trân trọng tấm lòng của chị, nhưng chị phải nhận tiền của tôi.” Cô ấy đã hiểu.

Mặc dù tôi bị cô lập khỏi các học viên khác, nhưng tôi vẫn cố gắng sống theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp.

Bước ra

Vào năm 2003, khi tham dự một buổi hội thảo về giảng dạy, tôi nghe có ai đó công khai nói về Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên sau bốn năm. Người giảng viên nói: “Cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ là bất hợp pháp.” Tôi đã bị sốc.

Đứng trước mặt hơn 100 giáo viên chính trị, cậu ấy đã công khai và dũng cảm lên tiếng về những hành động bất hợp pháp của Đảng Cộng sản. Tôi vô cùng ngưỡng mộ cậu ấy. Cậu ấy chỉ mới 29 tuổi nhưng lại không sợ hãi và dám nói lên sự thật.

Tôi bắt đầu thức tỉnh và nhận ra ĐCSTQ đang vi phạm luật pháp. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chẳng làm gì sai cả. Sau đó tôi có được một số tài liệu giảng chân tướng và hiểu được rằng vụ tự thiêu Thiên An Môn đã được dàn dựng.

Tình cờ tôi gặp được một đồng tu, đồng tu chia sẻ cho tôi nghe về các bài giảng Pháp của Sư phụ được giảng sau năm 1999. Tôi mới biết được rằng các học viên cần phải làm tốt ba việc bao gồm: học Pháp luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người.

Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của mình và một vài người lạ. Rất nhiều người hiểu được rằng cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ là bất hợp pháp, và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó; một số người thậm chí còn thoái bằng tên thật. Khi ấy, mức độ giảng chân tướng của tôi chỉ là cho mọi người biết cuộc bức hại là bất hợp pháp.

Trong môi trường cạnh tranh ở Trung Quốc, tất cả các phụ huynh đều muốn con em của họ tham dự các lớp dự bị. Tôi đã không đề xuất bất kỳ lớp dự bị nào cho học sinh của mình, nhưng các cơ sở đào tạo thường trả tiền cho các giáo viên chủ nhiệm.

Lúc đầu, tôi từ chối nhận tiền hoa hồng, nhưng sau đó tôi để ý thấy mấy đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra và đã nhận tiền khi có mặt các giáo viên khác nhưng sau đó thì âm thầm đem tiền đi trả lại.

Tôi bảo với họ rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể nhận tiền của mọi người được. Sư phụ đã dạy chúng tôi làm người tốt và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi đã giảng chân tướng cho họ và thuyết phục họ thoái xuất khỏi Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi đã trải nghiệm một số điều kỳ diệu. Ví dụ như, mỗi ngày tôi đều chạy xe đạp đi làm, và tất cả đèn giao thông đều chuyển xanh suốt chặng đường đến trường. Tôi đạp xe bon đến nỗi đồng nghiệp nói rằng trông tôi như thể đang bay.

Khi đi mua sắm, tuy mua rất nhiều loại rau nhưng khi đặt lên bàn cân luôn đúng với trọng lượng mà tôi muốn. Người bán hàng thường nói “Hay quá! Hẳn là chị thường xuyên mua đồ ở đây!” Nhưng thực ra không phải vậy.

Khi giảng bài, những gì tôi trình bày thường không được chuẩn bị trước mà chỉ xuất hiện một cách tự nhiên và mang lại hiệu quả tốt. Tất cả điều này chứng thực Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.

Thời gian trôi qua tôi đã hiểu được bức hại của ĐCSTQ đối với các học viên tàn ác như thế nào, gồm tội ác thu hoạch nội tạng trong khi họ còn sống! Tôi hiểu ĐCSTQ đang kéo nhân loại xuống địa ngục, và lý do tại sao các học viên phải giảng chân tướng cho mọi người và cứu họ. Đó là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta cần giúp mọi người không bị liên lụy với các tội ác của ĐCSTQ.

Sau khi minh bạch tất cả sự thật, tôi đã khuyên mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bà nói: “Mẹ đã thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và mẹ ngưỡng mộ các học viên, nhưng mẹ tin vào Cơ Đốc giáo đã hơn 20 năm qua. Mẹ không thể ngay lập tức thay đổi. Hãy cho mẹ chút thời gian.”

Tôi đã rất vui và nghĩ rằng mẹ sẽ bắt đầu tu luyện sớm thôi. Tuy nhiên một tuần sau mẹ tôi bị đột quỵ và qua đời. Tôi đã vô cùng đau buồn. Tôi quyết định: Mình phải tu luyện thật tốt.

Việc mẹ qua đời đã khiến tôi bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng tôi đã không nhận ra. Tôi đắm chìm trong nỗi buồn và cảm giác tội lỗi vô tận sau khi bà qua đời. Đây là chấp trước vào tình. Dần dần tôi buông lơi tu luyện.

Tôi vẫn học Pháp, nhưng không còn luyện công mỗi ngày. Việc giảng chân tướng cũng chậm lại. Tôi biết trạng thái tu luyện của mình rất tệ nhưng tôi không có đủ sức mạnh hay ý chí để thay đổi nó.

Mãi cho đến khi virus Trung Cộng (Corona Virus) bùng phát tôi mới chợt nhận ra vấn đề nghiêm trọng thế nào nếu một học viên Đại Pháp ở thời kỳ Chính Pháp không làm tốt ba việc. Nếu vẫn tiếp tục hành xử thế này, tôi sẽ đi theo an bài của cựu thế lực và Sư phụ sẽ uổng phí công sức cứu độ tôi.

Tôi nhận ra rằng cựu thế lực đã an bài mọi thứ tôi đang làm để hủy hoại tôi! Nhưng Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Tôi biết tôi đã lãng phí thời gian nhiều năm qua. Tôi phải bước ra và cứu người.

Khu dân cư của tôi đang bị cách ly và rất khó để đi ra ngoài. Nếu tôi có ra ngoài được thì cũng chỉ có vài người trên đường! Tôi cảm nhận sâu sắc rằng thời gian đã hết và tôi đã bỏ lỡ công việc cứu người. Tôi biết mình phải làm gì đó!

Sư phụ nhìn thấy tâm cứu người của tôi, và đã điểm hoá rằng tôi có thể dùng Internet. Trên điện thoại di động của tôi không có nhiều ứng dụng vì tôi đã gỡ bỏ WeChat, Weibo và QQ xuống theo yêu cầu của trang Minh Huệ cách đây vài năm. Thứ duy nhất còn lại trên điện thoại di động của tôi là ứng dụng mua sắm trực tuyến gọi là Taobao.

Tôi đã tải tài liệu video giảng chân tướng từ trang Minh Huệ về và chia sẻ chúng trong nhiều nhóm. Tôi cũng để lại thông điệp để nhắc mọi người xem các video này. Khi hoàn thành việc này, tôi cảm thấy áp lực từ một chủng tâm sợ hãi, cảm giác mà tôi chưa từng bao giờ cảm thấy ngay cả trong cuộc bức hại dữ dội nhất vào năm 1999.

Tôi nói: “Ta là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Ta đang làm điều chính nhất. Không ai được phép bức hại ta.” Tôi chợt nghĩ: “Sư phụ đã nói không được thừa nhận bức hại của cựu thế lực. Tại sao mình lại thừa nhận sự bức hại này?”

Tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ “tâm sợ hãi” vì nó không phải là tôi. Nó là vật chất xấu mà cựu thế lực đang áp đặt lên tôi. Sư phụ đã phủ nhận cựu thế lực, tại sao tôi lại thừa nhận sự tồn tại của chúng?!

Hiện tại tất cả những điều này đều đã qua, dường như tôi vừa trải qua một trận chiến ác liệt và cuối cùng đã chiến thắng. Tâm của tôi nhẹ nhàng và bình yên. Tôi không thể nhìn được không gian khác, nhưng tôi biết chính niệm của tôi đã quay lại. Sư phụ đã loại bỏ các vật chất xấu cho tôi.

Tôi nhớ đến điều Sư phụ đã viết trong bài thơ “Sư Đồ Ân” của Ngài như sau:

“Cuồng ác tứ niên bão

Ổn đà hàng bất mê

Pháp đồ kinh ma nạn

Trọng áp chí bất di

Sư đồ bất giảng tình

Phật ân hóa thiên địa

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ân, Hồng Ngân II)

Tạm diễn nghĩa:

Ơn Thầy Trò

“Tà ác điên cuồng như bốn năm gió bão

Nắm vững bánh lái dẫn thuyền đi không lạc hướng

Đồ đệ Đại Pháp trải qua ma nạn

Dưới áp lực [bức hại] nặng nề mà ý chí vẫn không lay chuyển

Giữa Sư phụ và đệ tử không giảng tình [nghĩa]

[Mà là] ơn của Phật biến hóa cả trời đất

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Hiện tại tôi đã có thể đi ra ngoài, tiếp cận người lạ và giảng chân tướng cho họ. Có lời Sư phụ dạy có Pháp trong tâm, tôi sẽ đi con đường của mình bằng chính niệm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/28/403065.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/12/184010.html

Đăng ngày 02-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share