Bài viết được thuật lại bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Trong suốt hơn 20 năm tu luyện, sinh mệnh tôi được an toàn dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi cảm thấy rằng nếu không có sự chỉ dẫn của Đại Pháp và sự bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không thể ở tại nơi mà tôi đang ở.

Biết đọc thông qua việc học Chuyển Pháp Luân

Tôi không được đến trường và cũng không biết đọc. Một ngày nọ, một người bạn nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Cô ấy nói rằng đây là một pháp môn tu luyện rất vĩ đại. Khi tôi trở về nhà, tôi đề nghị chồng dạy tôi đọc chữ. Anh ấy cho rằng điều này là không thể. Anh ấy nói: “Cuốn sách này dày như vậy. Làm sao anh có thể dạy em đọc hết toàn bộ được?” Tôi hỏi đi hỏi lại và cuối cùng chồng tôi nói: “Được rồi, được rồi. Anh sẽ dạy em”.

Anh ấy dạy tôi đọc từng câu một. Một tháng sau, tôi bỗng trông thấy hai hàng chữ màu đen đang bay trước mắt mình. Điều này thật kỳ lạ! Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi trở về nhà và mở cuốn Chuyển Pháp Luân. Thật ngạc nhiên, tôi có thể đọc hầu hết các từ trong cuốn sách.

Sau đó, tôi tham dự một nhóm học Pháp, ở đây mọi người thay phiên nhau đọc từng đoạn một. Khi đến lượt tôi đọc, tôi có thể đọc chính xác đoạn của mình. Mọi người bị sốc bởi họ đều biết rằng tôi không biết đọc. Họ đã rất ngạc nhiên vì tôi có thể đọc trôi chảy như vậy chỉ trong một thời gian ngắn. Đại Pháp quả là siêu thường và thần kỳ. Tôi biết rằng Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ này.

Xe đạp của tôi chạy nhanh hơn hai chiếc xe cảnh sát

Vào mùa thu năm 2000, một vài học viên khác và tôi đã lên kế hoạch treo các băng rôn phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở trước toà nhà chính quyền thành phố vào 3 giờ sáng. Vào ban ngày, chúng tôi nhận được bài Kinh văn của Sư phụ: “Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000]”. Đêm hôm đó, tôi cẩn thận đọc bài giảng không sót một chữ nào. Đột nhiên tôi cảm thấy tự tin và bình tĩnh hơn về việc treo băng rôn vào sáng hôm sau. Tôi dậy lúc 3 giờ sáng và đến toà nhà chính phủ để gặp các học viên khác.

Không có ai trên đường khi chúng tôi đến đó. Tôi bắt đầu treo băng rôn. Sau khi ném sợi dây lên một cây cao thất bại vài lần, tôi nghe thấy giọng một người đàn ông nói: “Hãy đi đi”. Tôi chợt nhận ra một chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước mặt và một chiếc khác ở đằng sau tôi. Tôi nhặt băng rôn lên và bắt đầu đẩy xe đạp đi. Tôi tự nhủ: “Có Sư phụ và Đại Pháp, có gì phải sợ?”

Xe đạp của tôi dường như không còn trọng lượng, và tôi có thể đạp xe rất nhanh. Tôi ngoái đầu lại để nhìn những chiếc xe cảnh sát. Họ đang đuổi theo tôi nhưng bị bỏ cách rất xa đằng sau. Đó cũng là lúc tôi nhận thấy xe đạp của mình không chạm đất, mà đang bay.

Tôi nhớ rằng mình đã nhặt các băng rôn lên rồi. Khi nghĩ về việc đó, tôi nhận thấy bản thân đang ở trước một trung tâm mua sắm lớn. Tôi biết có nhiều người sẽ ở đó ngày hôm nay. Các băng rôn có thể cứu được nhiều người hơn ở địa điểm này, vì thế tôi đi về phía trước và treo tất cả chúng ở đó.

Ngày hôm sau, một đồng tu nói với tôi rằng có nhiều người đã nhìn thấy các băng rôn ở trước trung tâm mua sắm.

“Nếu anh đúng là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì hãy lên xe”

Khi các học viên và tôi tới một khu chợ thôn để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, một số người đã báo chúng tôi với cảnh sát.

Một chiếc xe cảnh sát đã tới và đậu bên kia đường. Cảnh sát bảo chúng tôi vào trong xe. Chúng tôi đã không di chuyển trong hơn 10 phút. Sau đó họ nói rằng, nếu chúng tôi không lên xe cảnh sát, chúng tôi sẽ phải đi xe buýt, bởi chiếc xe buýt cũng đỗ gần đồn cảnh sát.

Khi chúng tôi trông thấy xe buýt đang đến gần, một chiếc xe hơi màu trắng đi chậm và dừng lại. Tôi vẫy tay với người tài xế và nói: “Làm ơn hãy giúp chúng tôi! Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát phía bên kia đường đang cố gắng bắt chúng tôi”. Người lái xe nói: “Pháp Luân Đại Pháp? Anh đúng là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chứ?” Tôi nói: “Đúng thế, tôi chính là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Ngay lập tức anh ấy nói: “Nếu anh thực sự tu luyện (Pháp Luân Đại Pháp), thì hãy lên xe!” Ngay sau khi chúng tôi vào trong xe, chiếc xe buýt cũng dừng lại giữa chúng tôi và cảnh sát. Chúng tôi đã về nhà an toàn.

Trên đường về nhà, chúng tôi đều cảm thấy rằng Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi. Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt tôi. Không ngôn từ nào có thể biểu đạt được cảm xúc của tôi vào lúc đó. Chúng tôi đều cảm ân sâu sắc sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Bất kể những người tu luyện chúng ta làm việc gì, kỳ thực đều là Sư phụ đang làm. Chúng ta chỉ là nắm lấy cơ duyên tu luyện và đề cao bản thân và hoàn thành sứ mệnh của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/18/399115.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/23/183744.html

Đăng ngày 17-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share