Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-2-2020] Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) từ năm 1998, tôi đã thoát khỏi nhiều căn bệnh kinh niên đã hành hạ mình. Chứng tức ngực mấy chục năm cuối cùng cũng khỏi, toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhàng.
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi đã trở thành mục tiêu của cảnh sát vì đức tin của mình, cả hai cuộc hôn nhân của tôi đều đổ vỡ. Mất hy vọng, tôi hoàn toàn gục ngã trước những khổ nạn và gần như mất mạng bởi chấp trước của bản thân. May mắn rằng Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Sư phụ đã trừ bỏ tên tôi khỏi danh sách dưới địa ngục và ban cho tôi một sinh mệnh mới.
Sư phụ đã giảng:
Từ hồi đầu tôi đã giảng cho chư vị rồi, với mỗi cá nhân đệ tử Đại Pháp tôi đều trừ [bỏ] tên [chư vị] ở địa ngục rồi; người thường ai ai cũng có tên trong danh sách dưới đó. Những tên của đệ tử Đại Pháp có trong danh sách địa ngục trước đây đều được tôi gạch bỏ cho chư vị, gọi là ‘địa ngục trừ danh’; dưới đó không còn tên chư vị nữa. (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Những khổ nạn và chấp trước
Cũng như hàng triệu học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc, tôi bị bắt giam sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Cảnh sát trại tạm giam đã ra lệnh cho một tử tù tra tấn tôi. Anh ta đập đầu tôi vào tường, phía sau đầu tôi bị vỡ. Tôi ngất đi vì mất máu quá nhiều. Họ tưởng rằng tôi không thể sống nổi, nhưng ngày hôm sau tôi đã tỉnh lại.
Sau đó tôi bị chuyển tới một trại lao động, ở đó tôi bị tra tấn. Quá sợ hãi, tôi đã nghĩ tới việc tuyên bố từ bỏ tu luyện. Một đồng tu đã khích lệ tôi giữ kiên định. Tuy nhiên, sau khi được thả, tôi đã không tu luyện Đại Pháp một cách tinh tấn.
Do không chịu đựng được áp lực từ chính quyền, vợ tôi đã ly dị và nói rằng nếu tôi không từ bỏ tu luyện, tôi sẽ không bao giờ lấy vợ được nữa. Để chứng minh cô ấy đã sai, tôi nhanh chóng tái hôn. Tuy nhiên người vợ thứ hai cũng ly dị tôi, hơn nữa, cô ấy còn lấy đi 50 nghìn tệ mà tôi đã tiết kiệm được. Tôi tức giận và lo lắng đến độ mất ăn mất ngủ mấy ngày liền. Tôi đã cầu xin cô ấy quay lại nhưng bị từ chối.
Trải nghiệm của tôi tại địa ngục
Khi đang trên xe buýt từ nhà vợ cũ trở về, đột nhiên tôi cảm thấy như có ai vỗ vào ngực, có hai sai dịch kéo tôi bay lên không trung. Chúng tôi đáp xuống trước một tòa cung điện cao lớn nguy nga. Chỉ nghe có người nói, “Vương gia, người ngài muốn đã được đưa đến.” Vị vương gia đầu đội miện quan với các hàng xâu hạt phía trước và phía sau giống như một hoàng đế thời cổ đại. Tôi hỏi, “Ngài là Diêm vương?” Ông ấy trả lời, “Đúng, ta là vương của chốn âm tào địa phủ. Con người không tin rằng có địa ngục. Giờ đây ngươi đang ở địa ngục. Ta chính là Diêm vương.”
Sau đó ông ấy hỏi tên tôi. Tôi trả lời, “Tôi tên là Thành Phúc Đức.” Ông ấy lật qua sổ sinh tử và nói, “Tìm được rồi.” Nhưng sau khi kiểm tra tuổi của tôi, ông ấy nhận ra họ đã bắt nhầm người: “Người cần bắt là Trần Phúc Đức, không phải Thành Phúc Đức. Trần Phúc Đức hơn 40 tuổi, tội ác tày trời, nên người cần bắt là hắn.”
Sau đó, Diêm vương mở một cuốn sổ khác và nói, “Ngươi không thuộc chúng ta quản, ngươi thuộc tầng phía trên quản. Ngươi xem tên của ngươi đã được gạch bỏ trong sổ.” Tôi nhìn, quả thực tên của tôi đã được xóa bỏ khỏi danh sách.
Ông ấy nói tiếp, “Ngươi biết không? Ngươi là có nhiệm vụ, nhiệm vụ của ngươi là làm thêm nhiều việc tốt tại nhân gian và cứu thêm nhiều người!” Tôi sững sờ, thậm chí Diêm vương cũng biết sứ mệnh của tôi! Sau đó ông ấy giao cho hai sai dịch đưa tôi đi thăm địa ngục.
Tới cầu Nại Hà (nơi các linh hồn phải bước qua trước khi chuyển sinh), chứng kiến dưới cầu là vực sâu vạn trượng, tôi sợ không dám bước. Hai sai dịch phải đưa tôi qua. Họ nói với tôi, “Bởi vì anh là khách của vương gia, nên chúng tôi mới khách khí với anh. Với những kẻ phạm tội, không quan tâm họ có sợ hay không, chúng tôi đều trói bằng xích sắt và kéo qua.”
Qua cầu Nại Hà, tôi liền nhìn thấy một ao lớn rộng mênh mông, bên trong đầy người ngâm trong máu, bị các loại động vật ăn thịt như cá sấu, rắn độc và sư tử cắn xé. Khắp nơi là những phần chân tay cụt gãy, tiếng kêu rên thê lương bi thảm đến sởn gai ốc. Dù họ có không ngừng hối hận cầu xin tha thứ cũng vô ích. Qua cái ao là một pháp trường vô cùng rộng lớn với đủ loại hình cụ, những người ở đây đang bị quỷ dịch hành hình.
Đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ bị xiên vào nhau bởi một thanh sắt dài. Nửa đầu phía trên của họ bị cắt mở và kéo xuống che phần nửa đầu phía dưới. Cảnh tượng trông rất đáng sợ. Sai dịch giải thích, “Hai người này ở dương gian phạm tội thông dâm, không biết xấu hổ, chỉ có thể che mặt lại.”
Sau đó, tôi thấy một người, đầu lưỡi bị treo trên móc sắt. Sai dịch nói rằng người này khi ở dương gian chuyên nói láo, khuấy đảo thị phi, chỉ e thiên hạ không loạn.
Rồi tôi thấy một người đang bị lóc xuống từng miếng thịt. Sai dịch nói, “Người này tại nhân gian thích chiếm những món lợi nhỏ, buôn bán cân thiếu. Hắn kiếm được bao nhiêu tiện nghi, bị cắt đi bấy nhiêu thịt.” Tôi hỏi, “Cả đời người này có lẽ chiếm quá nhiều rồi! Anh ta có thể trả hết không?” Họ nói, “Còn phải trả, trả hết mới thôi.”
Thứ tư là một người đàn ông to béo. Sai dịch nói ông ta là một quan tham, lạm dụng chức quyền để kiếm tiền. Ông ta có nhiều tiền, tờ 100 tệ bó thành bó lớn giấu trong nhà. Giờ đây ông ta phải chịu chém từng nhát một.
Lúc này Diêm vương nói, “Đã đến lúc trở về. Nếu không sẽ quá muộn.” Ông ấy hỏi lại tôi lần nữa, “Những gì ta vừa nói, ngươi còn nhớ không?” Tôi trả lời có. Ông ấy bảo tôi nhắc lại, tôi nói, “Quay trở về và cứu nhiều người hơn.” Sau đó, Diêm vương bảo hai sai dịch đưa tôi trở lại dương gian. Họ quăng tôi vào không trung, và tôi hét lên. Rồi tôi nghe thấy tiếng ai đó hỏi, “Sao anh lại thét lên vậy?”
Tôi tỉnh dậy trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện quận. Người lái xe buýt và người bán vé đang ngồi bên giường.
Người bán vé nói, “Khi anh bất tỉnh, chúng tôi đã đưa anh đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Sau khi trả hết hành khách, chúng tôi ngay lập tức quay lại xem anh thế nào.” Truyền dịch và thở oxy không có tác dụng. Các bác sĩ không cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh, họ chuẩn bị tuyên bố anh đã chết. Nhưng chúng tôi bảo bác sĩ hãy chờ vì thấy anh vẫn còn ấm. Anh đã mất đi ý thức trong vài giờ. Nếu anh không tỉnh lại ngay lúc này, họ sẽ đưa anh tới nhà xác.
Sư phụ đã bảo hộ tôi
Tôi biết rằng nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không thể từ địa ngục quay trở về. Sư phụ đã không bỏ rơi tôi, thậm chí còn để Diêm vương nhắc nhở tôi không quên sứ mệnh và thệ ước cứu nhiều người hơn nữa.
Sư phụ đã giảng:
Tất cả các đệ tử Đại Pháp, đều không quy về Tam giới quản. Từ ngày bản thân chư vị phát tâm muốn tu luyện trở đi, chư vị đã [được] xóa tên khỏi địa ngục rồi. Các đệ tử Đại Pháp nếu tử vong, sẽ không chuyển sinh; vì không quy về Tam giới quản nữa, họ cũng không thể chuyển sinh trong Tam giới; cũng không quy về địa ngục quản nữa, địa ngục cũng không trừng phạt nổi chư vị; chư vị chỉ quy về Đại Pháp quản. Những ai sớm rời đi [khỏi thế gian], dù thực thi được tốt hay thực thi không tốt, hoặc vì nguyên nhân nào đó, những đệ tử Đại Pháp ấy đều đang ở một không gian đặc biệt, đang ở đó tĩnh tĩnh quan sát chư vị, đang ở đó đợi kết thúc cuối cùng.
Kỳ thực ý tứ căn bản tôi nói là muốn bảo mọi người rằng, sinh mệnh chư vị chính vì việc này mà tới! Không có lựa chọn khác, thật sự không có lựa chọn khác đâu! Đây là đệ tử Đại Pháp. Còn người thường, họ có thể chuyển sinh theo lục đạo luân hồi hay [trong] các giới; chư vị thì không thể, chư vị chính là [vì] sự việc Đại Pháp này. Cho nên, thực thi không tốt, thì lưu lại cho chư vị chính là hối hận. Nhất là những đệ tử tu lâu, không được giải đãi. Chư vị đã vượt qua những năm tháng gian nan như thế rồi, bước đi tới hôm nay, không hề dễ dàng! Chư vị không biết trân quý ư? Cả tôi cũng trân quý chư vị! Cả chư Thần cũng trân quý chư vị! Do đó bản thân càng nên phải trân quý chính mình. (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Sư phụ đã xóa tên chúng ta khỏi địa ngục, và các đệ tử Đại Pháp không còn thuộc về tam giới quản. Chúng sinh đang trong nạn, mong chờ cứu rỗi. Chúng ta cần hoàn thành thệ ước cứu thêm nhiều người, chỉ có như thế mới xứng với sự từ bi của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/10/400987.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/8/183558.html
Đăng ngày 11-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.