Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 18-12-2019] Hôm qua, tôi đến nhóm học Pháp nhỏ để học Pháp. Các đồng tu đã có sự thay đổi rất lớn.

Thông thường sau khi học Pháp chúng tôi sẽ cùng chia sẻ giao lưu. Nhưng kết quả buổi hôm đó mọi người ra về chẳng vui vẻ gì, nguyên nhân là do trong quá trình chia sẻ, những gì đồng tu nói lúc đó tôi đều cho rằng không ở trong Pháp để giao lưu chia sẻ, mà những điều nói ra đều là chuyện của người thường trong cuộc sống gia đình. Vì vậy thời điểm đó, tôi đã không hướng nội, hiểu lầm đồng tu. Do đó, tôi đã bị cuốn vào những chuyện thị phi mà tranh luận đúng sai. Biểu hiện của tôi lúc đó hoàn toàn không dựa trên Pháp, quên mất lời dạy của Sư phụ:

“Tu luyện chính là hướng nội mà tìm, dù đúng hay sai cũng đều tìm trong bản thân mình; tu chính là tu bỏ cái tâm con người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

“Phát sinh bất kể mâu thuẫn gì, khi trong tâm cảm thấy không thoải mái, chư vị hãy tìm nguyên nhân của bản thân, bảo đảm nguyên nhân là xuất ra từ chỗ chư vị.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Sau khi trở về nhà, thông qua học Pháp và hướng nội tìm, tôi đã tìm thấy nhân tâm tồn tại bên trong mình, bao gồm tâm hiển thị, không tu khẩu, tâm tật đố v.v. Chính những tâm của người thường này đã khiến biểu hiện của tôi không thể bình tĩnh, không thể đứng trên góc độ của đồng tu mà xét vấn đề. Đồng tu vốn đang phải ở trong ma nạn (đồng tu đã không thể tự chăm sóc bản thân trong hai năm), thật cũng không dễ dàng gì nên tôi cần phải giúp đỡ đồng tu, nhất định phải dựa trên Pháp mà giúp đỡ, chứ quyết không thể dựa vào chia sẻ lẫn nhau. Nhất định phải dựa vào học Pháp tốt, mới có thể đề cao lên.

Khi hướng nội tìm, tôi cũng thấy bản thân mình còn tồn tại vấn đề không tu khẩu. Thông thường mỗi khi ra ngoài gặp phải chuyện không vừa ý, tôi sẽ về nhà rồi có bao nhiêu kể lể hết với chồng. Đây chẳng phải là không tu khẩu tốt sao? Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu khi thấy đồng tu nói chuyện? Đó không phải là từ trong xương cốt của tôi tồn tại thứ của người thường sao? Một đệ tử Đại Pháp sao lại có thể như vậy được?

Nói cho cùng là do bản thân còn chưa tu luyện tốt. Sư phụ giảng:

“Có phải là đang lợi dụng cái mặt bất hảo kia của nó để cho chúng ta thấy được mặt không tốt của chính mình không?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Đúng vậy! Không có chuyện gì xảy đến một cách tình cờ tự nhiên. Biểu hiện của đồng tu là việc không tu khẩu, không hướng nội tìm, đây chẳng phải là một tấm gương phản chiếu của tôi? Sư phụ muốn cho tôi thấy mặt không tốt của đối phương để tu sửa bản thân tôi và tìm lại chính mình? Tất cả biểu hiện của đồng tu đều không phải là ngẫu nhiên, trong đó đều có những điều mà bản thân tôi cần phải tu bỏ.

Đối chiếu với Pháp của Sư phụ, tôi tiếp tục hồi tưởng về những lần giao lưu chia sẻ vài năm trước đây với các đồng tu khác, cũng xuất hiện những sự việc mà khiến mọi người đều không được vui vẻ. Thời điểm đó, tôi vẫn cho rằng vấn đề không phải ở bản thân mình, khiến cho những nhân tâm vốn bị chôn giấu rất sâu lại có cơ hội trốn mất. Lần này tôi quyết không buông tha cho chúng nữa. Nhìn thấy biểu hiện như vậy của đồng tu, tôi không thoải mái, đây chính là vấn đề. Một người tu luyện Đại Pháp làm sao có thể cảm thấy không thoải mái được chứ? Sự không thoải mái này chính là nhân tâm muốn được thoải mái, cũng chính là nhân tâm cần phải bỏ. Tôi phát chính niệm, thanh lý nhân tâm này, sau đó cảm thấy trong tâm như bừng sáng hẳn lên.

Thông qua những biểu hiện xuất hiện khi giao lưu cùng đồng tu lần này, tôi thấy được sự nghiêm túc của việc tu luyện, thấy rõ rằng nhân tâm của người tu luyện có thể biểu hiện ở khắp mọi nơi. Chỉ cần tự bản thân chúng ta có thể nghiêm túc yêu cầu chính mình thì sẽ có thể tìm thấy nhân tâm này và loại bỏ chúng. Nếu như chúng ta bỏ mặc không quản, thì chính là trong vô thức đã đi theo con đường của cựu thế lực, bị dùi vào sơ hở và điều này sẽ khiến chúng ta bị rớt xuống.

Tôi đã nhận thức và đề cao lên, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng đến lần sau học Pháp tôi nhất định sẽ thừa nhận lỗi lầm trước đồng tu, biểu thị sự xin lỗi với họ. Thật đúng là cảnh tùy tâm mà chuyển, khi bản thân biến đổi, thật không ngờ rằng sự biến hóa của đồng tu còn lớn hơn nữa.

Sau khi gặp mặt, tôi còn chưa kịp nói gì câu đầu tiên đồng tu đã nói: Tôi đã tu khẩu được rồi, một tuần liền tôi đã không nói bất cứ điều gì không nên nói. Con trai tôi, con dâu và con gái đều rất khách sáo với tôi. Con trai tôi vốn là người cứ mở miệng ra là toàn nói lời không tốt với tôi, vậy mà cháu cũng không thể thấy tôi nói điều gì không phải mà trách móc nữa. Đồng tu còn nói: Việc tu khẩu thực sự quá quan trọng, tại sao tôi không nghĩ đến việc tu sửa bản thân trước đây nhỉ? Tôi biết cũng đã quá muộn. Lúc này, tôi nói: Chưa muộn. Tôi nói tiếp: Lần trước là lỗi của tôi. Tôi đã không đứng tại góc độ của chị để suy xét vấn đề. Lại còn dùng khẩu khí rất mạnh mẽ cứng nhắc, thật sự xin lỗi chị! Đồng tu đã tha thứ cho tôi.

Đây cũng là lần đầu tiên sau hai năm chúng tôi giao lưu hòa ái như vậy, bởi vì cả đồng tu và tôi đều tự tìm bản thân, đều có thể hướng nội tìm. Cả hai chúng tôi đều đã giống những người tu luyện nên Sư phụ giúp thanh lý những vật chất không tốt tồn tại trong trường không gian của chúng tôi, khiến cho trường không gian chúng tôi được thanh tịnh.

Đồng tu nói: Mấy ngày hôm nay buổi tối tôi không ngủ được nên dậy nghe Pháp, có lúc cả đêm không ngủ nhưng ngày hôm sau tinh thần của tôi vẫn rất thoải mái. Đồng tu đã cố vực dậy thân thể yếu ớt vốn không thể đứng vững của mình. Lần đầu tiên sau sáu tháng, đồng tu tỏ lòng tôn kính với Sư phụ bằng cách dâng hương và xin Sư phụ tha thứ vì hương cô kính lên không cắm được thẳng. Giọng nói của đồng tu khi nói chuyện với con dâu cũng đã hạ thấp xuống, con dâu của cô ấy cũng rất khách khí đối với cô ấy. Cơ thể của đồng tu cũng đã có sự biến chuyển rất lớn. Nhìn vào những điều nhỏ nhặt mà đồng tu kể về, tôi cảm thấy trong tâm vừa đau xót vừa vui vẻ! Thưa Sư phụ, đều là vấn đề của đệ tử, tâm tính của con đề cao quá chậm. Đệ tử từ nay trở đi nhất định sẽ càng tinh tấn thực tu bản thân hơn!

Hướng nội tìm đúng là một Pháp bảo, tôi nghĩ rằng một người tu luyện thời thời khắc khắc đều không thể xa rời Pháp bảo này. Buổi chiều hôm đó cũng là một buổi học Pháp mà trạng thái của chúng tôi biểu hiện tốt nhất.

Tôi đã thay đổi, đồng tu cũng vậy. Con xin cảm ơn Sư phụ từ bi! Tôi sẽ tiếp tục đi tốt cuộc hành trình của mình với các đồng tu của tôi.

Một chút thể ngộ cá nhân, có điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/18/我变了-同修也变了-396661.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/10/182120.html

Đăng ngày 01-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share