Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-01-2020] Năm 1995, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong cuộc bức hại kéo dài 20 năm, tôi đã trải nghiệm cả niềm vui và nỗi buồn. Tôi sẽ không thể vượt qua được nếu không có sự bảo vệ của Sư phụ và sự dẫn dắt của Pháp. Có rất nhiều điều mà tôi muốn chia sẻ với mọi người. Tôi đã viết lại một vài kinh nghiệm của tôi diễn ra trong thời gian tôi bị giam giữ tại trại lao động cưỡng bức.

“Chúng tôi sẽ hành quyết anh tối nay!”

Một đêm tháng 12 năm 2000, người đứng đầu trại lao động gọi tôi vào phòng ông ấy. Bốn nhân viên của Phòng 610 đang ở đó. Một trong số họ nói: “Anh phải lựa chọn. Nếu anh tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, anh có thể về nhà hôm nay. Nếu anh từ chối, chúng tôi sẽ xử tử anh tối nay. Địa điểm hành quyết ở ngay bên ngoài trại lao động. Sau khi chúng tôi giết anh, chúng tôi sẽ chôn anh và nói với gia đình anh rằng anh đã bỏ trốn. Không ai biết được liệu anh còn sống hay đã chết. Đó là lựa chọn của anh.”

Tôi mỉm cười và đáp: “Tôi quá may mắn được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Làm sao tôi có thể từ bỏ được chứ? Không gì có thể khiến tôi dừng tu luyện.”

Một cảnh sát nói với những người khác: “Hãy đưa anh ta ra ngoài giết đi.” Hai người tóm lấy tay tôi. Tôi nói: “Các anh không phải kéo tôi đi. Tôi có thể đi được. Tôi không sợ chết.” Khi tôi bước ra ngoài, tôi bắt đầu nhẩm đọc thơ của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu

Tạm dịch:

Sống chẳng truy cầu

Chết không lưu luyến

Sạch bong vọng niệm

Tu Phật không khó”

(Vô tồn–Hồng Ngâm)

Khi chúng tôi đến cổng, cảnh sát nhận được một cuộc gọi. Sếp của anh ta giao cho anh ta một nhiệm vụ khẩn cấp và bảo anh ta hoãn việc giết tôi. Tôi được phép quay lại buồng giam. Viên lính canh buồng giam của tôi luôn đối xử tốt với tôi và nói: “Tôi đã rất lo lắng.”

Trời xanh cũng khóc

Đó là một ngày nắng–ngày 8 tháng 5 năm 2001. Người đứng đầu trại lao động đưa khoảng 30 cảnh sát tới buồng giam của tôi và đưa 18 học viên chúng tôi ra ngoài. Họ đá chúng tôi xuống nền bê tông, bắt đầu đánh và dẫm lên chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng bị bầm tím và bê bết máu. Bên ngoài bức tường trại lao động, bầu trời trong xanh với ánh nắng rực rỡ, bỗng chuyển mưa băng, gió lạnh nổi lên và sấm chớp ầm ầm.

Trong khi họ đánh chúng tôi, vị trưởng trại lao động bảo tôi: “Mày tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng trở thành một người tốt. Nhưng, tao thà có 100 tên trộm ở đây hơn là có một học viên Pháp Luân Đại Pháp tốt. Nếu mọi người đều trở thành người tốt, chúng tao sẽ chẳng còn việc làm. Tao hút hai bao thuốc lá mỗi ngày và thích uống rượu mạnh. Nhiều người có nhân tình. Nếu mọi người đều trở thành người tốt, chẳng phải họ sẽ đóng cửa nhà tù sao? Hôm nay chúng tao chỉ muốn thỏa sức đánh những người tốt chúng mày.”

Sau này tôi nghe nói rằng người Trưởng trại lao động đã chết vì đột quỵ trong khi đang nói chuyện điện thoại với nhân tình.

Cơ duyên học Pháp

Điều khó khăn nhất trong khi bị giam giữ là tôi không thể đọc Pháp, đặc biệt là các bài giảng mới của Sư phụ. Tháng 7 năm 2001, một trong những lãnh đạo của trại lao động là bạn tôi khi chúng tôi còn trong quân ngũ đã tới buồng giam của tôi mỗi ngày. Anh ấy liên tục nói với tôi có bao nhiêu học viên đã bị “chuyển hóa”.

Anh ấy nói: “Mỗi ngày chúng tôi “chuyển hóa” khoảng 20 học viên. Cho đến giờ đã có hơn 400 người bị “chuyển hóa”. Có rất ít người từ chối. Cậu còn đang đợi gì nữa? Nếu cậu “chuyển hóa”, cậu sẽ dễ chịu hơn và được thức ăn ngon. Bản án của cậu sẽ được giảm. Nếu cậu từ chối, chế độ ăn của cậu sẽ rất kinh khủng, tồi tệ hơn cả tử tù, và cậu sẽ bị tra tấn. Cậu không còn trẻ. Tại sao cậu lại muốn chịu đựng?”

Tôi đáp: “Tôi muốn nói chuyện với những người đã bị “chuyển hóa”. Cậu có thể thu xếp được không?” Cậu ta vui mừng và nói: “Thế là tốt. Cậu nên lắng nghe họ. Tôi sẽ cho cậu ở cùng họ 7 ngày. Sau 7 ngày, cậu phải quyết định.” Tôi đồng ý, nhưng yêu cầu không bị quấy rầy trong 7 ngày đó.

Trên đường tôi đến buồng giam của họ, tôi đã gặp Phó trưởng trại lao động. Ông ấy nói: “Tôi rất tôn trọng anh. Nhưng nếu anh đồng ý “chuyển hóa”, tôi sẽ coi thường anh đấy.” Tôi bảo ông ấy đừng lo lắng.

Họ để tôi nói chuyện với hai người đàn ông đã bị “chuyển hóa”. Vì họ có thái độ rất tệ, thật khó để nói chuyện với họ. Tôi thầm xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, con muốn học Pháp và đọc các bài giảng mới của Ngài. Xin hãy an bài để người khác nói chuyện với con. Đọc Pháp rất quan trọng để tăng cường chính niệm cho con. Xin Sư phụ hãy giúp con.”

Tôi đã nói chuyện với hai người phụ nữ vào chiều hôm đó. Tôi hỏi liệu họ có các bài giảng mới của Sư phụ không và họ mang tới những gì họ có. Tôi đọc các bài kinh văn mới và Chuyển Pháp Luân. Sau 7 ngày, tâm tôi tràn ngập Pháp. Tôi biết rằng tôi có thể vượt qua bất kỳ khảo nghiệm nào.

Tôi đó, người bạn cũ của tôi hỏi liệu tôi đã sẵn sàng chuyển hóa chưa. Tôi đáp: “Tôi tu luyện một Pháp lớn như vậy. Cậu muốn tôi “chuyển hóa” thành cái gì?” Cậu ta đã rất giận dữ và nói: “Sẵn sàng cho hình phạt ‘ghế nhỏ’ đi.” (Ghi chú của ban biên tập: Bị ép buộc ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong một thời gian dài là hình thức tra tấn phổ biến trong các trại lao động cưỡng bức ở Trung Quốc.)

Ngày hôm sau, họ đưa tôi vào buồng biệt giam, và buộc tôi ngồi trên một ghế nhỏ cao khoảng 10 phân với mặt ghế chỉ dài 10 phân, rộng 1 phân. Hai người theo dõi tôi từ 6 giờ sáng tới nửa đêm. Trong 18 ngày, tôi bị buộc ngồi trên ghế trong 18 giờ mỗi ngày.

Vào sáng ngày thứ 18, người bạn cũ của tôi ghé qua và nói: “Đừng ngồi nữa.” Cậu ta nhắc lại vài lần, nhưng tôi phớt lờ. Sau khi các lính canh mang tôi tới một chiếc giường, cậu ta hỏi: “Anh đã sẵn sàng chuyển hóa chưa?” Tôi đáp: “Hãy để tôi nhẩm đọc một bài thơ mà tôi đã viết.”

Tôi đứng thẳng dậy và lớn giọng đọc:

“Đại pháp chúng đồ phản bách hại, lịch tẫn vạn nan khổ trung tu.

Bất úy cường bạo vi chân lý, chánh pháp trừ ác kỷ xuân thu.

Đại chí tâm tồn Chân Thiện Nhẫn, cứu độ chúng sanh vô sở cầu.

Toàn bàn phủ định cựu thế lực, pháp luân thường chuyển nhân tâm đâu.

Từ bi vi tiếu khán thế giới, hạo nhiên chánh khí vĩnh tồn lưu.

Tu đắc viên mãn thành đại đạo, vô lượng khung vũ nhãn để thu.

Cảm tạ Sư tôn từ bi độ, phật ân hạo đãng vạn cổ lưu.”

Người bạn cũ của tôi không nói được lời nào. Cậu ta đứng đó im lặng một lúc rồi rời đi.

Mọi người đều biết rằng chiếc ghế nhỏ là dụng cụ tra tấn. Phần lớn mọi người không thể chịu đựng được hơn 2 giờ. Một số người có thể trụ trong một hoặc hai ngày. Người trụ lâu nhất mà tôi biết là ba ngày. Nhưng tôi bị buộc ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong 18 ngày. Một số người hỏi tôi nó đau đến mức nào. Tôi nói với họ rằng tôi không cảm thấy đau chút nào bởi vì toàn bộ thời gian ngồi đó, tôi liên tục nhẩm tất cả các bài kinh văn của Sư phụ và các bài thơ mà tôi nhớ được. Tôi nhẩm chúng hơn 2.000 lần trong 18 ngày, và mỗi ngày tôi phát chính niệm hơn chục lần. Tôi cảm thấy đắm mình trong Pháp. Tôi có tín tâm vững chắc 100% vào Sư phụ và Pháp. Mặc dù thân thể tôi đang trong thế giới con người, tâm tôi thì không. Làm sao tôi có thể cảm thấy đau được? Thực sự thì chính Sư phụ đã chịu mọi đau đớn cho tôi.

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ân–Hồng Ngâm II)

Tôi từ chối từ bỏ

Mùa Thu năm 2002, tôi bị tra tấn dã man. Thân thể tôi đầy vết bầm tím. Tôi không thể cử động được; tôi chỉ có thể nằm trên giường. Một ngày nọ, trưởng đồn cảnh sát và mười hai cảnh sát đến phòng tôi. Ông ấy nói: “Bạn cũ của tôi, tôi tới thăm cậu đây. Hãy nhìn cậu kìa, bị tra tấn đến như thế này. Trong tất cả các học viên ở trại lao động này, cậu là người bị tra tấn nhiều nhất. Hãy cho tôi biết lý do tại sao cậu muốn chịu đựng nhiều như vậy. Nếu cậu nghe tôi, tôi có thể để cậu về nhà ngày mai.”

Tô ngẩng đầu lên và nói: “Anh muốn tôi nghe anh ư? Anh bức hại các học viên. Nếu tôi theo anh, tôi sẽ không dừng tu luyện chứ?”

Anh ta không biết nói gì. Sau một hồi lâu, anh ta nói: “Anh hãy tiếp tục và tu luyện. Tôi sẽ không can thiệp đến anh.” Anh ta nói với cấp dưới: “Kể từ giờ, đừng làm phiền anh ta nữa. Hãy để anh ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Họ rời đi.

Môi trường của tôi trở nên bớt căng thẳng và tôi được phép tự do đi lại xung quanh.

“Làm sao tôi có thể ghét anh?”

Một ngày mùa Đông năm 2002, Trưởng phòng Giáo dục tới buồng giam của tôi. Anh ấy nói: “Anh có uy tín ở nơi làm việc. Tại sao anh lại tu luyện môn Pháp Luân Đại Pháp đó?” Tôi đáp: “Mặc dù anh là một Trưởng phòng, anh vẫn kém hơn những tù nhân kia. Họ không gây hại cho Đại Pháp hay bức hại các học viên. Mặc dù họ đã phạm một số sai lầm, họ vẫn có thể được cứu. Anh phỉ báng Đại Pháp và bức hại các học viên. Anh đã phạm tội ác tày trời.” Mặt anh ta đỏ bừng và anh ta rời đi.

Đêm đó anh ta gọi tôi tới văn phòng anh ta. Tôi từ chối đứng theo cách mà các tù nhân phải thực hiện. Anh ta giận dữ đấm tôi ngã. Tôi đứng dậy và bắt đầu phát chính niệm. Anh ta tiếp tục đấm tôi trong 10 phút tới khi anh ta kiệt sức. Anh ta bảo một cảnh sát nhốt tôi lại, và sau đó anh ta tới một phòng khám để tiêm bởi vì anh ta cảm thấy ốm sau khi đánh tôi dữ dội.

Sau khi anh ta rời đi, cấp dưới của anh ta mở khóa cho tôi và đưa tôi về lại buồng giam. Trong khi Trưởng phòng Giáo dục đang đánh tôi, tôi thấy qua thiên mục của mình cảnh anh ta thực sự là một con thằn lằn dài gần 2m. Trong không gian khác, chính niệm của tôi đã làm anh ta bị thương, do vậy anh ta đã bỏ đi.

Anh ta trở nên rất ốm yếu. Anh ta nói với các bác sỹ rằng anh ta đã sai, và sẽ xin lỗi tôi sau đó. Anh ta ở lại phòng khám trong 3 ngày. Sau khi anh ta rời khỏi bệnh viện, anh ta đã nói với tôi rằng anh ta đã không định đánh tôi đau đến thế. Anh ta hỏi liệu tôi có ghét anh ta không. Tôi đáp: “Tại sao tôi ghét anh? Nếu tôi ghét anh, chẳng phải tôi sẽ giống một người bình thường sao? Các học viên không có kẻ thù. Chúng tôi đối xử từ bi với mọi người, và sứ mệnh của chúng tôi là cứu người.”

Mọi thứ thay đổi chỉ với một niệm

Tháng 8 năm 2003, tôi bị sốt cao trong 18 ngày. Tôi không thể ăn hay uống và tôi bị sụt cân rất nhiều. Trại lao động lo ngại rằng tôi sẽ chết, do vậy họ quyết định thả tôi. Các sỹ quan từ đồn cảnh địa phương và văn phòng chính quyền địa phương không muốn đón tôi. Vợ tôi giận dữ với tôi và từ chối đón tôi. Cuối cùng con gái tôi đến. Phòng của tôi ở trên tầng 6. Cháu tìm được 2 thanh niên trẻ để đưa tôi đi. Vợ tôi gọi cho tất cả người thân và yêu cầu họ đến. Sau khi mọi người có mặt đông đủ, vợ tôi nói: “Hãy nhìn anh ấy xem. Nếu chúng ta không đưa anh ấy tới bệnh viện, anh ấy có thể chết.” Tất cả họ đồng ý nên đưa tôi tới bệnh viện, và một số người đưa tiền cho cô ấy để thanh toán viện phí.

Đúng lúc đó, tôi tỉnh dậy. Tôi nói lớn: “Xin hãy nghe tôi. Mọi người muốn tôi sống hay chết? Nếu muốn tôi chết, hãy đưa tôi tới bệnh viện. Nếu muốn tôi sống, hãy cho tôi 3 ngày và tôi sẽ phục hồi. Ở trại lao động tà ác đó, tôi không được phép tắm hay giặt trong 3 năm. Tôi cần tắm và có một bữa ăn ngon. Tôi sẽ hoàn toàn bình phục. Sau 2 tuần kể từ hôm nay tôi sẽ đến thăm con gái cả của mình ở Quảng Châu.”

Tất cả đồng ý. Vào sáng thứ tư, tôi dậy khỏi giường. Tôi tự mình đi ra ngoài và tới một nhà tắm công cộng. Hàng xóm đã ngạc nhiên khi thấy tôi đi lại. Tôi cố gắng gột sạch mọi thứ bẩn thỉu trong trại lao động. Tôi muốn đọc Pháp và luyện công. Tôi muốn các bạn bè, người thân, và hàng xóm đều chứng kiến huyền năng của Đại Pháp, chứng kiến lòng từ bi vô hạn của Sư phụ và niềm tin cùng ý chí kiên định của đệ tử Đại Pháp.

Vào ngày thứ 15 sau khi tôi được thả, tôi đã đáp xe lửa tới Quảng Châu.

“Anh đã khiến chúng tôi gặp rắc rối vì anh từ chối ‘chuyển hóa’!”

Tháng 5 năm 2004, tôi bị bắt lại, và bị nhốt trong một trại tạm giam trong 2 tuần. Tôi sử dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng mỗi ngày. Cả bốn người trong buồng giam của chúng tôi, gồm cả tôi, không phải lao động nặng nhọc. Khi các tù nhân hỏi lý do, cảnh sát trả lời: “A có tiền, B có mối quan hệ với sếp của chúng tôi, và C có thế lực chính trị. Mặc dù ông Ngô (nói đến tôi) không có gì hết, ông ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ta sẽ không từ bỏ tu luyện ngay cả khi ai đó đe dọa chặt đầu ông ta. Nếu các anh tốt như ông ấy, các anh cũng sẽ không phải làm việc nặng.”

Ngày thứ 15, họ kết án tôi ba năm trong trại lao động cưỡng bức. Tôi thầm xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi nói: “Sư phụ, con không muốn trở lại nơi tà ác đó. Con nghe nói rằng không có học viên nào ở quê nhà bố mẹ con. Con nên đến đó và giảng chân tướng. Xin hãy giúp con ra khỏi nơi này.”

Khi tôi bị đưa tới trại lao động, trưởng trại mới đã từ chối nhận tôi. Người trưởng trại mới này nói: “Ông này! Hãy đi xa khỏi đây, càng xa càng tốt. Ông khiến chúng tôi gặp rắc rối vì ông từ chối ‘chuyển hóa.’”

Cứ như thế tôi đã rời khỏi nhà, và bắt đầu phát các tài liệu giảng chân tướng tại vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh.

Đây là một số kinh nghiệm tu luyện của tôi. Tôi không thể báo đáp Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài. Tôi chỉ có thể bước đi cho tốt phần còn lại trên con đường tu luyện của mình và cứu nhiều chúng sinh hơn.

Sư phụ giảng:

“Chừng nào chư vị còn học thấu Đại Pháp, tinh tâm thể ngộ, mọi lúc đều giữ tâm tính vững vàng, cần cù thực tu, có thể chịu đựng khổ trong khổ, có thể nhẫn cả những việc khó nhẫn, [thì] tôi nghĩ rằng chư vị nhất định sẽ tu luyện thành công.

Công tu hữu lộ tâm vi kính

Đại Pháp vô biên khổ tác chu”

(Chương III–Pháp Luân Công, bản dịch năm 2016)

Tôi sẽ tu luyện tinh tấn và hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/29/400054.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/4/183507.html

Đăng ngày 10-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share