Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-12-2019] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hay còn được gọi là Pháp Luân Công, vào năm 1998, hẳn là tôi đã tích rất nhiều nghiệp lực.

Tôi mồ côi từ khi còn nhỏ. Chồng tôi qua đời cách đây đã lâu. Không lâu sau khi chồng qua đời, con trai duy nhất của tôi vừa mới tốt nghiệp một trường dạy nghề lại gặp các vấn đề về tâm thần. Tôi gặp nhiều vấn đề về sức khoẻ như sỏi mật và sỏi thận, nhịp tim bất thường, mất ngủ và lupus ban đỏ. Khi gần chết, Sư phụ đã cứu tôi. Con trai tôi cũng được hưởng lợi.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp ở thành phố Quảng Châu. Mỗi ngày tôi đều đến luyện công và học Pháp với các học viên địa phương ở công viên. Chúng tôi cũng xem video các bài giảng của Sư phụ và tham gia truyền rộng Pháp Luân Đại Pháp. Ngoài ra tôi cũng tham dự Pháp hội quy mô lớn được tổ chức vào năm 1998. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Điều này cũng đặt cơ sở vững chắc cho việc chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh của tôi trong tương lai.

Kiên định đức tin vào Sư phụ và Đại Pháp bất chấp bức hại

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, chính quyền của Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp tàn bạo. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sử dụng tất cả các phương tiện truyền thông của nó để vu khống cho Đại Pháp, tấn công Sư phụ Lý Hồng Chí, và bắt giữ các học viên. Cảm thấy vô cùng đau buồn, tôi đã lên hương và khấu đầu trước ảnh chân dung của Sư phụ. Tôi hứa sẽ duy hộ Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Người vô đức, thiên tai nhân hoạ. Đất vô đức, vạn vật điêu tàn. Trời vô Đạo, đất nứt trời sập, thương khung trống rỗng. Pháp Chính, càn khôn chính, sinh cơ bừng bừng, trời đất ổn, Pháp trường tồn.” (Pháp Chính, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đầu năm 2000, tôi bị theo dõi, hai người từ Phòng 610 thành phố đã đến nơi tôi làm việc để đe doạ tôi. Tối hôm đó, có ba cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi để sách nhiễu, kết quả là, bệnh tâm thần của con trai tôi trở nên nghiêm trọng hơn.

Khi chủ tịch của công ty yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện. Tôi đã nói: “Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đã có thể làm tốt công việc của mình. Vậy sao lại không luyện được?” Tôi cũng nói với ông ấy rằng “thiện ác hữu báo”. Người phụ trách nhóm của tôi cũng nói với tôi rằng: “Nếu bà không nghĩ cho mình thì ít nhất cũng nên nghĩ cho con trai bà.” Tôi nói: “Đối với tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là cho bản thân tôi mà còn là cho cả con trai của tôi nữa. Một người tu luyện cả nhà được lợi. Đại Pháp là tất cả đối với tôi.“

Chứng thực Đại Pháp

Con trai tôi bị ảo giác. Ngoài ra, cháu thường nói luyên thuyên, rất ít khi kiểm soát được cảm xúc của mình và đôi lúc còn hét lên. Cháu đã phải dùng thuốc trong khoảng thời gian rất dài và được đưa vào bệnh viện nhiều lần. Bên cạnh đó, cháu còn bị huyết áp cao, tăng lipid máu, bệnh tim và tiểu đường – cháu bị bệnh rất nặng.

Tôi cảm thấy rất khó khăn trong việc chăm sóc cho cháu. Vì vậy tôi đã nói với cháu rằng: “Không có Đại Pháp mẹ sẽ không thể ở bên cạnh con. Sư phụ đã ban cho chúng ta mọi thứ.” Tôi tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày cho cháu nghe. Tôi đưa cho cháu một cuốn Chuyển Pháp Luân và một cuốn Hồng Ngâm. Tôi bảo cháu hãy thắp hương trước ảnh chân dung của Sư phụ và khấu đầu. Tôi cũng bảo cháu phải niệm: “Sư phụ Lý hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” Dần dần tình trạng của cháu được cải thiện.

Một ngày nọ, con trai gọi cho tôi, cháu nói: “Mẹ ơi, con nhận được tiền mẹ chuyển cho con, nhưng con cảm thấy như thể là Sư phụ ban cho con. Sư phụ Lý hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ngay khi cháu nói xong câu nói ấy, vết loét trên mặt cánh tay trái của cháu, không thể phẫu thuật loại bỏ được, đã biến mất. Huyết áp của cháu giảm xuống, và cháu không còn có các triệu chứng của bệnh tiểu đường nữa. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Chúng tôi không thể vượt qua những khổ nạn này nếu không được Đại Pháp và Sư phụ ban phúc báo.

Kể từ đó, tôi giảng rõ chân tướng cho mọi người. Tôi bảo họ rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là một trò lừa bịp. Nó được dàn dựng để kích động lòng thù hận của người dân đối với Đại Pháp, và lấy cớ bức hại. Tôi cũng sử dụng trải nghiệm của bản thân về việc con trai tôi và tôi được lợi ích từ Đại Pháp ra sao, và để chứng thực rằng Đại Pháp thực sự tốt đẹp.

Một lần khi đang đợi xe buýt, tôi gặp một người phụ nữ. Tôi nói với cô ấy về việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi nói cho cô ấy nghe nhiều sự thật về cuộc đàn áp, nhưng cô ấy không nói gì cả. Khi xe buýt đến, cô nhanh chóng bước lên xe. Đột nhiên tôi nhìn thấy một chiếc điện thoại di động mới nằm trên mặt đường, nó phải trị giá ít nhất vài nghìn nhân dân tệ. Tôi bèn hô lớn lên rằng: “Điện thoại này là của ai vậy?” Cô ấy đột nhiên quay lại và nói: “Của tôi.” Sau đó cô ấy nhanh chóng xuống khỏi xe. Khi cô nhận lại chiếc điện thoại của mình từ tôi, cô nói: “Tôi rất ngưỡng mộ bà! Tôi sẽ thoái Đảng. Cảm ơn Sư phụ Lý!”

Một lần khác, sau khi hai người đàn ông xuống xe tại cùng một trạm xe buýt với tôi, tôi trông thấy một cái ví lớn nằm trên mặt đất nên bèn hô lớn: “Này anh, anh đánh rơi ví của mình kìa!” Họ quay lại nhìn và đáp: “Đúng là của tôi rồi!” Họ ngạc nhiên và liên tục cảm ơn tôi, vì ở Trung Quốc thời nay hầu hết mọi người đều áp dụng quy tắc “ai nhặt được thì là của người ấy” khi nhìn thấy các đồ vật có giá trị bị thất lạc.

Tôi bảo họ rằng tôi tu luyện Đại Pháp và Sư phụ của tôi đã dạy tôi trở thành một người tốt. Tôi bảo họ nên cảm ơn Sư phụ thay vì cảm ơn tôi. Họ liền hô lớn: “Cảm ơn Sư phụ Lý!” Sau đó tôi bắt đầu giảng rõ chân tướng cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Mỗi ngày trước khi đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người, tôi luôn ăn mặc chỉnh tề. Sau đó tôi cúi đầu trước ảnh chân dung của Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Có lần, một người lạ chặn tôi lại và hỏi: “Bà trông rất khỏe mạnh! Bà bao nhiêu tuổi rồi vậy? Bà luyện môn gì vậy?” Tôi nói: “Tôi đã gần 70 tuổi rồi, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Bà ấy nói tôi trông giống một người 50 tuổi. Tôi chia sẻ với bà ấy câu chuyện về hai mẹ con tôi và chuyện chúng tôi được hưởng lợi ích từ Đại Pháp và khuyên bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” Tôi cũng giúp bà thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.

Một ngày kia tôi gặp bốn sinh viên đại học tại một công viên. Khi họ cố gắng bán bảo hiểm cho tôi, tôi đã nói cho họ nghe về Đại Pháp. Tôi nhắc họ về vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 năm 1989, đồng thời cũng cho họ hay rằng chính quyền của Giang Trạch Dân đã dàn dựng vụ tự thiêu vào năm 2001 để vu khống Đại Pháp, đồng thời lấy cớ bức hại. Tôi cũng nói về việc Đại Pháp đã được truyền rộng ra khắp thế giới như thế nào. Tôi bảo họ rằng ĐCSTQ sẽ sụp đổ, và để đảm bảo sau này họ không bị liên luỵ vì những tội ác của nó thì chỉ có cách thoái Đảng. Họ đã thoái Đảng và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Sau khi hai người chú của con trai tôi bán ngôi nhà mà chúng tôi được thừa kế, mỗi người chúng tôi nhận được 6.000 nhân dân tệ. Sư phụ nói:

“Nợ thì phải hoàn [trả].” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi quyết định trả món nợ 5.000 nhân dân tệ cho phía nhà chồng, mặc dù giấy nợ chỉ ghi 2.000 nhân dân tệ. Sau khi những người thân của tôi phát hiện ra, họ nghĩ tôi thật ngốc nghếch. Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của tôi dạy tôi nên đối xử tốt với mọi người, và khi làm việc gì cũng nên nghĩ cho người khác trước, đó là lý do tại sao tôi làm như vậy.” Sau đó, tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác phía sau họ. Sau đó tôi giảng chân tướng cho họ và giúp 12 người thân của mình thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Kiên định trong tu luyện

Sau khi con trai của tôi phải nhập viện hai lần vào năm 2011, cơ thể của cháu bị phù. Một ngày kia cháu bị ngã và sau đó vài ngày thì cháu qua đời. Khi cháu ngã, tôi đã cố hết sức để nâng cháu dậy, việc này đã khiến phần xương cùng của tôi bị rạn, khiến tôi rất đau. Tôi cũng bị tiêu chảy, mất ngủ và bị sụt gần 7kg.

Có lần khi một học viên hỏi về con trai tôi, tôi đã khóc. Cô ấy nói: “Bà vẫn có thể luyện công dù phải chịu khổ nhiều như vậy sao? Tôi nói: “Nếu không luyện công, tôi sẽ không thể đứng dậy nổi. Tôi không thể chết, nếu không tôi sẽ làm tổn hại thanh danh của Đại Pháp.” Tôi ngừng khóc và bắt đầu phát chính niệm, tôi cũng nhẩm Pháp. Tôi nhận ra rằng tu luyện là cực kỳ nghiêm túc và có tiêu chuẩn. Tất cả những gì xảy đến với tôi đều là giả tướng và nên được đối đãi bằng chính niệm.

Khi người thân của tôi bảo tôi rằng ngôi mộ mà cô ấy chuẩn bị cho con trai tôi có chừa một chỗ cho tôi, tôi đã kiên quyết từ chối. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ trở về nhà cùng Sư phụ và bỏ sinh tử của người thường lại phía sau.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

“sự tịch mịch khó chịu đựng là điều nguy hiểm lớn nhất của con người, cũng là cái khó lớn nhất trong tu luyện, cho nên con người khi trong thống khổ, trong những hoàn cảnh khác nhau, đều có thể khiến con người tu luyện – đề cao, vậy thì chịu khổ ấy, chịu một chút tội ấy, cũng không phải là chuyện xấu gì.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Sự tịch mịch có thể rất khó chịu. Nhưng một ngày kia, khi một người bạn cùng lớp mời tôi đến ở cùng bà, vì bà sống một mình, tôi đã từ chối, vì thói quen hằng ngày của tôi xoay quanh việc làm ba việc. Tôi trân quý thời gian của mình và đắm mình trong Pháp.

Sư phụ đã cứu tôi rất nhiều lần

Có lần trong lúc tôi đang đứng chờ xe buýt. Khi vừa định bước lên xe buýt thì đột nhiên có một chiếc xe máy chạy rất nhanh ngang qua người tôi. Ngay khi ấy, liền có một cánh tay kéo tôi lại về sau. Vì tôi chỉ cần bước tới một bước nữa là sẽ bị xe máy đụng vào – Sư phụ đã cứu tôi.

Vào một buổi sáng tôi chợt cảm thấy đau ở ngực, nôn mửa và đau đầu. Ngay khi sắp ngã, tôi đã nhanh chóng ngồi xuống và cầu xin Sư phụ. Không lâu sau, các triệu chứng của tôi đã biến mất.

Gần đây, tôi đã đưa hết những gì con trai tôi để lại cho tôi, tổng cộng là 33.000 nhân dân tệ, cho điểm sản xuất tài liệu.

Vượt bão

Khu vực của chúng tôi gặp bão lớn. Có một phụ nữ hỏi xem bão thế này tôi có định ra ngoài không. Tôi mỉm cười đáp lại vì cô ấy không thể nghe tiếng tôi nói. Khi đi qua ngã tư, tôi trông thấy hai thanh niên đứng trước mặt tôi. Trận gió mạnh thổi thốc vào một người trong số họ! Ở ngã tư tôi nói: “Này gió, ta là một học viên Đại Pháp, ngươi không thể hại ta.”

Sau đó tôi nhẩm bài thơ của Sư phụ:

Đại Pháp bất ly thân

Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn

Thế gian Đại La Hán

Thần quỷ cụ thập phân

(Uy Đức, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Đại Pháp không hề dời khỏi thân

Tâm tồn chứa Chân Thiện Nhẫn

Bậc Đại La Hán tại thế gian (cõi người)

Thần và quỷ mười phần đều phải nể sợ (ý nói nể sợ nhiều)

Tôi có thể đi qua được ngã tư mà không gặp vấn đề gì.

Tại tiệm bánh bao hấp, tôi đã giảng chân tướng cho chủ tiệm và giải thích lý do tại sao mọi người nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hai người ở tiệm đã thoái Đảng và Đoàn. Sau khi trở về nhà, mặc dù toàn thân ướt sũng, nhưng tôi cảm thấy ấm áp trong lòng vì có tổng cộng chín người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm tạ các đồng tu đã trợ giúp tôi! Tôi tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần tín Sư tín Pháp, nhất định có thể bước đi tốt con đường tu luyện của mình. Cố gắng làm tốt ba việc, hoàn thành sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/21/397306.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/9/183570.html

Đăng ngày 11-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share