Bài được thuật lại bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-01-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 67 tuổi đến từ vùng nông thôn và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006.

Chịu đựng khổ nạn

Trên đường từ nhà đến thăm mẹ vào tháng 12 năm 2009, tôi đã bị ngã và bị chấn thương gân kheo. Tôi đau đớn tột cùng. Em gái tôi, cũng là một học viên, đã tới để giúp đỡ. Sau đó, trên đường tới bến xe buýt, tôi lại bị ngã ngay chỗ xương hông. Tôi đứng dậy, nhưng rất khó để lên được xe buýt.

Khi tôi đến nhà mẹ, tôi không thể ngồi. Chúng tôi mang theo hơn 40 cuốn tài liệu giảng chân tướng để phân phát, vì thế em gái tôi chuẩn bị đi ra ngoài một mình. Nhưng tôi nói rằng tôi sẽ cầu xin Sư phụ gia trì, bởi vậy chúng tôi đã đi cùng nhau.

Ngày hôm sau, chân của tôi bị đau và tôi không thể di chuyển. Đêm hôm đó trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng con không muốn phá hoại danh dự của Đại Pháp khi để mọi người nhìn thấy tình trạng của con như thế này và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Đến ngày thứ ba, tôi không còn đau nữa và có thể đi lại được.

Đến thời điểm trồng mùa vụ vào tháng 4 năm 2011, tôi đã đi cùng một nhóm người đi làm. Trên đường về nhà, chân tôi lại bắt đầu có vấn đề. Sáng hôm sau, khi tôi chuẩn bị luyện công, tôi đã bị ngã.

Một người hàng xóm nói rằng miệng của tôi bị rủ xuống. Cô ấy bảo con trai mình đưa tôi tới bệnh viện, nhưng tôi không đồng ý. Vì thế cả con trai và con dâu cô ấy đã đặt tôi lên xe và đưa tôi tới bệnh viện. Tôi đã không giữ vững tâm tính và không phản đối lại.

Sau khi khám xong, bác sĩ nói rằng tôi bị đột quỵ và tôi cần phải nhập viện. Tôi bảo con trai mình mang cho tôi một máy ghi âm nhỏ và những cuốn sách Đại Pháp. Trong khi ở bệnh viện, tôi đã nói với mọi người về Đại Pháp và học các bài giảng Pháp. Chín người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Năm ngày sau, tôi đã có thể tự đi vào phòng tắm. Đến ngày thứ chín, tôi đã được xuất viện.

Tôi tới nhà của một học viên và cô ấy đã hát một bài hát do học viên Pháp Luân Đại Pháp sáng tác, có tựa đề “Sư phụ đang nắm lấy tay tôi”. Tôi đã khóc nức nở không ngừng. Đêm hôm đó khi tôi đi ngủ, một mùi giống như cao su cháy thoát ra khỏi miệng và mũi tôi. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã giúp tôi bài xuất toàn bộ thuốc mà tôi sử dụng trong thời gian ở bệnh viện.

Sau bữa sáng, tôi đi bộ từ nhà học viên tới bến xe buýt và lên xe buýt về nhà. Con trai tôi đã mua một số thuốc, trị giá 400 tệ. Tôi đã vứt đi một số thuốc, cho một số, và đốt đi một số. Thậm chí tôi còn đốt cả thẻ bảo hiểm y tế của mình. Người tu luyện không có bệnh tật, tôi nghĩ vậy, vì thế tôi không cần bất kỳ phương thuốc nào cả. Chúng ta đang được Sư phụ và Đại Pháp quản. Tôi đã hoàn toàn hồi phục mọi bệnh tật.

Bước trên con đường được Sư phụ an bài

Con trai tôi và tôi đi hái quả trên những cây ăn quả của chúng tôi ở trên núi vào tháng 9 năm 2018. Khi chúng tôi hái quả, rất nhiều quả đã rơi xuống đất, khiến tôi khó chịu. Tôi đã làm ầm lên với con trai và con dâu mình vì bất cẩn. Tôi cũng không thích cách chúng tiêu quá nhiều tiền vào thực phẩm.

Trở về nhà, tôi nhận thấy dấu hiệu của chứng phát ban bắt đầu xuất ra trên thân thể tôi. Nước tiểu của tôi chuyển sang màu đỏ và cổ họng thì đau rát. Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì trong bảy ngày, và thậm chí uống nước cũng cảm thấy vị đắng. Toàn cơ thể tôi đau nhức, và tôi không thể đứng dậy. Con trai tôi muốn tôi đi bệnh viện, nhưng tôi từ chối. Vì thế cháu đã yêu cầu sự giúp đỡ từ các anh chị em của tôi.

Em trai tôi mang cho tôi chút nước và thuốc. Em nói: “Chị làm ơn hãy uống chỗ thuốc này. Không phải là chúng em không cho chị tu luyện. Sư phụ không nói rằng chị không được uống thuốc!”

Sau đó tôi đã nhận ra nguyên nhân của vấn đề là gì. Đó là chấp trước vào tình, tâm oán hận, tâm lợi ích đã tạo thành sơ hở. Đây là lý do tại sao Cựu thế lực tấn công tôi. Tôi phải phủ nhận chúng. Tôi cần phải đi trên con đường được Sư phụ an bài.

Cuối cùng, tôi đã không uống một viên thuốc nào, cũng không đi tới bệnh viện. Các học viên đã giúp tôi phát chính niệm. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì và từ chối thừa nhận bất cứ hình thức bức hại nào. Tôi hiểu rằng Sư phụ sẽ bảo hộ tôi, và không ai có thể động tới tôi. Tôi đã học Pháp và luyện công, và thông qua tín tâm kiên định của bản thân vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã hồi phục trong một tháng.

cựu thế lực an bài một tai nạn khác

cựu thế lực đã không thành công trong việc an bài nghiệp bệnh cho tôi, vì thế chúng đã an bài một vụ tai nạn. Tôi đang lái xe máy thì bị một chiếc xe ô tô đâm. Chân tôi nằm dưới chiếc xe máy và người tôi nằm trên tay lái xe. Tôi không thể đứng dậy. Tài xế lái chiếc xe kia đã kéo tôi ra ngoài. Tôi đứng dậy và có thể đi bộ, nhưng đầu gối bị trầy xước. Người lái xe đề nghị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói với anh ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đang bảo hộ tôi. Tôi cũng nói với anh ấy rằng tôi không yêu cầu tiền bồi thường.

Sau đó, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, và anh ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy đã giúp tôi dựng xe máy lên và nói, ngay trước khi anh ấy rời đi, rằng anh ấy đã gặp một vị Phật sống ngày hôm đó.

Tôi lái xe máy về nhà và đi lên căn hộ của mình ở tầng sáu. Sau vài giờ, chân tôi sưng lên và rất khó đi lại. Ngày hôm sau, con tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi từ chối. Một học viên và tôi phát chính niệm, nhưng con tôi đã đưa tôi lên xe và lái đến bệnh viện.

Xương bánh chè của tôi bị vỡ, và có chất dịch ở trong ngực. Bác sĩ hỏi tôi về vụ tai nạn và con trai tôi nói với ông rằng mẹ mình đã để cho người lái xe đó đi. Bác sĩ nói: “Bà thật tốt bụng, bà sẽ sớm bình phục thôi”. Tôi được truyền dịch, và đến ngày thứ ba tôi cảm thấy buồn nôn. Con dâu tôi đã rút kim ra và đưa tôi về nhà. Em tôi là học viên đã đưa tôi đến nhà của cô ấy.

Cơn đau ở ngực khiến tôi rất khó chịu và tôi phải chịu đựng trong nửa tháng. Sau đó, tôi nói với cựu thế lực: “Cho dù thế nào, ta sẽ luôn đặt tín tâm vào Sư phụ và đi theo an bài của Sư phụ!” Ngay khi những lời này thoát khỏi miệng, có cái gì đó kêu lách cách trong người tôi, sau đó tôi đã khoẻ lại và có thể làm ba việc.

Tâm tính tôi đã được đề cao, và tôi biết rằng tôi cần phải đề cao hơn nữa. Ngoài ra, các học viên nhận thấy tôi đã thay đổi và tóc bạc của tôi đã chuyển sang màu đen. Sư phụ đang chăm sóc cho tôi và ban cho tôi một sinh mệnh thứ hai.

Bởi tôi chân chính tu luyện, tôi đã nhận ra tư tâm, tâm truy cầu lợi ích và tâm oán hận, và các chấp trước vào danh và tình, vì thế tôi đã thanh lý chúng.

Giảng chân tướng

Trước khi rời khỏi nhà mỗi ngày, tôi đều thể hiện sự tôn kính của mình đối với Sư phụ, và cầu xin Sư phụ đưa những người hữu duyên đến gặp tôi để tôi có thể giảng chân tướng cho họ.

Tôi cho mọi người đi nhờ xe đến bất cứ nơi nào họ muốn để tôi có thể nói chuyện với họ. Tôi trông thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi ngồi bên lề đường. Anh ấy bảo tôi rằng anh đang trên đường vào thị trấn giải quyết việc riêng. Anh ấy đang đói bụng bởi anh chưa ăn gì suốt từ đêm hôm trước. Tôi đã đưa cho anh ấy vài quả dưa và hai chiếc bánh quy.

Đây là cơ hội tốt để nói về Đại Pháp. Cuối cùng anh ấy đã đồng ý thoái Đoàn và Đội. Tôi đưa cho anh ấy một lá bùa hộ mệnh Đại Pháp và đề nghị anh ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau đó, tôi lái xe đưa anh vào thị trấn. Trên đường đi, anh ấy liên tục nhẩm đi nhẩm lại cụm từ đó.

Có rất nhiều lần tôi cho mọi người đi nhờ xe, giảng chân tướng, và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Thậm chí tôi còn gặp một người bạn làm việc ở sở công an và thuyết phục anh ấy hiểu về tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ.

Bất cứ khi nào tôi đi ra ngoài, tôi đều ghi nhớ Pháp ở trong tâm và thường niệm một trong những bài thơ của Sư phụ:

“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo

Niệm nhất chính — Ác tựu khoa

Tu luyện nhân — Trang trước Pháp

Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc

Thần tại thế — Chứng thực Pháp”. (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Chư vị sợ — Nó sẽ bắt

Niệm được chính — Ác sẽ gục

Người tu luyện — Chứa đựng Pháp

Phát chính niệm — Lạn quỷ nổ

Thần tại thế — Chứng thực Pháp”. (Sợ chi, Hồng Ngâm II)

Mỗi khi gặp phải vấn đề, tôi thường nhớ rằng bản thân là một người tu luyện. Nhưng, tôi vẫn còn nhiều tâm người thường cần tu khứ. Tôi cố gắng nhẫn nại khi giảng chân tướng. Nhưng tôi vẫn chấp trước vào tình với con cháu. Lối sống của chúng làm tôi khó chịu và tôi bắt đầu oán giận chúng. Một ngày, khi tôi không thể chịu đựng được việc này, tôi bắt đầu hét lên với cháu mình. Ngay lập tức, lời giảng Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm tôi: “Việc nhỏ không nhịn được, đã vội nóng, mà lại muốn tăng công là sao”. (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy thực sự xấu hổ!

Con xin cảm tạ Sư phụ và các đồng tu. So với các học viên đang tu luyện tốt, tôi vẫn còn một chặng đường dài phải đi. Tôi cần phải học Pháp tốt hơn và tu tâm tính của bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/1/397445.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/16/183657.html

Đăng ngày 14-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share