Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 02-11-2020] Cách đây vài ngày, người chủ nhiệm ở trường nói với tôi: “Hiện tại có rất ít người như chị”. Tôi nghĩ rằng anh ấy đang trêu tôi.
Anh ấy nói tiếp: “Thật đấy”. Tôi xem chị như là chị gái của tôi (mặc dù anh ấy chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi). Tôi ngưỡng mộ chị vì tôi thích cách ứng xử của chị.
Nhớ lại lúc đầu, người chủ nhiệm thường cáu gắt với mọi người, tôi liền khuyên anh ấy học cách nhẫn nhịn, khoan dung với người khác cũng là khoan dung với chính mình. Dần dần, những việc khúc mắc trong tâm không thể giải khai, anh ấy đều chia sẻ với tôi. Tôi liền chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp để khuyên giải cho anh ấy. Anh ấy đánh giá cao lời nói của tôi và tin tưởng tôi. Cuối cùng, tâm tính anh ấy cũng đã tốt hơn, hiếm khi nổi giận.
Anh ấy thường nói:”Tôi đang học để giống như chị đấy.” Tôi minh bạch rằng anh ấy đang tán thành Đại Pháp.
Bị bức hại vì niềm tin
Ba năm trước, tôi đã bị bắt trong khi đang giảng chân tướng. Tôi đã bị giam giữ một cách phi pháp trong một tháng.
Sau đó tôi được trả lại về trường nhưng không được phép dạy. Lãnh đạo không giao việc gì cho tôi, trong khi những việc của tôi vẫn không có ai làm thay. Tôi đã viết một lá thư cho người chủ nhiệm của mình, nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trở thành một người tốt hơn như thế nào. Nhưng tôi đã viết thư mà không nghĩ đến quan điểm của người chủ nhiệm, anh ấy đã tức giận. Anh ấy nghĩ rằng tôi đã tạo ra rất nhiều rắc rối cho trường học, và tôi đang không biết nhận lỗi.
Năm học tiếp theo, họ không tiếp nhận tôi nữa, lấy cớ vì tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bị sa thải, danh tiếng của tôi bị hủy hoại. Mọi người giễu cợt tôi, và nhiều đồng nghiệp coi thường tôi. Tôi biết rằng tất cả những hiểu lầm này là do những lời dối trá và tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về Pháp Luân Đại Pháp.
Tuy nhiên, một vị lãnh đạo tốt bụng thông cảm với tôi. Anh ấy nói: “Tôi hiểu rõ ĐCSTQ, e rằng cô sẽ phải chịu thiệt thòi rồi. Cô không được dạy học vì cô đã từ chối viết thư cam kết ngừng tập Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi nghe xong cũng hơi sợ. Sau đó tôi cũng vài lần đến tìm người đứng đầu cơ quan, nhưng họ vẫn không tiếp nhận tôi. Sau đó, để theo dõi tôi tốt hơn, họ bắt tôi tới văn phòng chỉ để ký tên lúc đến và lúc đi. Nhưng họ vẫn không giao cho tôi công việc gì.
Thời gian đó tôi đã không thể tập trung vào việc học Pháp, ăn không ngon ngủ không yên. Tôi đã sụt khoảng năm, sáu ký chỉ trong vài ngày.
Tôi cảm giác như mất tất cả. Hai vợ chồng tôi bắt đầu cãi nhau, anh ấy trách tôi không nghe lời khuyên của anh ấy, và thậm chí còn dọa ly hôn.
Lãnh đạo đã lên kế hoạch chuyển tôi tới một bộ phận khác, miễn là tôi chịu viết thư cam kết không tập Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng nếu tôi không viết thư cam kết, tôi sẽ không được phép đi.
Tôi đã phải đối mặt với hai lựa chọn: Một là kiên trì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi mất việc và gia đình; lựa chọn khác là viết một tuyên bố cam kết từ bỏ Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đang lưỡng lự giữa một bên là những thứ mà người thường coi trọng, một bên là Đại Pháp.
Con gái tôi thấy tôi lo lắng và hỏi tại sao. Thông thường, tôi không nói chuyện với cháu về những điều này, nhưng lần này tôi đã nói với cháu.
Cháu nói: “Mẹ, mẹ thật tham lam. Mẹ muốn Đại Pháp, và mẹ cũng muốn những thứ khác. Điều đó là không thể? Nếu mẹ muốn tiếp tục tu luyện Đại Pháp, con sẽ ủng hộ mẹ. Đừng nghĩ về nó quá nhiều. Con sẽ kiếm tiền để chăm sóc mẹ. Tại sao mẹ lại sợ như vậy?”
Ngay lập tức, tôi hiểu ra việc mình cần làm. Sư phụ đã mượn lời của con gái để điểm hóa cho tôi. Tôi cần phải đề cao, phải mở rộng tấm lòng, phóng hạ tất cả chấp trước. Tôi không nên ôm giữ những thứ của người thường. Đời này được tu Đại Pháp, quả là một may mắn, bất kể thế nào tôi cũng không thể bỏ Đại Pháp. Hết thảy đều do Sư phụ định đoạt thì mới tính. Khi tôi đã tuyển trạch Đại Pháp, coi nhẹ mọi thứ, buông bỏ gánh nặng trên vai mình. Sau đó tôi học Pháp và chia sẻ thể ngộ của mình với các đồng tu. Mọi người đều khuyến khích tôi tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp và Sư phụ.
Khi tôi buông bỏ hết thảy và giao hết cho Sư phụ định đoạt, sự việc đột nhiên có chuyển biến. Vị lãnh đạo mà đã yêu cầu tôi viết thư cam kết đã cho phép tôi đi làm trở lại. Khi tôi đến văn phòng, ông ấy giống như một người khác. Ông không đề cập gì đến thư cam kết. Ông ấy chỉ mỉm cười với tôi và nói: “Chị hãy giúp chủ nhiệm. Anh ấy cần sự giúp đỡ của chị.” Và cứ như vậy tôi đã đi làm trở lại.
Nhìn lại những gì đã trải qua, tôi nhận ra rằng tôi đã không buông bỏ những thứ mà tôi nên buông bỏ. Khi tôi bị giam giữ, tất cả những gì tôi có trong đầu là: Không được để mất việc. Tôi đã ôm giữ quan niệm này sau khi được thả ra.
Trong vài tháng, tôi đã phải lựa chọn giữa Đại Pháp và công việc của mình. Mọi thứ chỉ được giải quyết khi tôi đưa ra quyết định đúng đắn. Tôi hiểu rằng một lần nữa tôi đã gây cản trở cho việc tu luyện của mình.
Trải nghiệm này giống như ngã xuống rồi lại đứng dậy, nhưng tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên tôi. Tôi quyết tâm làm tốt những việc mà các đệ tử Đại Pháp cần phải làm.
Giúp vị chủ nhiệm mới
Khi tôi bắt đầu làm việc trở lại, mọi thứ không còn giống như trước đây. Vị chủ nhiệm ban đầu được thăng chức, và vị chủ nhiệm mới cần một nhân viên trợ lý. Nhưng công việc này cường độ rất lớn, tính kỷ luật cao, công việc lại khó, nên không ai muốn nhận. Tôi nghĩ rằng là đệ tử Đại Pháp, bất kỳ ở đâu cũng đều phải chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp làm tốt các việc. Vì vậy, tôi chỉ tập trung làm tốt công việc được giao.
Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là dọn dẹp văn phòng. Vị chủ nhiệm cũ có rất nhiều tài liệu chất đống khắp nơi, và bụi phủ kín bàn, tủ và máy in. Tôi đã sắp xếp và phân loại tất cả các giấy tờ, sau đó tôi cọ rửa và lau sạch mọi thứ.
Trong vài ngày, văn phòng đã sáng lấp lánh. Mọi người ngạc nhiên về sự sạch sẽ này. Tôi chỉ mỉm cười.
Ngoài ra tôi cũng lưu ý tiết kiệm, từ việc nhỏ đến việc lớn. Lúc in ấn tài liệu tôi chú ý để không lãng phí, in hai mặt giấy khi có thể, giấy in hết cả hai mặt mới vứt vào sọt rác. Thậm chí giấy đã vứt vào sọt tôi cũng mang đi bán giấy vụn. Vị chủ nhiệm bảo tôi rằng tiền bán giấy vụn tôi có thể giữ. Nhưng tôi không giữ bất cứ khoản nào. Thay vào đó tôi đã đưa nó cho trường học.
Có một bồn rửa trong văn phòng đã bị tắc. Nhiều đồng nghiệp có thói quen vứt bỏ bã trà vào bồn rửa, sau một thời gian, bã trà đóng thành cục và rất khó để loại bỏ.
Tôi đã mang một số dụng cụ cọ rửa ở nhà đi, và sau vài ngày cọ rửa, vết bẩn cuối cùng đã được loại bỏ, và bồn rửa trông như mới.
Công nhân làm vườn đôi khi sử dụng phòng tắm trong tòa nhà của chúng tôi. Họ ghé qua, mang theo bụi bẩn và làm cho toàn bộ hành lang và phòng tắm dính bụi bẩn. Tôi không nói bất cứ điều gì, và chỉ làm sạch mọi thứ.
Bất cứ điều gì vị chủ nhiệm yêu cầu tôi đều làm. Chưa đầy hai tháng, vị chủ nhiệm thông báo với tôi rằng tôi có thể quay lại công việc dạy học.
Tôi đã được xếp hạng là giáo viên đứng đầu nhiều lần. Nhưng khi bản báo cáo được gửi lên trường, họ không thể đánh dấu là xuất sắc, và vị chủ nhiệm của tôi đã phải đổi nó thành “trung bình” vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vị chủ nhiệm đến gặp tôi và nói: “Tôi đã cố gắng đấu tranh cho chị nhiều lần, nhưng họ nói rằng tôi không thể cho chị thứ hạng cao nhất. Những yêu cầu này đến từ cấp trên.”
Tôi mỉm cười và nói: “Đừng lo lắng. Tôi hiểu. Cảm ơn vì lòng tốt của anh.”
Luôn có Đại Pháp trong tâm
Thời gian trôi qua, quản lý và đồng nghiệp của tôi đã nhận ra những nỗ lực và hiệu suất công việc của tôi. Họ thay đổi từ không hiểu tôi sang ủng hộ tôi.
Các đồng nghiệp nữ trong văn phòng thường buôn chuyện với nhau. Một ngày nọ, một trong số họ nói: “Hãy nhìn Tiểu Vũ (chính là tôi)! Cô ấy không bao giờ tập thể dục, nhưng cô ấy có nước da trắng. Cô ấy trông thật khỏe mạnh.” Đồng nghiệp này hỏi tôi rằng tôi có bí quyết gì về ngoại hình của mình không.
Tôi trả lời: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Sau đó, cô ấy hỏi tôi nhiều câu hỏi về việc tu luyện và liên tục nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tốt. Người đồng nghiệp này cũng đã thay đổi, cô ấy không còn khó tính như trước đây và cô ấy coi tôi là người đáng tin cậy nhất.
Một lần khác, một đồng nghiệp khác đưa tôi vào văn phòng của cô ấy. Cô ấy đóng cửa và nhờ tôi hướng dẫn năm bài công pháp. Cô ấy rất thích và khuyến khích tôi tiếp tục tu luyện.
Có rất nhiều cây ăn quả trong vườn của nhà trường, khiến cho khu vườn rất sặc sỡ vào mùa xuân và mùa hè. Các đồng nghiệp của tôi đã đi ra ngoài để hái trái cây cho mình, nhưng tôi không tham gia cùng họ.
Họ trêu tôi, và nói: “Nếu bạn không hái, những người khác sẽ hái”. Tôi không nói gì và chỉ mỉm cười.
Khi chúng tôi có thời gian trò chuyện, tôi thường nói với các đồng nghiệp của mình về văn hóa truyền thống và tiêu chuẩn đạo đức. Tôi nhận thấy rằng họ thay đổi hành vi của họ từng chút một. Họ thậm chí đã dừng hái trái cây trong vườn trường.
Tôi sẽ tiếp tục tu luyện bản thân chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Tôi đã không còn chú ý đến được mất của cá nhân hoặc không có ác cảm với bất kỳ ai.
Khi tôi gặp vấn đề, tôi sẽ hướng nội vô điều kiện để tôi có thể đồng hoá tốt hơn với Đại Pháp. Tôi muốn trở thành sinh mệnh hạnh phúc nhất trong vũ trụ!
Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/2/做浊世的清流-逆流而上-395232.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/27/180865.html
Đăng ngày 05-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.