Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-02-2020] Tôi từng là cư sỹ Phật giáo trong hơn 10 năm. Hồi đó, tôi hết sức tin tưởng và chịu ảnh hưởng nặng nề bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Tôi đã không khỏi khóc lóc khi nghe tin Mao qua đời. Năm 2001, khi Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) phát sóng “Vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn” mà được dàn dựng để vu khống Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã lầm tin vào truyền hình.

Tuy nhiên, tôi đã để ý thấy Vương Tiến Đông, người được coi là “học viên” ấy, lại ngồi ở tư thế ngồi điển hình của quân đội, chứ hoàn toàn không phải là tư thế thiền của một người tu Phật. Tôi đã thắc mắc tại sao CCTV nói rằng Vương đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được bảy hay tám năm rồi, thế mà anh ta lại không biết ngồi thiền là như thế nào sao.

Sau đó, tôi đã gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương. Học viên này đã cho tôi xem tư thế ngồi thiền định của Pháp Luân Công. Lúc ấy, tôi đã nhận ra rằng Vương hoàn toàn không phải là một học viên.

Tôi đã sốc khi phát hiện ra rằng ĐCSTQ đã lừa dối người dân và dàn dựng vụ tự thiêu này để bức hại các học viên Pháp Luân Công tốt bụng và vô tội.

Tôi cảm thấy rất vinh dự khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004. Trong suốt hành trình tu luyện của mình, Sư phụ không những đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, mà còn giúp tôi vượt qua nhiều ma nạn và thử thách.

Được cứu sống trong những lần tai nạn xe hơi

Một hôm, khi tôi đang đi xe điện ba bánh thì bị một chiếc xe hơi tông vào. Vụ va chạm đã khiến chiếc xe của tôi bị văng đi xa đến bốn hay năm mét.

Tôi bị ngã khỏi xe, lăn đến vài mét, suýt nữa thì bị đập đầu vào lề đường. Một vài cảnh sát đang làm nhiệm vụ đã vội chạy tới.

Hai người trong chiếc xe hơi đã hỏi tôi liệu tôi có bị thương ở đâu không. Tôi nói tôi ổn và bảo họ có thể đi. Họ đã lập tức lái xe đi ngay.

Các cảnh sát đã giúp tôi dựng chiếc xe ba bánh của tôi lên. Tuy nhiên, bánh xe đã bị hỏng.

Tôi đã đẩy chiếc xe đến một cửa hàng sửa xe để sửa, rồi sau đó đi về nhà. Tôi biết mình đã sống sót được sau vụ tai nạn là nhờ có Sư phụ bảo hộ.

Một hôm khác, tôi đi chợ và bị một chiếc xe hơi đang chạy rất nhanh đâm vào; chiếc xe ba bánh của tôi đã va vào bánh của chiếc xe hơi đó.

Tôi đứng dậy khỏi mặt đất mà không hề hấn gì. Khi đó, một người nam và một người nữ bước ra khỏi chiếc xe hơi và đổ lỗi cho tôi đã đâm vào xe của họ.

Họ nói chỗ bị hỏng đó sẽ phải mất rất nhiều tiền để sửa và bảo tôi phải trả tiền sửa chữa đó. Tôi bảo họ rằng tôi không có một đồng tiền nào cả.

Khi nghe được điều này, họ đã dọa sẽ gọi cho cảnh sát và đã lấy chìa khóa chiếc xe điện ba bánh của tôi.

Trong lúc họ đang đe dọa tôi thì một người đàn ông trung niên bước đến và nói lớn tiếng với họ: “Tại sao hai người lại dừng xe giữa đường thế này?”

Sau đó ông ấy đã bảo tôi: “Cứ để họ gọi cảnh sát đi. Vụ tai nạn này không phải lỗi của chị.”

Cặp đôi này đã lái xe đi mất trước khi cảnh sát tới. Lúc các cảnh sát đến nơi, họ đã bảo tôi về nhà.

Tôi đã bảo với họ rằng hai người đó đã lấy mất chìa khóa xe của tôi rồi. Cảnh sát đã đuổi theo họ và yêu cầu họ trả lại chìa khóa cho tôi.

Sau khi trở về nhà, tôi nhận ra rằng chính là Sư phụ đã giúp tôi giải quyết những rắc rối đó.

Tín Sư tín Pháp vượt qua nghiệp bệnh

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị bệnh tim rất nặng, và bác sỹ nói rằng tôi cần phải làm phẫu thuật bắc cầu.

Tuy nhiên, gia đình tôi không có tiền để chi trả cho việc này. Vì thế, tôi sống mà tính từng ngày, không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.

Thật may mắn, sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh tim của tôi đã tiêu tan.

Một buổi tối tháng 10 năm 2017, đột nhiên tôi thấy tim mình đập dữ dội và rất đau, vì thế tôi đã gọi cho con gái mình nhanh đến giúp đỡ. Tôi không thể nói được bình thường nữa và cảm thấy chỉ có thể thở ra chứ không thể hít vào được.

Con gái tôi đã gọi cấp cứu và tôi được đưa tới Bệnh viện Nhân dân. Nhịp tim của tôi rất cao, ở mức 159 nhịp một phút.

Nhân viên y tế đã cho tôi dùng thuốc để giảm nhịp tim của tôi xuống, nhưng việc này lại khiến huyết áp của tôi bị giảm. Nếu họ cho tôi dùng thuốc để tăng huyết áp, thì nhịp tim của tôi sẽ lại tăng cao trở lại.

Bác sỹ phụ trách nói rằng bệnh tình của tôi rất nặng và có lẽ không qua khỏi. Sau khi nghe nhận định của bác sỹ, tôi nghĩ: “Hết thảy mọi việc đều do Sư phụ định đoạt, và bệnh tình này không phải là an bài của Sư phụ.”

Tôi đã bảo con gái mình rằng tôi muốn về nhà, và trong tâm tôi cũng nói với Sư phụ rằng: “Sư phụ, con muốn về nhà. Bệnh viện không thể giải quyết được khổ nạn này của con. Sức khỏe của con không lệ thuộc vào các biện pháp điều trị của người thường.”

Sau khi trở về nhà, tôi đã không hề dùng đến thuốc mà kiên trì học Pháp và luyện năm bài công pháp. Tôi đã hồi phục rất nhanh.

Chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của tôi, con gái tôi vô cùng cảm động và cháu đã kể cho rất nhiều người: “Pháp Luân Đại Pháp tốt thật đấy! Mẹ của tôi đã sống sót nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đó!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/27/400712.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/8/183958.html

Đăng ngày 29-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share