Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-10-2019] Bà ngoại tôi năm nay 90 tuổi. Bà phải đi làm dâu từ khi còn là một đứa trẻ và bắt đầu làm việc tại trang trại trước khi lên 10. Bà bị góa chồng từ rất sớm và phải làm công việc tạm thời trong một nhà máy để kiếm sống.

Bà phải nuôi bảy đứa con khôn lớn. Mặc dù bà không biết chữ và cuộc đời phải trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng bà vẫn luôn làm theo nguyên tắc “gieo nhân nào nhận quả đấy”.

Mối duyên tiền định với Đại Pháp

Bà thường kể cho tôi nghe những câu chuyện về thị trấn nước Giang Nam, nơi mọi người thường thắp hương để thờ Phật và cầu nguyện vì hòa bình. Chúng tôi thường tham gia các lễ hội tại các ngôi chùa Phật giáo và Đạo giáo cho đến khi các lễ hội lớn bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phá huỷ.

Bà nói rằng bà đã chứng kiến rất nhiều sự việc trong suốt cuộc đời mình, bà thường thấy những người ích kỷ và hay làm tổn thương người khác thì đều sẽ phải nhận quả báo từ thần linh và thường không có kết cục tốt đẹp.

Bà đã dạy tôi không được làm hại người khác hoặc trở thành gánh nặng cho bất cứ ai, hãy luôn làm tốt các việc và trở thành một người tốt. Bà luôn nghĩ rằng tôi là một người tốt bụng, trung thực và có cách cư xử tốt

Khi còn là sinh viên năm thứ hai, tôi đã bị mắc một căn bệnh lạ. Tôi bị liệt nửa người bên trái và sức khỏe rất yếu. Mặt tôi bị sưng to và đầu bị đau dữ dội. Tôi được chẩn đoán bị mắc chứng rối loạn thần kinh cảm giác.

Bệnh của tôi đã làm cho những người già trong thị trấn rất lo lắng. Vậy nên, tôi không muốn các thành viên trong gia đình mình nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của tôi, trong nhiều năm liền, tôi đã không đến thăm họ vào dịp Tết Nguyên đán.

Thụ hưởng lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp

Năm 2012, tôi đã nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Thấy ấn tượng về triết lý Phật giáo sâu sắc của cuốn sách, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp kể từ đó. Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã khỏi hết bệnh. Bà tôi tin tưởng rằng Đại Pháp có thể cứu tất cả những người tốt trong hoạn nạn.

Mặc dù bà không biết chữ, nhưng bà lại có một ngộ tính rất tốt. Khi bà làm phẫu thuật đục thủy tinh thể ở Bắc Kinh, bà đã nghe các bài giảng Đại Pháp mỗi ngày và nói rằng Đại Pháp đang dạy con người ta trở nên tốt hơn. Sức khỏe của bà đã hồi phục nhanh chóng sau ca phẫu thuật.

Để thực hiện mong muốn được đón Tết Nguyên đán cùng bà, tôi đã đưa bà đến nhà tôi ở Bắc Kinh vào mùa thu năm 2016.

Sau khi đến Bắc Kinh, tôi đã dạy bà niệm nhiều lần câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau đó, tôi dạy bà đọc thuộc câu “Đại Pháp hảo” vì bà không thể nhớ được quá nhiều từ. Bà thường đọc lẩm nhẩm một mình hoặc đọc to mọi lúc mọi nơi. Sau vài tháng, bà nói với tôi rằng bà sẽ luôn ghi nhớ ba từ đó. Thấy bà cười vui như một đứa trẻ, tôi đã rất cảm động.

Tôi biết rằng ba từ Chân-Thiện-Nhẫn vốn đã ăn sâu trong tâm bà. Sau gần 90 năm vất vả, bà đã tạo dựng được một mối duyên tiền định thiêng liêng với Đại Pháp.

Mẹ tôi rất lo lắng về việc đã để bà đến Bắc Kinh vì bà đã rất cao tuổi rồi. Nếu có điều gì đó không may xảy ra, mẹ tôi sẽ khó ăn nói với các anh chị em trong gia đình. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để thuyết phục mẹ: “Cuộc sống của chúng ta đều đã được đặc định từ trước. Cái gì xảy đến thì sẽ đến, cho dù chúng ta ở đâu hay cố gắng làm gì. Bà vẫn còn khỏe mạnh và vẫn có thể tự chăm sóc bản thân. Điều này là vì bà đã làm rất nhiều việc tốt trong suốt cuộc đời của bà”. “Khi người ta già đi, họ thường có xu hướng tận hưởng cuộc sống sum vầy với các con cháu hơn. Đây là lòng hiếu thảo chúng ta nên dành cho bà. Điều quan trọng nhất, con là một học viên Đại Pháp, và các thành viên trong gia đình của những người tu luyện Đại Pháp đều được hưởng lợi ích”.

Đối diện với những khó khăn

Khi kỳ nghỉ Tết Nguyên đán năm 2017 đến gần, tâm trạng tôi đã trở nên bực bội vì những khó khăn trong công việc và tôi bắt đầu phát sinh tâm phàn nàn. Bố mẹ tôi đã để ý và thấy khó chịu với tôi.

Tôi không thể tĩnh tâm đọc sách Chuyển Pháp Luân, và chỉ nhớ tới tất cả các sự việc bất công đối với mình. Tôi chỉ nghĩ đến việc tôi đã bị đối xử bất công như thế nào và quên mất việc phải hướng nội để tìm ra những thiếu sót của bản thân.

Mối quan hệ của tôi với mọi người tại nơi làm việc cũng trở nên căng thẳng, các thành viên lớn tuổi trong gia đình tôi bị cảm lạnh và bà tôi không ngừng ho. Ban đầu tôi cho rằng khi có được sự bảo hộ của Đại Pháp có nghĩa là sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra. Tuy nhiên, những vấn đề nhỏ nhặt trong công việc tiếp tục làm tôi khó chịu. Thời gian học Đại Pháp hàng ngày của tôi được chuyển sang xem phim truyền hình để giảm bớt sự bực bội của tôi. Tôi bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc của danh, lợi và sự hoài nghi. Cơn ho của bà trở nên tồi tệ hơn và bà đã không thể ăn hay ngủ được. Hai ngày trước Tết Nguyên đán, bà được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Bác sĩ khuyên chúng tôi nên chuẩn bị tinh thần vì tình trạng của bà rất nghiêm trọng. Bà bị nhiễm trùng phổi đã gây ra sự tích tụ chất dịch. Bà không thể ăn uống được mà phải truyền qua tĩnh mạch. Bác sĩ nói với chúng tôi rằng, do tuổi của bà đã cao, nếu tình trạng của bà có dấu hiệu xấu đi, họ sẽ phải đặt nội khí quản cho bà, điều này rất nguy hiểm. Cuối cùng, tôi cũng thức tỉnh và nhận ra rằng mình đã cư xử không đúng. Đại Pháp chỉ bảo hộ cho những người tốt đang đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi phải từ bỏ những suy nghĩ không đúng đắn và dừng ngay lại các cuộc tranh đấu vì danh và lợi. Cuối cùng tôi đã hiểu ra tôi nên làm gì.

Chỉ có Đại Pháp mới có thể chỉnh lại hết thảy mọi thứ không đúng đắn. Có Đại Pháp ở trong tâm, tôi trở nên thanh thản và bình tĩnh hơn. Tôi an ủi mẹ và để mẹ tự chăm sóc bản thân. Vào buổi tối, tôi đến bệnh viện một mình và mang theo hai thứ: một chiếc máy tính và một máy nghe nhạc MP3. Nhìn bà nằm trên giường đau đớn, tôi thấy mình thật có lỗi. Tôi tự nói với bản thân rằng: “Tôi hoàn toàn tin tưởng vào Đại Pháp. Tôi đã sai rồi. Tôi sẽ làm những gì một học viên nên làm”. Bà đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nhưng tôi đã đỡ bà dậy và hỏi bà có còn nhớ ba từ đó không. Bà gật đầu và nói bà đã niệm rồi. Tôi nói với bà: “Nếu bà cảm thấy không khỏe, bà cứ niệm đi niệm lại ba từ đấy. Sư phụ chắc chắn sẽ giúp bà”.

Mỗi tối bà đều nghe Sư phụ giảng Pháp. Cơn ho dữ dội của bà gần như chấm dứt mỗi khi bà đeo tai nghe và bà sẽ ngủ thiếp đi. Đến đêm thứ ba, bà ngủ yên trong vài giờ sau khi nghe Pháp, điều này rất hiếm khi xảy ra đối với người mắc bệnh viêm phổi cấp tính như vậy. Tôi học Pháp trên máy tính vào buổi tối trong lúc bà nghỉ ngơi và luyện công vào buổi sáng khi tôi trở về nhà. Có rất nhiều loại vi trùng trong Khoa phổi của bệnh viện, nơi các bệnh nhân bị bệnh về phổi, họ ho và khạc nhổ suốt đêm. Tôi đã chăm sóc bà suốt 5 đêm trong bệnh viện và thường đến thăm bà vào ban ngày, nhưng tôi không hề bị lây nhiễm.

Sức khỏe của bà bắt đầu được cải thiện. Bà bắt đầu ăn được, ho ít hơn và thở cũng dễ dàng hơn. Chưa đầy hai tuần, bà đã được xuất viện. Vào đầu năm mới 2017, Đại Pháp đã kéo dài sự sống của bà ngoại tôi. Gia đình tôi đã được chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Dì tôi khi thấy sức khỏe của bà được hồi phục như vậy cũng bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp.

Bà tôi hiện nay đã ngoài 90 tuổi. Dáng người bà vẫn cân đối, giọng nói khỏe và chỉ có vài sợi tóc bạc. Bà đi lại vẫn nhanh nhẹn và có thể làm một số việc nhà. Sau khi chứng kiến sự phục hồi của bà, nhận thức của tôi về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp đã trở nên sâu sắc hơn. Pháp Luân Đại Pháp là để tu Phật. Nếu bạn luôn giữ một trái tim thiện lương, tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, và tự hành xử theo nguyên lý này, thì uy lực của Đại Pháp sẽ được triển hiện trong bạn và bạn sẽ được bảo hộ trước mọi nguy hiểm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/7/353661.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/6/183107.html

Đăng ngày 27-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share