Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 31-10-2019] Năm 1999 tôi là học sinh trung học cuối cấp, khi đó lần đầu tiên tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Đúng như Sư phụ giảng:

“[Nhưng] đó là một thứ chôn sâu trong tâm của chư vị, giống như một cái ổ cắm, ngay khi chạm vào là điện sẽ thông.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])

Ngay lập tức tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp chính là Pháp của vũ trụ.

Tu khứ dục vọng và tâm truy cầu

Sư phụ giảng:

“cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy–Chuyển Pháp Luân)

Trước khi bắt đầu tu luyện, tâm tôi hẹp hòi với nhiều chấp trước. Tôi xử sự khá nông nổi khi mọi việc không như ý.

Dần dần tôi tu khứ được những dục vọng sau khi đắc Pháp ở tuổi 18. Thay vào đó, tôi tập trung làm tốt những việc nên làm.

Kết quả là mọi việc thường diễn ra trơn tru. Ví dụ như, tôi rất coi trọng thành tích học tập ở trường trung học. Tôi đã lo lắng về nó mỗi ngày. Tuy nhiên, kỳ thi cuối cấp không phản ánh hết được năng lực học tập của tôi và vì thế mà điểm số của tôi không cho phép tôi vào trường đại học mà tôi mơ ước.

Sau khi bắt đầu tu luyện tinh tấn, tôi đã lấy làm tốt ba việc làm trọng. Tôi hướng nội và đề cao tâm tính mỗi khi đối mặt với mâu thuẫn.

Sư phụ luôn luôn cho tôi những gì tốt nhất, gồm cả việc được vào trường đại học và tốt nghiệp ở trường mà tôi mơ ước. Sau đó tôi thi đậu một kỳ thi quốc gia đặc biệt và có một nghề nghiệp ổn định với mức lương tốt. Hơn nữa, tôi gặp chồng tôi cũng là một người tu luyện, và gia đình anh ấy yêu thương và hỗ trợ tôi còn hơn cả bố mẹ tôi.

Tu luyện ở nơi làm việc

Tôi làm việc chăm chỉ và đối đãi chân thành với mọi người. Đồng nghiệp và quản lý của tôi, tất cả đều tốt với tôi. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ và họ chấp nhận vui vẻ.

Tuy nhiên, môi trường làm việc ở xã hội rất khác so với trường học. Cuộc sống ở trường tương đối đơn giản, trong khi ở nơi làm việc tôi thường xuyên gặp đủ loại người truy cầu danh lợi, quyền thế. Thật khó mà giữ mình đơn thuần, ngay thẳng, chân thành và cởi mở khi tương tác với những người như thế.

Một trong những quản lý của tôi đột nhiên không hài lòng với tôi. Anh ấy thường vô cớ trách tôi. Tôi cảm thấy hụt hẫng và cảm thấy bất bình vì tôi nghĩ anh ấy là một người quản lý tốt. Tôi không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên thay đổi thái độ với mình như thế.

Sau đó, tôi nhìn nhận sự việc dưới giác độ của một người tu luyện và phát hiện ra anh ấy đã hình thành nhiều quan niệm từ trải nghiệm sống của anh ấy. Anh ấy dạy tôi rất nhiều ý tưởng phức tạp và trở nên tức giận khi nhận ra rằng tôi không làm theo ý kiến của anh ấy.

Sư phụ giảng:

“Thực ra bất kể cá nhân chư vị thông minh thế nào, giảo hoạt ra sao, thì kết cục cũng như thế. Bảo người này thật ngốc, chư vị cho rằng họ thật ngốc, họ thật đơn thuần, người kia thật giảo hoạt, bất kể chư vị bước đi như thế nào trên con đường nhân sinh này, thì kết cục cũng như thế thôi; nhất định không phải vì sự giảo hoạt của con người mà phát sinh biến hoá nào cả, cũng nhất định không phải vì họ đơn thuần mà có thay đổi gì. Giảo hoạt chỉ có thể khiến tự mình trở nên xấu đi, khi tạo nghiệp lại càng khiến người ta trượt xuống; hoàn cảnh chung quanh và bản thân sau khi trở nên căng thẳng sẽ khiến nhân tâm trở nên phức tạp hơn, tư tưởng phức tạp hơn chỉ có thể biến bản thân trở nên xấu tệ hơn thôi.” (Giảng Pháp tại thủ đô Mỹ quốc [2007]–Giảng Pháp tại các nơi VIII)

Hướng nội như một người tu luyện, tôi nhận ra vấn đề mà mình đang đối mặt. Tôi đang nhìn nhận người thường bằng tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Thật khổ não khi tâm tôi lấp đầy những thiếu sót của người khác. Tôi thấy thật đau đớn khi phải đi làm. Thậm chí tôi còn nghĩ đến bỏ việc và chỉ làm hạng mục của Đại Pháp, nhưng tôi biết rằng làm như thế là cố gắng trốn tránh khổ nạn.

Tôi biết rằng trong tu luyện thì không nên chạy trốn khi gặp khó khăn. Đây là một khảo nghiệm lớn và tôi nên đề cao một cách thiết thực bằng cách vượt qua nó. Vì thế tôi tự bảo mình hãy nhìn vào điểm mạnh của người khác, bỏ qua khuyết điểm của họ và thấu hiểu nhân sinh quan khác nhau của những người khác nhau.

Tôi cũng biết rằng không nên ngưỡng mộ những người có khả năng xử lý tốt mọi việc trong xã hội, và tôi phải tu bỏ chấp trước vào tình để tu xuất tâm từ bi.

Sau một thời gian, căng thẳng giữa tôi và người quản lý kia biến mất và môi trường làm việc của tôi đã trở lại bình thường.

Tôi thể ngộ rằng Sư phụ sẽ dùng nhiều cách để giúp tôi thanh lý chấp trước, đề cao tâm tính và tiêu nghiệp cho tôi, giống như trong lúc ngồi luyện tĩnh công vậy. Then chốt là không được trốn tránh khổ nạn cho dù chúng ta cảm thấy rất đau đớn vì nghiệp tích tụ ở chân. Nếu nghiệp lực không được tiêu trừ lần này thì một khảo nghiệm mới có thể sẽ được thêm vào trong lần kế tiếp, làm cho chúng ta khó vượt qua hơn.

Chứng thực Pháp trong hạng mục truyền thông

Từ khi Chính Pháp bắt đầu, tôi đã tham gia chứng thực Pháp bằng cách viết bài. Độc giả phản hồi tốt với các bài viết của tôi.

Gần đây, tôi cũng bắt đầu làm phim. Tôi làm phim về cuộc biểu tình của Hồng Kong phản đối chế độ độc tài. ĐCSTQ đã tung ra rất nhiều tin giả, vu khống người biểu tình là đám đông tấn công cảnh sát. Nó đã làm điều tương tự trong việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

ĐCSTQ đang cố sức gieo rắc thù hận vào tâm con người. Các bộ phim mà tôi làm được đón nhận và được nhiều lượt thích, với hàng chục nghìn người xem.

Quá trình sản xuất phim cũng là quá trình tu luyện. Tôi là người khá dễ tính với nhiều việc bởi vì tôi không quá quan tâm đến nó. Nhưng khi tôi thực sự để tâm đến việc gì thì tôi lại là người khá cầu toàn và chủ động bao quát mọi việc.

Giảng chân tướng là việc mà tôi thực sự quan tâm, vì thế những học viên làm việc cùng với tôi phải chịu đựng khá nhiều. Tôi thường tức giận khi bộ phim được làm xong. Tôi tự hỏi tại sao hình ảnh lại như thế này, phụ đề lại như thế kia. Cuối cùng, họ phải thay đổi cho đến khi đạt được hiệu quả mà tôi muốn.

Tôi nhận ra rằng không có gì là sai khi thay đổi, bởi vì rốt cuộc tôi là người sản xuất và chịu trách nhiệm cho bộ phim đó. Nhưng tôi không nên tức giận và lo lắng như thế.

Một hạng mục khác mà tôi đã tham gia trong thời gian dài là phỏng vấn khán giả ShenYun. Từ năm đầu tiên Shen Yun về Đài Loan thì hầu như năm nào tôi cũng tham gia phỏng vấn.

Áp lực trong suốt cuộc phỏng vấn rất lớn bởi vì tôi được yêu cầu phỏng vấn khán giả chủ lưu. Tu luyện của tôi phải bắt kịp, nếu không thì cuộc phỏng vấn sẽ không đạt kết quả.

Khi tôi hoàn toàn buông bỏ tâm truy cầu, những người phỏng vấn dường như được an bài và họ lần lượt từng người một đến.

Trong những cuộc phỏng vấn, tôi liên tục thanh lý tâm truy cầu vào kết quả và chứng thực bản thân. Cuộc phỏng vấn mỗi lần đều trở nên dễ dàng hơn.

Ấn tượng nhất là lần tôi vượt quan nghiệp bệnh. Người điều phối đề nghị tôi thu xếp phỏng vấn ở Đài Bắc và Cơ Long. Dù ngại ngần nhưng tôi biết đây là nhiệm vụ của mình.

Có một cây cầu đi bộ trên con đường đến điểm diễn. Tôi cảm thấy một cơn đau khủng khiếp khi tôi bước lên chiếc cầu ấy. Mỗi bước chân là một khảo nghiệm lớn của tôi và tôi khó mà nhấc chân lên đi. Tôi tự nhủ: “Mình đang đi về hướng Sư phụ, về hướng Sư phụ.”

Từng bước từng bước một tôi đã đến đích. Thật kỳ lạ, tôi hoàn toàn hết đau khi đến nhà hát. Không ai thấy tôi có gì khác lạ, và ngày hôm đó các cuộc phỏng vấn đều tốt đẹp.

Chứng thực Pháp tại Hongkong

Nhiều lần tôi đến Hongkong hỗ trợ những hoạt động ở đó. Khoảng 70 học viên Đài Loan và Nhật Bản đã bị từ chối nhập cảnh để tham gia hoạt động phản bức hại vào cuối tháng 4 năm 2019 và họ đã phải quay về. Tôi rất tức giận khi đọc được tin này.

Học viên Đại Pháp đi đến Hongkong là để cứu chúng sinh. Bị ĐCSTQ thao túng, Chính phủ Hongkong đã từ bỏ độc lập tư pháp, tiến hành bức hại học viên Đại Pháp, vì thế mà can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh.

Tôi quyết định thanh lý can nhiễu của tà ác và cứu người ở Hongkong. Ngay lập tức tôi đăng ký tham gia sự kiện kỷ niệm ngày Đại Pháp tại Hongkong vào tháng 5. Tuy nhiên, sau khi đăng ký tôi lại cảm thấy sợ. Tôi cố gắng hết sức thanh lý tất cả niệm đầu bất hảo trong một tuần.

Tôi nhất quyết không nghĩ đến những ý nghĩ xấu. Quả thực tôi có một số chấp trước nhưng sẽ rất tệ nếu tôi chọn né tránh nó thay vì đối mặt với nó và thanh lý nó.

Khi chấp trước xuất hiện, tôi sẽ tiêu diệt chúng hết cái này đến cái khác, chuyển xấu thành tốt và biến can nhiễu thành nhân tố hoàn thiện quá trình tu luyện. Tôi nỗ lực hết sức phát chính niệm thanh lý hết thảy những niệm đầu bất hảo.

Đến sân bay tôi vẫn còn cảm thấy sợ, nhưng điều kỳ diệu là khi tôi đến quầy nhập cảnh, tôi cảm nhận mạnh mẽ rằng Sư phụ đang bên cạnh tôi. Phần biết của tôi với phần thần của tôi rất to lớn trong không gian khác và đang bao phủ toàn bộ bộ phận hải quan nhập cảnh.

Ngay lập tức, nỗi sợ tan biến. Tôi rất bình thản khi được kiểm tra ID và tôi đã thông qua thủ tục nhập cảnh mà không có rắc rối nào.

Ngày hôm sau, tôi tham gia vào cuộc diễu hành của Đại Pháp, và tôi thấy rất nhiều người được ĐCSTQ điều động ra đường la hét và chửi mắng. Tôi phát chính niệm để những người này bớt tạo nghiệp cho chính họ bằng cách để họ đau họng và ngăn không cho kèn của họ hoạt động. Một số loa phóng thanh của họ đã bị hư. Âm thanh của loa bị ngắt quãng và khó mà hiểu được họ đang nói gì.

Nhiều người đứng hai bên đường nhìn chúng tôi. Tôi mỉm cười với họ và cố gắng để lại ý niệm tốt cho họ.

Tôi đề xuất với các học viên nên tương tác với những người đang quan sát cuộc diễu hành, vẫy tay với họ để họ có thể thấy sự thiện lương của chúng ta.

Thỉnh thoảng, đột nhiên có gió mạnh và học viên gặp khó khăn để giữ băng rôn và đi về phía trước.

Nhìn thấy điều này, tôi lập tức nói chuyện với thần Gió và xin họ trợ giúp. Gió yếu dần sau mỗi lần tôi yêu cầu. Tôi cám ơn Sư phụ đã ban cho tôi thần thông này.

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt khi cuộc diễu hành sắp kết thúc. Một chiếc xe buýt với bảng quảng cáo lướt qua tầm mắt tôi: “Hỗ trợ bạn! Hãy vượt qua chính mình!” Ngay lập tức tôi hiểu rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi lấy lại sức mạnh và đi đến cuối cuộc diễu hành.

Kết luận

Dưới sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm và ma nạn trong hai mươi năm tu luyện thời Chính Pháp. Tôi luôn nhớ đến nhiệm vụ thần thánh của một học viên Đại Pháp: cứu độ chúng sinh.

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi: “Bạn có cảm thấy hối tiếc nếu Pháp chính nhân gian đến ngay lúc này?” Câu trả lời là không. Tôi đã nỗ lực hết sức ở mỗi giai đoạn Chính Pháp, mặc dù tôi đã làm chưa đủ tốt.

Tôi hy vọng rằng dưới sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi có thể bước đi tốt hơn trên phần đường tu luyện còn lại và trợ giúp Sư phụ cứu người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/31/395250.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/4/183499.html

Đăng ngày 10-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share