Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-10-2019] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc nhiều căn bệnh như đau khớp, chóng mặt, đau chân. Nhưng điều phiền muộn nhất đối với tôi là những mâu thuẫn với nhà chồng.
Chị dâu tàn nhẫn của tôi
Bố chồng tôi từng sống đối diện trước nhà tôi. Có lần tôi muốn xây thêm một phòng cho ông phía trước nhà ông.
Sau khi biết chuyện này, chị dâu thứ ba của chồng tôi đã đặt một đụn rơm lúa mì ở đó và nói rằng chị sở hữu một phần của mảnh đất đó. Chị ấy sống ở cách một dãy phố, do vậy tuyên bố của chị thật quá đáng!
Sau đó, chúng tôi đã tranh giành. Chị cào mặt tôi, nhưng tôi không bao giờ dám đánh lại. Tôi khóc một lúc, và cảm thấy mình là một nạn nhân vô tội, tôi chỉ muốn xây một phòng cho bố chồng tôi, chứ không phải cho tôi!
Chị dâu cả của chồng tôi khét tiếng vì tranh cãi với mọi người nơi công cộng, thậm chí các chức sắc trong làng cũng sợ động chạm đến chị. Chị phao tin đồn rằng tôi không giúp đỡ người cao tuổi và còn không muốn đến dự đám tang khi họ qua đời.
Chị thường chửi rủa tôi, bố chồng tôi cảnh báo chúng tôi hãy tránh gặp chị ấy. Những chuyện như thế này diễn ra nhiều lần, và những xung đột này đè nặng lên tôi. Tôi cảm thấy không còn hy vọng trong cuộc sống và rơi vào tuyệt vọng.
Tôi thường tỉnh dậy vào nửa đêm, mang một chiếc ghế con ra ngoài ngồi và khóc. Tôi không biết khi nào thì tất cả những đau khổ này sẽ chấm dứt.
Đại Pháp đã cải biến tôi
Năm 1998, tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý (nhà sáng lập pháp môn) đã dạy chúng ta làm người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi dần trở nên trung thực, tốt bụng, khoan dung và tường hòa. Một cách tự nhiên, tôi bắt đầu hòa hợp với các chị dâu của mình và nghĩ cho người khác trước; cuối cùng tôi đã thoát ra khỏi vòng xoáy của những xung đột gia đình!
Một lần, con trai tôi muốn mua pháo về bán, cháu hỏi tôi: “Mẹ ơi, chúng ta hãy bán một ít pháo trong dịp Tết Nguyên Đán.”
Tôi đáp: “Chúng ta không thể, việc này là phạm pháp, đừng làm việc đó.” Con trai tôi thấy cháu không xin được tiền của tôi cho nên đã tới gặp ông của cháu.
Cháu đã mua một túi pháo lớn. Không ngờ là cảnh sát đã tịch thu chỗ pháo này trên đường về nhà.
Tôi loay hoay không biết liệu có nên trả lại tiền cho bố chồng tôi không. Tôi chợt nhớ lại một ví dụ được nêu trong Chuyển Pháp Luân rằng một học viên đã bị một chiếc xe đâm nhưng không yêu cầu bồi thường.
Tuy nhiên, tôi biết rằng các học viên nên nghĩ cho người khác trước. Do đó tôi đã quyết định trả lại tiền cho bố chồng.
Lúc đó thực ra tình hình tài chính của chúng tôi không tốt, do đó tôi đã vay tiền để trả lại cho bố chồng.
Đêm đó, tôi cảm thấy Pháp luân đang quay trong bụng dưới của mình khi tôi đang ngủ. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều đó; tôi đã rất phấn khởi! Tôi biết rằng mình đã làm một việc đúng, và Sư phụ đang khích lệ tôi.
Kể từ đó, tôi trở nên quyết tâm hơn trong tu luyện. Một năm nọ, trong kỳ nghỉ Tết nguyên đán, gió đã khiến một đám cháy lan ra tại nhà người hàng xóm khi họ đốt rác.
Họ vội vàng nhờ mọi người sống gần đó giúp dập lửa. Không may là ngọn lửa đã lan ra cả khu phố và thiêu rụi hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác.
Trông thấy ngọn lửa dữ dội, tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, đây là đống gỗ củi của gia đình con cả một năm. Xin đừng để nó bị cháy, xin hãy giúp con!”
Thật ngạc nhiên, khi ngọn lửa di chuyển đến chỗ tôi chất đống gỗ, nó đã đi đường vòng. Ngọn lửa cũng bỏ qua nhà bố chồng tôi.
Không ngôi nhà nào, trừ nhà của chúng tôi, không bị thiêu rụi.
Câu chuyện về phép lạ này nhanh chóng truyền ra khắp làng. Những người đã dập tắt đám cháy nói: “Tất cả các ngôi nhà đều bị thiêu rụi, nhưng nhà của chị không bị tổn hại! Chắc hẳn gia đình chị được Thần che chở. Điều đó thực sự chứng tỏ rằng người tốt sẽ được phúc báo!”
Trong tâm tôi biết rằng chính Sư phụ đã bảo vệ ngôi nhà của tôi. Tôi vô cùng biết ơn lòng từ bi bao la của Ngài.
Chồng tôi cũng cảm động và thốt lên: “Điều đó thật tuyệt vời!”
Gánh vác trách nhiệm với bố chồng
Năm 2012, chồng tôi chết trong một tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Lúc đó, bố chồng tôi đã 83 tuổi. Ông có ba con trai và hai con gái.
Chồng tôi là con trai út trong gia đình. Theo lẽ thường, tôi không phải có trách nhiệm chăm sóc cho bố chồng. Tuy nhiên, không người con nào của ông muốn nuôi ông nên tôi đã đưa ông về nhà mình.
Tôi đã nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp; mình sẽ làm điều Sư phụ bảo và dùng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để ước thúc bản thân và chứng thực sự tuyệt vời của Đại Pháp thông qua hành động của mình.”
Tháng 5 năm 2014, bố chồng tôi đột nhiên bị viêm ruột và đại tiện khắp nơi. Tôi không phàn nàn và bắt đầu dọn dẹp khăn trải giường, ga giường và quần áo của ông.
Buổi trưa, các anh chị chồng tôi đều đến và chúng tôi đưa ông tới bệnh viện. Trong quá trình điều trị, bố chồng tôi bị hành hạ bởi căn bệnh. Ông la hét như thể sắp cắn ai đó. Người anh rể thứ ba và chị dâu cả đã không dám đến gần ông.
Tôi không sợ và hiểu các biểu hiện của ông là kết quả của nghiệp lực. Ông đang trả nợ nghiệp. Ông đã giết mổ lợn khi còn trẻ.
Tôi nói với ông: “Hãy nhẩm theo con: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ông lặp đi lặp lại những chữ đó cùng tôi hết lần này đến lần khác.
Sau đó một điều kỳ diệu đã xảy ra, ông dừng la hét, và biểu hiện của ông trở nên thanh thản và cứ như vậy cho tới khi ông qua đời. Tôi biết rằng Sư phụ đã gỡ bỏ nhiều nỗi đau cho ông.
Khi chôn cất bố chồng tôi, không ai muốn trả chi phí và chịu trách nhiệm cho đám tang. Khoản tiền 22.000 Nhân dân tệ mà bố chồng tôi để trong phòng ông đã bị một trong những người con của ông lấy mất.
Tôi thanh toán các hóa đơn y tế của bố chồng và thậm chí cả tiền ăn uống của các con ông khi họ đến thăm tại bệnh viện. Tất cả chi phí tôi thanh toán là hơn 20.000 Nhân dân tệ, nhưng tôi thậm chí không lấy một xu nào của họ.
Qua việc này, quan hệ của tôi với nhà chồng trơ nên hài hòa. Mọi người trong làng tôi hiểu rằng những người tu luyện Đại Pháp là người tốt.
Người dì thứ hai của tôi nói với tôi: “Dì ngưỡng mộ cháu!” Tôi nói với bà: “Đó là bởi vì cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nếu không cháu sẽ không thể làm vậy. Chính Sư phụ Lý Hồng Chí và Chân-Thiện-Nhẫn đã cải biến cháu! Sư phụ dạy cháu phải nghĩ cho người khác trước, hướng nội để tìm xem liệu cháu đã làm gì sai không và sửa lỗi.”
Ngài không chỉ chữa lành bệnh tật của tôi mà còn dạy tôi cách trở thành một người tốt, và tạo ra nhiều điều kỳ diệu. Bất cứ khi nào tôi gặp khó nạn, Sư phụ giải quyết chúng giúp tôi và cho tôi điểm hóa để làm tốt.
Tôi khóc vì vui sướng mỗi khi nghĩ đến những gì Ngài đã làm cho tôi! Tôi không thể báo đáp; tôi chỉ có thể tinh tấn hơn trong tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/7/394268.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/28/183431.html
Đăng ngày 06-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.