Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 28-01-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng nông thôn tỉnh Hắc Long giang, năm nay tôi 51 tuổi. Mùa xuân năm 1996 tôi như được hồi sinh khi gặp được Đại Pháp, sinh mệnh tôi có hy vọng trở lại, cuộc sống trở nên vui vẻ. Người nhà cũng được đắc cứu, không có lời nào có thể diễn tả được lòng cảm ân của toàn thể gia đình chúng tôi đối với Sư phụ Lý Hồng Chí.
Cuộc đời khổ sở vì thị lực kém
Trong suốt 28 năm tôi phải sống với thị lực kém và không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì xa hơn một mét. Tôi đã không kể với ai, kể cả cha mẹ bởi vì tôi không muốn họ lo lắng. Gia đình tôi rất nghèo và không có đủ tiền để khám bác sĩ. Khi tôi ở trường, tôi rất thích đọc nhưng không thể đọc được gì quá hai phút vì mắt tôi sẽ trở nên rất đau.
Khi tôi nhìn mọi người, tôi không thể nhìn rõ họ và sợ phải chào hỏi và gọi nhầm tên họ. Vì thị giác kém, tôi rất tự ti. Tôi tránh các giao tiếp xã hội và làm cho bản thân mình bận rộn với công việc nhà hoặc ngoài đồng. Vậy nên hơn 10 tuổi tôi đã giỏi việc đồng áng.
Tuy nhiên, tôi ghen tị với sự hành phúc của những người bạn cùng lớp, trong khi tôi phải đối mặt với vấn đề thị lực. Mặc dù điểm số của tôi khá tốt, đến năm lớp 7 tôi không thể nhìn thấy chữ trên bảng đen. Tôi chỉ có thể cố gắng ghi nhớ những gì giáo viên dạy. Vì khuyết tật này, tôi biết rằng mình có rất ít cơ hội học tốt ở trường, vì vậy tôi đã nghỉ học và đi làm. Nhưng mắt tôi dễ bị mỏi và đau khi làm việc, và tôi cần nghỉ ngơi thường xuyên. Tôi ước gì mình có một cuộc sống bình thường và được quay lại trường học như những người bạn cùng lớp. Tôi không thấy cuộc sống của mình có tương lai gì. Tôi không bao giờ dám khóc vì sợ làm thị lực tồi tệ hơn. Tôi nghĩ đến việc tự tử nhưng lại lo lắng cho mẹ tôi. Tôi đã sống cuộc sống khổ sở như vậy ngày này qua ngày khác.
Nhiều năm sau, một người bạn thân của gia đình nghĩ rằng tôi là người trầm tính và có khả năng nên anh ấy đã hỏi bố mẹ tôi để cưới tôi. Ngay cả sau khi kết hôn, tôi vẫn ngại nói với chồng về vấn đề thị lực của mình.
Cuộc sống tươi sáng và hạnh phúc sau khi học Pháp Luân Đại Pháp
Vào mùa xuân năm 1996, một trong những người họ hàng của tôi bị đau đầu dữ dội và có một khối u ở chân. Cô ấy không thể làm việc sau khi phẫu thuật. Sau đó, một vị khách từ thành phố đã đến làng của chúng tôi để giới thiệu cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Người họ hàng của tôi sau khi nghe loạt video, trong khoảng bảy hoặc tám ngày sau, bệnh tật của cô biến mất và cô đã trở thành một người tốt hơn. Nhiều người đã chứng kiến những thay đổi mạnh mẽ của cô và ca ngợi uy lực của Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày nọ, người họ hàng này đã tập hợp dân làng để xem video Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đến sau giờ làm và tham gia cùng hơn 20 người nữa. Lúc đó, tôi không hiểu nhiều, nhưng trong tâm cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ.
Người họ hàng đưa cho tôi một cuốn sách tên là Pháp Luân Công và bảo tôi đọc để tu tâm tính. Tôi lo rằng mình khó có thể đọc được nhiều vì vấn đề thị lực, nhưng sau khi tôi bắt đầu, tôi đã có thể tiếp tục đọc trong nửa ngày. Tôi bắt đầu hiểu tại sao mọi người gặp các vấn đề và tại sao họ bị bệnh. Tôi đã hiểu được rằng chịu khổ không phải là điều xấu vì đó là nghiệp lực đang chuyển hoá thành đức.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi đọc sách. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã đọc rất lâu và mắt tôi không bị đau! Từ lúc nào không hay, thị lực của tôi đã được cải thiện. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như thế trong suốt 28 năm cuộc đời!
Vài ngày sau, một vết sưng nổi lên ở góc mắt trái của tôi. Gia đình muốn tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Sau khi kiểm tra, tôi biết rằng mắt tôi bị suy dinh dưỡng từ khi tôi mới sinh, vì vậy võng mạc của tôi không phát triển đầy đủ. Theo bác sĩ, tôi lẽ ra có thể bị mù vì căn bệnh này. Bác sĩ nói rằng vết sưng có thể phát triển lớn hơn và sẽ phải phẫu thuật để loại bỏ nó. Tuy nhiên, tôi đã chọn không phẫu thuật vì tôi đã sống với thị lực kém như vậy trong nhiều năm. Ngoài ra, bây giờ tôi không cần phải lo lắng vì tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi biết rằng Sư phụ Lý đang chăm sóc tôi. Sau khi về nhà, tôi không sử dụng bất kỳ loại thuốc nào, tôi tiếp tục học Pháp. và luyện các bài công pháp. Tôi không chú ý đến vết sưng và nó đã tự biến mất. Một hôm, tôi nhận thấy mình có thể đọc được những chữ in rất nhỏ trên tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Mắt tôi không còn đau sau khi đọc trong một thời gian dài , tôi đã vô cùng hạnh phúc.
Chồng tôi nhận thấy tôi lúc nào cũng vui vẻ nên anh ấy hỏi tôi: “Có phải em đã tìm thấy kho báu không?” Cuối cùng tôi đã kể với anh ấy về bí mật của tôi về vấn đề thị giác và tất cả những nỗi buồn mà tôi đã chôn giấu trong suốt 28 năm.
Trong làng chúng tôi có hơn một trăm hộ gia đình và rất nhiều người đã tập luyện Pháp Luân Đại Pháp trong những năm đó. Nhiều gia đình đã trải nghiệm những lợi ích sức khỏe và sống yên bình và hạnh phúc. Ngày nào cũng đều vui như Tết!
Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống gia đình tôi
Bây giờ tôi vô cùng hạnh phúc vì tôi có Sư phụ chăm sóc. Sư phụ cũng bảo hộ gia đình tôi. Chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp trong vài năm nhưng bắt đầu buông lơi sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999. Con trai tôi đọc sách Đại Pháp từ khi cháu còn nhỏ. Mặc dù cháu không tu luyện, nhưng cháu rất ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và dạy tôi cách sử dụng máy tính để làm các tài liệu chân tướng.
Chồng tôi đã từng bị ngã từ một chiếc xe kéo chở đầy thân cây ngô chất đống cao ba mét. Khi anh ấy ngã xuống đất, anh liền nghĩ: “Thôi thế là xong đời!” Nhưng anh ngay lập tức thay đổi và nghĩ rằng: “Mình sẽ ổn thôi. Mình có Sư phụ bảo hộ.” Sau đó, anh lăn xuống mặt đất.
Mọi người đều nghĩ rằng anh đã chết. Tuy nhiên, sau một lúc anh đã đứng dậy và từ từ đi về nhà. Mặc dù anh bị gãy xương cụt và bị ảnh hưởng trong ba năm sau đó, nhưng anh đã không phải dừng công việc ngoài đồng một ngày nào, phép lạ đã xảy ra nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ.
Năm 2014, hai vợ chồng tôi đang đi xe máy thì bị một chiếc xe tải chở đất đâm. Xe máy của chúng tôi bị văng sang bên kia đường. Người lái xe sợ hãi và đổ lỗi cho chúng tôi lái xe quá nhanh. Chồng tôi xuống xe máy và nói với anh ấy: “Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi vẫn ổn và sẽ không đòi hỏi tiền. Anh có thể đi.” Chồng tôi dắt xe đi và xoay sở để khởi động máy sau đó chúng tôi đã có thể đi xe về nhà. Tôi bị rách ở mặt và chồng tôi bị thương ở xương đòn, nhưng chúng tôi không cảm thấy quá đau, cũng không trì hoãn bất kỳ việc gì ngoài đồng. Sau đó, những người nhìn thấy hiện trường vụ tai nạn nói rằng chúng tôi đã rất may mắn khi sống sót sau một va chạm nghiêm trọng như vậy. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu mạng chúng tôi. Mọi người tin rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp được Thần bảo hộ và gia đình họ cũng được phúc báo.
Con trai tôi cũng được cứu sau một tai nạn xe máy khiến cháu ngã xuống một con mương đá sâu hơn hai mét. Khi mọi người giúp cháu ra khỏi đó, cháu không hề bị thương và quần áo thậm chí không bị rách. Một lần khác, khi làm việc tại một công trường xây dựng, con trai tôi rơi xuống từ một giàn giáo ba tầng sau khi hai tấm ván gỗ bị nứt. Đầu óc cháu trống rỗng trong giây lát và sau đó cháu nhận ra rằng mình đã hạ cánh một cách kỳ lạ trên một giàn giáo hẹp trên tầng hai mà không có bất kỳ thương tích nào. Mọi người đều cho rằng đó là một phép màu, cháu có thể đã chết hoặc bị liệt. Con trai tôi rất biết ơn sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.
Vợ chồng tôi sống với gia đình con trai trong nhiều năm. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã giúp đỡ gia đình nhiều nhất có thể bằng cách làm tất cả việc nhà và chăm sóc hai cháu gái của chúng tôi. Con dâu tôi và tôi rất hòa thuận và chưa bao giờ cãi nhau trong hơn mười năm sống cùng nhau. Tôi hành xử theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Khi đối mặt với mâu thuẫn, tôi tự tìm ra những thiếu sót để cải thiện mình. Sáu người gia đình chúng tôi sống hạnh phúc mỗi ngày.
Con xin cảm tạ Sư phụ, vì sự bảo hộ và sự từ bi cứu độ của ngài với gia đình chúng con!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/28/400394.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/14/183642.html
Đăng ngày 14-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.