Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-11-2019] Tháng Giêng năm 1996, tại nhà chị gái tôi, lần đầu tiên tôi trông thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân, một quyển sách siêu thường. Tôi bị quyển sách lôi cuốn và chỉ muốn đọc mãi nhưng chồng và con trai thứ hai của tôi cũng muốn đọc. Chúng tôi chỉ có một quyển sách, nên chúng tôi phải thay phiên nhau để đọc. Thần tích và phúc báo lần lượt triển hiện không lâu sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chuyển Pháp Luân là phúc báo đến gia đình chúng tôi

Tháng Giêng năm 1997, con trai thứ ba và bạn gái của cháu bị xe ô tô đâm trên đường về nhà. Bạn gái cháu chết ngay tại chỗ, còn con trai tôi bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện với chấn thương đầu nghiêm trọng.

Con trai thứ hai của tôi chăm sóc cho cháu tại bệnh viện và đọc Chuyển Pháp Luân cho cháu nghe. Cháu đã dần dần hồi tỉnh và nói rằng lắng nghe bài giảng làm cháu đỡ đau hơn và dễ ngủ hơn. Cơn đau sẽ nặng lên khi ngừng đọc nên chúng tôi đã mở bài giảng audio của Sư phụ cho cháu nghe. Cháu sẽ tỉnh giấc trong đau đớn khi máy phát bài giảng dừng lại và cháu khẩn khoản: “Xin đừng tắt máy.” Chúng tôi mở bài giảng cho cháu nghe liên tục và ba ngày sau đó, chỗ sưng trên mặt cháu đã nhỏ lại và cháu đã trông như bình thường. Tốc độ hồi phục của cháu thật là thần kỳ!

Bác sỹ phát hiện rằng xương mặt bị gãy của cháu cần phải được nắn chỉnh lại nhưng con trai tôi đã từ chối quy trình điều trị này. Một hôm khi đang ngủ trưa, cháu cảm thấy khó chịu, chỗ xương gãy đột nhiên đau nhói. Con trai nhỏ của tôi đưa cháu đến phòng khám để kiểm tra lại. Thật ngạc nhiên, bác sỹ nói rằng mảnh xương gãy bị di lệch đã liền lại chỗ cũ và cơn đau của cháu đã giảm đi rất nhiều.

Thật là thần kỳ! Mọi người trong gia đình tôi đều biết rằng là Sư phụ đã cứu sinh mệnh con trai thứ ba của tôi, điều chỉnh thân thể cho cháu và sắp lại xương gãy cho cháu–tất cả là do chúng tôi có thiện tâm và không đòi người tài xế gây ra tai nạn ô tô phải bồi thường.

Bàn chân tôi bị bỏng nước sôi

Trước Tết Nguyên đán năm 1998, học viên ở điểm luyện công của chúng tôi dự định nghỉ vài hôm vì mọi người đều sẽ bận rộn đón năm mới cùng gia đình. Tôi nói: “Trong tu luyện thì không có nghỉ giải lao. Chúng ta có thể dành thời gian học Pháp và luyện công ở nhà mỗi ngày.” Một học viên nam trẻ tuổi hỏi tôi: “Dì à, chúng ta có thể đến nhà dì không? Thật là khó cho cháu học Pháp, luyện công ở nhà vì cháu sống cùng vợ con trong một căn phòng đơn rất nhỏ.” Tôi đồng ý và nhiều học viên cũng muốn đến nhà tôi, vì thế chúng tôi đã sắp xếp lịch học định kỳ. Trong thời gian nghỉ Tết, điểm luyện công của chúng tôi vẫn được duy trì vì mọi người đã tìm cách tiếp tục học Pháp và luyện công.

Một hôm, để chuẩn bị cho các học viên đến, tôi đun một ít nước pha trà. Đột nhiên tôi làm rơi cả bình nước sôi lên chân. Đầu ngón chân và mắt cá đỏ lên, sưng vù, phồng rộp và rất đau đớn. Lập tức tôi ngồi xuống và cầu Sư phụ trợ giúp. Một cách chậm rãi, tôi đã kéo chân lên ngồi song bàn. Khi đó, hơn một chục học viên đến và họ thực sự lo lắng: “Chị có thể ngồi đả tọa với bàn chân như thế này không?” Tôi kiên định đáp: “Tôi sẽ ổn. Tôi chắc chắn sẽ ổn vì Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi.”

Chúng tôi luyện tĩnh công trong một giờ, sau đó là các bài động công, và cuối cùng chúng tôi học Pháp. Tôi nhìn xuống bàn chân và mọi thứ đã trở lại bình thường–các bóng nước đã nhỏ lại và khô đi. Tôi xỏ giày vào và đi đứng như thể không có chuyện gì xảy ra. Các đồng tu của tôi cũng thấy khó tin trước những gì họ chứng kiến.

Ngày hôm sau, câu chuyện của tôi được lan truyền đi và một vị lãnh đạo nơi tôi làm việc đã đến tận nhà để thăm tôi, anh ấy hỏi: “Có thật không?” Tôi cho anh ấy xem bàn chân của mình và anh ấy đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay sau đó.

Tôi hỏi con dâu út vốn là bác sỹ: “Theo kinh nghiệm là bác sỹ của con, thì cần mất bao lâu để một vết bỏng như của mẹ lành lặn trở lại?” Cháu nói: “Ít nhất là nửa tháng và nó sẽ không lành lặn đẹp đẽ như của mẹ,” Cháu nói thêm: “Đó là một phép màu!”

“Tôi đến từ thiên thượng!”

Nửa cuối năm 2000, tôi và một số đồng tu đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Vì an ninh thắt chặt ở mức cao, nên chúng tôi không lấy được vé tàu lửa đi thẳng mà phải đi vòng và chuyển trạm nhiều lần.

Trong chuyến hành trình gian nan này, một vài học viên đã trở nên gắt gỏng và than phiền rằng nhóm chúng tôi quá đông–hơn một chục người lần đầu đi Bắc Kinh–và làm thế nào để chúng tôi thiết lập mục tiêu rõ ràng cho bản thân. Tôi ngẫm nghĩ: Chúng tôi đang đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ; đó là việc làm chân chính nhất và chúng tôi càng có nhiều người càng tốt. Vì sao chúng tôi lại e ngại rằng chúng tôi có quá nhiều người. Chúng tôi không nên suy nghĩ như thế.

Chồng và con trai thứ hai của tôi cũng cùng đi với tôi. Tôi có một ý tưởng: “Chúng ta nên chia nhỏ ra khi đến Bắc Kinh. Không ai tiết lộ về đồng tu của mình. Mọi người là tự nguyện đến đó và sẽ không để cho ai biết tên và địa chỉ của mình. Nếu cảnh sát hỏi, hãy trả lời rằng bạn tên là “đệ tử Pháp Luân Đại Pháp” và bạn đến từ thiên thượng.”

Ngay khi đến Bắc Kinh chúng tôi đã chia ra nhiều nhóm nhỏ. Khoảng mười người nhóm chúng tôi tìm được một chỗ trống tại quảng trường Thiên An Môn và chúng tôi ngồi đả tọa. Không lâu sau khi chúng tôi ngồi song bàn và nhắm mắt lại, chúng tôi nghe thấy tiếng xe của cảnh sát tiến đến và cảnh sát nhảy ra khỏi xe, la hét và chửi mắng. Họ quăng từng người một chúng tôi lên xe, đưa chúng tôi đi đến nơi nào không rõ và nhốt chúng tôi vào một căn nhà. Chồng tôi và tôi cùng ở trong một căn phòng với tám đồng tu. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng khóc vì đau đớn của các học viên bị cảnh sát đánh đập ở những căn phòng khác.

Không lâu sau đó, một cảnh sát bước vào phòng và thẩm vấn chúng tôi. Anh ta hỏi những người khác ít nhất ba lần, nhưng không hỏi tôi điều gì. Ba cảnh sát đầu tiên đến và đi như thể tôi không tồn tại ở đó–họ chỉ hỏi những học viên bên phải tôi và bên trái tôi. Cảnh sát thứ tư thì khác. Anh ta tiến thẳng đến chỗ tôi và buột miệng nói: “Cứ như là chị từ trên trời rơi xuống vậy.” Tôi không ngần ngại trả lời: “Đúng, tôi đến từ thiên thượng.” Anh ta đáp: “Vâng, chị đi ra khỏi đây đi!” Và tôi đã đường hoàng bước ra khỏi nơi đó.

Tôi đã ngã chết nếu không có Sư phụ

Năm 75 tuổi, tôi trượt ngã từ ngưỡng cửa sổ, quần bị rách và một bên đùi bị một vết thương dài khoảng 8cm. Tôi không thể cử động cũng không thở được, và cảm thấy như sắp chết đến nơi. Thật may mắn, Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đột nhiên đến trong tâm tôi. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, con không thể chết. Con còn nhiệm vụ phải hoàn thành. Con chưa thể rời đi được vì con muốn về nhà với Sư phụ.” Hô hấp của tôi đã dễ dàng hơn ngay khi tôi cầu xin Sư phụ. Trong nửa tháng tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Một vài người bạn vong niên đang ở đó với tôi đã nài nỉ tôi đến bệnh viện. Tôi nói rằng điều đó không cần thiết, vì tôi sẽ ổn trong vòng hai tuần. Một người bạn nói: “Một vài người tôi biết cũng bị ngã từ trên mái nhà và phải ở bệnh viện ba tháng. Đến giờ bà ấy cũng chưa thể đi lại được. Nhất là ở tuổi của cậu, cậu phải đến bệnh viện thôi.” Tôi nói với họ rằng tôi thì khác vì tôi có Sư phụ chăm sóc.

Những người bạn của tôi và đồng tu chăm sóc tôi suốt ngày hôm đó vì tôi không muốn con trai và con dâu vốn rất bận rộn phải nghỉ làm. Tôi không để ai giúp mà cố gắng di chuyển bằng cách tựa vào một cái ghế. Tôi ngồi trên ghế tắm rửa và thậm chí còn giặt quần áo, và bọn trẻ giúp tôi phơi lên khi chúng đi làm về. Chúng bảo rằng tôi không cần làm việc nhà cho chúng, nhưng tôi nói các con không cần lo lắng cho tôi vì tôi có Sư phụ trông nom.

Khi cơn đau làm tôi mất ngủ, tôi lắng nghe audio bài giảng của Sư phụ. Mỗi khi ngồi dậy, tôi thường mất khoảng ít nhất là 10 phút, do tôi không muốn gây tiếng ồn vì nó có thể đánh thức con dâu tôi ở phòng kế bên.

Hàng ngày con trai út đều đến thăm tôi, cháu luôn nói: “Nhờ Sư phụ, mẹ đang hồi phục rất tốt. Mẹ trông khá hơn so với hôm qua.” Khoảng ngày thứ chín, tôi đã tự đi lại chầm chậm mà không cần vịn vào một vật gì. Cháu nội nhỏ của tôi lo lắng: “Bà nội, bà đừng đi xuống cầu thang nhé!” Tôi nói: “Được rồi, giờ bà nội sẽ không đi. Bà sẽ đi xuống khi nào bà thấy khỏe.”

Vài ngày sau đó, một người bạn vong niên của tôi từ quê nhà muốn đến thăm tôi, nhưng bà đang ở chỗ một người bạn khác đêm hôm đó và phải rời đi vào hôm sau. Bà ấy hỏi rằng liệu tôi có đến thăm bà ấy được không. Tôi quyết định là tôi sẽ đi. Tôi sống ở tầng ba và người bạn này ở trong khu dân cư tầng bốn. Tôi đã đến đó mà không gặp phải vấn đề gì. Một vài ngày sau– khoảng 20 ngày sau tai nạn–tôi đã ra chợ để gặp đồng tu.

Con dâu thứ ba của tôi là chủ một cửa hàng. Cháu nói với mọi người: “Mẹ chồng của cháu rất may mắn vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã gần 80 tuổi rồi. Khi bà bị ngã, cú ngã rất nặng, chúng cháu đã không phải tiêu tốn đồng nào và chỉ bằng cách lắng nghe những bài giảng của Sư phụ mà trong nửa tháng sau tai nạn bà đã có thể đi xuống cầu thang. Điều đó thật kỳ diệu! Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ. Nó làm bà giảm đau, giúp chúng cháu tiết kiệm tiền và giảm áp lực lên chúng cháu để chúng cháu có thể tập trung vào công việc. Gai đình chúng cháu thật là có phúc! Cả gia đình chúng cháu vô cùng cảm ơn Sư phụ.”

Con trai thứ hai kể với tôi rằng ban đêm cháu không rời mắt khỏi tôi, cháu nghe thấy tiếng rắc rắc trong xương của tôi, chứng tỏ rằng Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho tôi. Cháu nói với tôi: “Mẹ à, ở tuổi của mẹ, nếu không có Sư phụ, mẹ sẽ không sống sót với cú ngã đó. Chúng ta đã được hưởng phúc do Sư phụ ban cấp!”

Tạ ơn Sư phụ đã cho con sinh mệnh thứ hai. Con sẽ không cô phụ Ngài đã ban cho con và gia đình con quá nhiều. Con chỉ có thể báo đáp bằng cách tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc mà Sư phụ đã tin tưởng giao phó cho chúng con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/29/396418.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/13/182158.html

Đăng ngày 08-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share