Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-12-2019] Năm 2005, tôi bị giam giữ phi pháp ở một trại lao động cưỡng bức, và tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại. Khi được trả tự do, tôi rất yếu, chỉ còn da bọc xương và đứng cũng không vững. Tôi còn phát hiện ra rằng cậu con trai 13 tuổi của chúng tôi phải đến sống cùng em gái tôi, trong khi chồng tôi sống cùng người yêu cũ của anh. Mẹ tôi đã qua đời vì căng thẳng, sợ hãi và đau buồn. Tôi cảm thấy dường như mình đã mất tất cả, không còn nhà để về.

Nghe tin tôi được tự do, chồng tôi đã vội vã ly dị tôi. Anh đề xuất tôi sẽ nuôi con và anh sẽ gửi tiền hỗ trợ nuôi con. Tôi không muốn phải rời xa con trai thêm nữa nên đã đồng ý với đề nghị của anh.

Cô tôi và em gái tôi đã phản đối lựa chọn này của tôi. Tôi không có việc làm và tình trạng sức khỏe không được tốt. Trước đây tôi cũng chưa từng phải sống một mình, vậy làm sao tôi có thể tự mình nuôi con đây? Tôi không biết mình phải làm gì nữa, chỉ còn biết khóc.

Trong lúc khổ đau này, đột nhiên tôi nghĩ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Miễn là mình bước đi trên con đường ngay chính, Sư phụ Lý nhất định sẽ giúp mình. Tôi sẽ để mọi việc thuận theo tự nhiên.”

Sau đó, tôi đã nói chuyện với chồng tôi và anh đồng ý sẽ nuôi con trai chúng tôi nhưng anh lại không thể đem cháu về nhà. Vợ chưa cưới của anh không đồng ý như vậy bởi vì con và mẹ của cô ấy cũng đang sống cùng nhà với chồng tôi. Tôi và con trai một lần nữa lại phải chia ly. Con trai tôi được gửi đến nhà ông bà nội của cháu, trong khi tôi sống cùng em gái trong thời gian này.

Nuôi nấng một thiếu niên hay gây rối

Bất kể hoàn cảnh có khó khăn tới mức nào thì tâm kiên định tu luyện Đại Pháp của tôi vẫn không thay đổi. Sau khi tôi phục hồi được một chút, tôi đã tới chỗ anh trai tôi. Sau đó, Sư phụ đã giúp tôi tìm cách để tự nuôi sống bản thân, anh trai tôi đã giao cho tôi một cửa hàng nhỏ để kinh doanh.

Lợi nhuận từ cửa hàng này không nhiều. Sau khi trả tiền thuê, tôi còn vừa đủ để ăn uống sinh hoạt. Tuy nhiên, tôi đã cố gắng tiết kiệm tiền nhiều nhất có thể và gửi một ít tiền cho cha mẹ chồng cũ của tôi. Chồng cũ của tôi đã không hề gửi bất kỳ một khoản tiền nuôi con nào cho họ, vì thế rất khó khăn cho họ khi phải nuôi dưỡng con trai tôi.

Vì không nhận được sự nuôi dạy tốt từ gia đình nên con trai tôi bắt đầu dưỡng thành các thói quen xấu. Cháu thường xuyên lên mạng, ăn nói thô tục, học kém và diện mạo lôi thôi, đầu tóc trông như tổ quạ.

Vào năm cuối cấp ở trường trung học cơ sở, cháu đã đánh nhau với các bạn cùng lớp và không muốn tới trường nữa. Cuối cùng, con trai tôi đã bỏ học trước khi tốt nghiệp. Tôi biết mình đã không hoàn thành tốt trách nhiệm của một người mẹ. Các học viên không chỉ tu luyện bản thân và cứu độ chúng sinh mà còn cần giáo dục con cái thật tốt.

Tôi đã đưa con trai tôi về sống cùng tôi và không bao lâu sau, tôi đã gặp khảo nghiệm đầu tiên với tư cách là bậc làm cha mẹ. Con trai tôi không có tiền để đến các quán cà phê internet, do vậy cháu đã lấy trộm tiền của tôi.

Tôi tiết kiệm tiền bằng cách để tiền ở khe trống của một chiếc đài cát-xét nhỏ. Tôi đã không nghĩ đến việc cần để ý việc đó trước mặt con trai và để tiền cách xa tầm mắt của cháu. Một hôm, khi tôi cần dùng đến tiền thì toàn bộ số tiền đã mất hết. Tôi lập tức biết ngay rằng con trai tôi đã lấy số tiền đó.

Tôi lo lắng và tức giận, muốn cho con trai một trận nên thân. Tôi không thể hiểu được sao cháu lại có thể làm những việc như vậy được. Sau khi bình tĩnh và suy xét cẩn thận sự việc một lần nữa, tôi hiểu rằng tức giận không phải là giải pháp. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta cần nhìn nhận mọi việc dựa trên Pháp và giáo dục con cái chúng ta thật tốt. Sau đó, tôi nghĩ tới lời dạy của Sư phụ:

“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Đầu tiên, tôi cần phải nhìn nhận sự việc từ góc độ của con trai và cố gắng hiểu cháu. Cháu vẫn còn nhỏ và trong nhiều năm trời không được lớn lên trong môi trường gia đình ổn định và hạnh phúc. Cũng thật khó để cháu có thể cưỡng lại được những ảnh hưởng xấu từ xã hội.

Tôi quyết định sẽ kiên nhẫn dùng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để dạy dỗ con trai mình. Tôi nói với cháu về những nguy hại của xã hội hỗn loạn này và cách hành xử đúng đắn.

Con trai tôi cảm thấy có lỗi và đã thú nhận với tôi. Cháu đã nghĩ rằng tôi sẽ vô cùng giận giữ và không bao giờ tha thứ cho cháu. Tôi nói: “Mẹ của con tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn và chiểu theo những lời chỉ dạy của Sư phụ. Mẹ không dạy dỗ con cái theo cách mà những người bình thường vẫn làm.”

Con trai tôi chia sẻ rằng cháu chất chứa trong tâm đầy sự oán hận với cha mình bởi cháu cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi đã dặn cháu phải đối xử tử tế với cha và ông bà nội. Tôi kể cho cháu nghe các câu truyện truyền thống của Trung Quốc về việc lấy ân báo oán và việc cha cháu đã yêu thương cháu như thế nào khi cháu còn nhỏ. Tôi bảo cháu hãy hiểu cho nỗi khổ của cha.

Trong khi dạy dỗ con trai, tôi cũng chú ý tới những phương diện tương tự trong Pháp trong từng lời nói và hành xử của bản thân, để từ đó có thể ảnh hưởng tới cháu một cách tự nhiên trong cuộc sống và làm gương cho cháu. Một lần, con trai hỏi tôi: “Tại sao cả mọi người bên nội lại bảo con phải nghe lời mẹ?” Tôi trả lời: “Bởi vì tất cả họ đều tin rằng Đại Pháp là chân chính.”

Tôi và con trai thường xuyên nghe các bài giảng của Sư phụ và xem các đĩa DVD chương trình biểu diễn của Shen Yun. Sau đó, hành xử của con trai tôi đã cải biến rất nhiều. Cháu không còn hay cáu gắt và đã thôi không đến các quán cà phê internet nữa. Cháu còn chủ động giúp đỡ tôi làm việc nhà.

Đắc phúc báo vì trợ giúp Đại Pháp

Chứng kiến việc tôi có được sức khỏe tốt, tấm lòng rộng mở và tốt bụng, con trai đã ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp và có được chính niệm mạnh mẽ. Một lần, có người đã xúi giục cháu cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện, nhưng cháu đã nói: “Cháu ủng hộ mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và cháu sẽ luôn luôn ủng hộ mẹ.”

Một lần khác, cảnh sát phát hiện ra điểm sản xuất tài liệu chân tướng của chúng tôi và phục kích bên ngoài cửa cả ngày lẫn đêm. Con trai tôi đã mạo hiểm vào trong điểm sản xuất tài liệu và di dời ba máy in ra khỏi đó.

Cháu đã sớm được phúc báo vì trợ giúp Đại Pháp. Khi con trai tôi 17 tuổi, em trai tôi đã tìm được cho cháu một công việc bán hàng. Cháu làm rất tốt công việc này nên chỉ trong một vài ngày, người chủ đã chính thức thuê cháu.

Con trai tôi có thu nhập rất tốt. Để báo đáp ân điển của Đại Pháp, hàng tháng, cháu đều góp tiền cho địa điểm sản xuất tài liệu chân tướng. Một lần, cháu đã ra ngoài mua ngay một chiếc máy vi tính mới ngay sau hôm nghe tôi nói rằng chiếc máy vi tính dùng để in các cuốn tài liệu chân tướng đã cũ rồi.

Đến nay đã 14 năm trôi qua. Tôi và con trai đã được đắm chìm trong ân phúc của Đại Pháp và cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn. Tôi tinh tấn hơn trong tu luyện và hiện giờ con trai tôi đang nghe các bài giảng của Sư phụ mỗi tối. Cháu nói: “Miễn là con nghe các bài giảng của Sư phụ, mọi việc đối với con đều diễn ra tốt đẹp.”

Con trai tôi đã mua được nhà và xe hơi, cháu cũng tự mở được một cửa hàng. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ vì đã ban cho tôi cơ hội tu luyện và chỉ dẫn tôi dạy dỗ con trai mình. Con xin cảm tạ Sư phụ, vì tất cả mọi thứ Ngài đã ban cho con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/11/396813.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/18/182228.html

Đăng ngày 02-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share