Bài viết củaThiên Oa, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-12-2019] Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng:

“Biểu hiện lớn nhất của Thiện chính là Từ Bi; Ông là thể hiện năng lượng to lớn. Ông có thể giải thể hết thảy những gì không đúng đắn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Thể ngộ của tôi về đoạn Pháp trên của Sư phụ đó là năng lượng mạnh mẽ như vậy có thể giúp các học viên Pháp Luân Đại Pháp khi họ giảng chân tướng cho mọi người. Nó sẽ giúp mọi người biết được chân tướng về Đại Pháp, phá tan những dối trá và tuyên truyền về môn tu luyện của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và phương tiện truyền thông nhà nước.

Khi các nhân tố cựu thế lực đằng sau một người bị giải thể, phía con người của người đó sẽ có thể cảm nhận được lòng từ bi của một học viên Đại Pháp.

Tôi đã trực tiếp trải nghiệm điều này trong khi bị cầm tù ba năm vì đức tin của mình.

Từ bi cũng giúp giải thể tâm oán hận của tôi đối với một học viên khác, và giúp tôi thoát khỏi một tình huống nguy hiểm. Tu luyện tâm từ bi cũng khiến những lá thư mà tôi viết để giảng chân tướng về Đại Pháp trở nên mạnh mẽ và hiệu quả hơn.

Bị cầm tù

Tôi bị kết án ba năm tù vào năm 2002 vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị giam tại trại tạm giam thành phố trong 16 tháng, trước khi bị chuyển đến một nhà tù để tiếp tục thụ án.

Trước khi tôi đến nhà tù này, các học viên ở đó đã đình công phản đối việc kết án phi pháp đối với họ và đã gặp phải sự đàn áp tàn bạo. Tuy nhiên, các học viên vẫn kiên định, và quan chức nhà tù cuối cùng đã phải thỏa hiệp–các học viên không còn phải lao động nặng nhọc, chỉ cần họ xuất hiện tại xưởng làm việc mỗi ngày.

Khi đến nhà tù, tôi bị đưa vào “trại huấn luyện”, nơi có một vài tù nhân hình sự được giao nhiệm vụ theo dõi tôi. Công việc của họ là phải cố gắng khiến tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ đã sớm bỏ cuộc sau khi nhận ra rằng tôi sẽ không thay đổi cho dù chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, họ nói với tôi rằng họ vẫn cần giả vờ đang cố gắng “chuyển hóa” tôi, như thế họ sẽ không gặp rắc rối với các lính canh.

Sau khoảng một tuần, các lính canh đã chuyển các học viên khác ra khỏi nhóm của chúng tôi. Các tù nhân theo dõi tôi nói rằng các học viên này đã bị chuyển đi bởi vì họ nỗ lực rất nhiều để khiến các học viên khác từ bỏ đức tin, nhưng ngay khi các học viên trở lại phòng giam vào cuối ngày, chỉ một cái nhìn của tôi cũng đủ xóa sạch mọi nỗ lực của họ.

Tôi được đưa tới một buồng giam thường sau khi ở trại huấn luyện, tại đây một lính canh nói với tôi: “Chúng tôi thậm chí sẽ không phí thời gian để cố gắng chuyển hóa chị. Chỉ cần đừng gây rắc rối cho chúng tôi.”

Lau bảng đen

Phân xưởng mà tôi được phân công nằm trên tầng ba của một tòa nhà, nơi mà đội “chuyển hóa” khét tiếng được đặt ở tầng một.

Một buổi sáng, trên đường tôi tới xưởng, tôi đi ngang qua sảnh tầng một và nhìn thấy một bài viết bằng phấn trắng trên bảng đen. Nó được viết bởi một học viên đã bị chuyển hóa, nhằm phỉ báng Đại Pháp.

Các học viên bắt đầu nói về bài viết sau khi đến xưởng. Chúng tôi biết rằng chúng tôi không thể để mặc một bài viết như vậy đầu độc những người ở đây, do đó tôi đề nghị rằng chúng tôi viết một bức thư và gửi nó cho các lính canh trong phòng giam đó.

Tôi viết lá thư, và một học viên khác ném nó qua cửa sổ ở tầng một trên đường cô ấy đi lấy nước.

Tấm bảng đen đã không còn ở đó vào cuối ngày. Tuy nhiên, nó lại xuất hiện với một bài viết vô cảm sau khi mới được bỏ đi trong vài ngày.

Một học viên ngồi cạnh tôi vào bữa trưa nói: “Chúng ta phải xóa nó.” Tôi gật đầu đồng ý.

Trước khi rời khỏi xưởng ngày hôm đó, người học viên đó và tôi đã lấy một tấm giẻ lau. Chúng tôi không nói một lời nào với nhau, và đi theo những người còn lại rời khỏi xưởng.

Sảnh hành lang chật kín các tù nhân đang rời khỏi tòa nhà. Không nhìn ai, chúng tôi bước thẳng tới tấm bảng và bắt đầu xóa bài viết. Với cảm giác như thể chỉ một vài động tác, toàn bộ tấm bảng đã được lau sạch.

Mãi sau này chúng tôi mới biết rằng một nhóm học viên khác cũng có kế hoạch xóa bài viết ngày hôm đó. Khi họ thấy tấm bảng đã được lau sạch, họ cảm thấy rất vui mừng.

Các học viên Đại Pháp đã thành một thể thống nhất bởi một suy nghĩ thuần khiết: đó là chúng tôi phải duy hộ Pháp và ngăn chúng sinh không bị đầu độc bởi những lời vu khống Đại Pháp.

Quan chức nhà tù không bao giờ đề cập đến sự việc này, và cũng không tiến hành điều tra xem ai đã làm việc này.

“Đoạn video là giả. Tất cả chúng đều là giả”

Lòng tốt của các học viên Đại Pháp thường được lan tỏa đến những người xung quanh các học viên, bao gồm cả tù nhân được giao nhiệm vụ theo dõi chúng tôi. Việc bốn tù nhân bị giao nhiệm vụ theo dõi một học viên cả ngày lẫn đêm đã cho chúng tôi cơ hội để nói với họ về Đại Pháp.

Những tù nhân này dành hầu hết thời gian của họ bên các học viên, và biết rằng các học viên Đại Pháp là những người tốt. Nhận thấy các tù nhân đang trở nên thân thiện hơn với các học viên, quan chức nhà tù quyết định tách các học viên ra khỏi các tù nhân được phân công theo dõi, và đưa chúng tôi ra khỏi xưởng.

Tuy nhiên các lính canh tại xưởng liên tục phát các chương trình tuyên truyền của ĐCSTQ vu khống Đại Pháp.

Một học viên có thiên mục mở đã thấy rằng mỗi tù nhân trong xưởng có một sợi dây thừng quấn quanh cổ của họ, sợi dây sẽ thắt chặt lại mỗi khi họ có niệm tiêu cực về Đại Pháp sau khi xem các tuyền truyền phỉ báng.

Các tù nhân thường nói chuyện về các đoạn video khi họ trở về buồng giam.

Quan chức nhà tù đã cố gắng kích động thù hận và tạo ra xung đột giữa các tù nhân và các học viên. Tuy nhiên, trưởng nhóm của tôi lại rất ủng hộ Đại Pháp. Cô ấy đã ở cùng buồng giam với một học viên Đại Pháp trong nhiều tháng tại trại tạm giam, và tình cờ là cô ấy đã ngoại tình với chồng của người học viên đó. Nhưng người học viên này không oán hận cô ấy mà thay vào đó đối xử với cô ấy như một người em gái và nói cho cô ấy chân tướng về Đại Pháp. Người trưởng nhóm này đã rất cảm động trước những hành động của người học viên kia và thậm chí đã bắt đầu học các bài công pháp.

Tối hôm đó, trưởng nhóm đã tập trung tất cả chúng tôi lại và nói: “Hãy nói về các video. Bất cứ ai muốn nói gì cũng được.”

Trong nhóm chúng tôi có ba học viên đều làm trong ngành y. Chúng tôi đã dùng những nhận thức phổ biến và kiến thức của chúng tôi trong y học hiện đại để giải thích từng điểm khác biệt của video về vụ tử thiêu mà họ bị ép phải xem. Tất cả các tù nhân im lặng lắng nghe. Sau khi chúng tôi nói xong, một tù nhân lên tiếng: “Video này là giả. Tất cả đều là giả.”

Hơn chục tù nhân trong nhóm của chúng tôi đã được biết chân tướng về Đại Pháp tối hôm đó, và trong lòng họ hiểu rằng Đại Pháp là tốt.

Oán hận

Năm 2010, khi cảnh sát lục soát các điểm sản xuất tài liệu của chúng, học viên phụ trách điểm sản xuất tài liệu đã bị bắt và sau đó được thả với điều kiện bảo lãnh y tế.

Một tối, tôi mơ thấy học viên đó trông rất buồn. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đầy oán hận.

Ngày hôm sau, một học viên khác chuyển cho tôi một lá thư của cô ấy. Trong thư, cô ấy nói rằng dưới áp lực của cảnh sát, cô đã cung cấp cho họ các chi tiết về tôi và anh trai tôi. Cô ngây thơ nói rằng cảnh sát sẽ không làm gì ngoài việc đến thăm chúng tôi và hỏi một số câu hỏi. Cuối cùng cô ấy nói thêm: “Tôi chỉ muốn về nhà.”

Anh em tôi cảm thấy phẫn nộ với người học viên này, vì chúng tôi đã chào đón cô ấy vào nhà chúng tôi khi cô ấy phải rời quê vài năm trước để tránh bị bức hại. Làm sao cô ấy có thể làm việc này với chúng tôi?

Tôi chỉ không thể rũ bỏ cảm giác rằng cảnh sát có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Tôi mơ thấy học viên này lần nữa, và cô ấy vẫn có ánh nhìn oán hận.

Ngày hôm sau, mẹ tôi gọi cho tôi ở chỗ làm và thông báo rằng anh trai tôi đã bị bắt – cảnh sát đang lục lọi khắp nhà chúng tôi khi bà đang nói. Mẹ bảo tôi đón cháu gái tôi sau giờ tan học và đưa cháu đến nơi khác, để cháu không bị tổn thương bởi những gì đang diễn ra ở nhà.

Sau khi anh trai tôi bị bắt, tôi cảm thấy một áp lực khổng lồ chụp xuống tôi. Tâm sợ hãi nổi lên, và tôi nghĩ tôi sẽ là người tiếp theo bị bắt.

Tôi nhìn ra cửa sổ bất cứ khi nào tôi rảnh và tự hỏi chiếc ô tô nào đang đậu ngoài kia để theo dõi tôi. Nếu ai đó xuất hiện trong bộ đồng phục, tôi lập tức cóng người. Các học viên khác đề nghị tôi bỏ trốn.

Tôi nghĩ rất lâu và kỹ lưỡng về nhiều lần gia đình tôi và tôi bị bắt và bị giam giữ khi cuộc bức hại bắt đầu, và nó đã khiến người thân và bạn bè của chúng tôi hoài nghi về Đại Pháp như thế nào.

Chỉ trong những năm gần đây, chúng tôi bắt đầu xoay chuyển mọi thứ, và dần dần chứng minh với họ rằng Đại Pháp là tốt. Nếu tôi từ bỏ công việc của mình và bỏ đi bây giờ, tất cả nỗ lực của chúng tôi sẽ kết thúc trong vô vọng, và tôi sẽ có thể đẩy họ ra xa khỏi Đại Pháp.

Tôi quyết định không rời đi.

Mặc dù chính niệm của tôi không được mạnh mẽ, tôi muốn bước trên con đường mà Sư phụ an bài cho mình. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ giúp tôi trong những tình huống nguy hiểm.

Tôi lại mơ thấy học viên kia với ánh mắt kinh hoàng. Cô ấy xuất hiện trước tôi cách một con mương sâu. Tôi nghĩ rằng mình có thể nhảy qua con mương, nhưng đã rơi xuống sau vài phân. Tôi đưa tay ra và tóm lấy một hòn đá ở phía bên kia, treo ngoài rìa. Khi tôi đang lơ lửng ngoài rìa, tôi thấy đồng nghiệp của mình đang ngồi trong một túp lều nhỏ, nhìn thẳng vào tôi. Sau khi tôi cố gắng leo lên với rất nhiều khó khăn, tôi đã hỏi cô ấy một cách cay đắng rằng tại sao cô ấy không đến giúp tôi. Cô ấy đáp: “Chị không muốn tu luyện sao? Chẳng phải chị nên tu chính mình?”

Sau khi tỉnh dậy, tôi cố gắng nhớ lại chi tiết. Tôi nhận ra rằng anh trai tôi và tôi chắc hẳn đã làm cô ấy tổn thương thế nào đó trong một tiền kiếp. Và người đồng nghiệp đó đang gợi ý rằng tôi không thể ôm giữ oán hận với học viên kia vì cô ấy đã tiết lộ tên của chúng tôi cho cảnh sát. Sư phụ đang bảo tôi rằng chỉ có tôi mới có thể tu luyện qua hoàn cảnh này, và buông bỏ tâm oán hận của mình.

Sau khi tôi bình tĩnh lại và nghĩ kỹ hơn, tôi cố gắng hiểu cho tình huống của học viên kia khi cô ấy chịu áp lực kinh khủng của cảnh sát. Chẳng phải đây cũng là mưu đồ của cựu thế lực nhằm chia rẽ các học viên Đại Pháp sao? Chẳng phải tâm oán hận của tôi với cô ấy chính xác là điều cựu thế lực đang muốn?

Với những suy nghĩ này, tôi đột nhiên cảm thấy thứ gì đó nặng nề đã rơi khỏi thân mình–tôi có thể gần như nghe thấy tâm oán hận của mình rơi xuống đất.

Kiên định giảng chân tướng làm thay đổi tâm của mọi người

Nhiều năm trước, Đội trưởng An ninh nội địa khi đó đã bắt chính thân nhân của cô ấy–một cặp vợ chồng là học viên Đại Pháp. Kết quả là, cô ấy đã leo lên chiếc thang quyền lực và tới vị trí trưởng Đội An ninh nội địa. Người chồng của cặp vợ chồng kia đã chết trong tù vì bị tra tấn.

Khi ấy, tôi không thể vận hành máy tính, và tôi đã nhờ một học viên khác giúp gửi thông tin về sự việc này tới trang Minh Huệ để phơi bày những việc làm xấu xa của cô ấy.

Khi cô ấy thấy thông tin của mình được đăng trên trang web Minh Huệ, vị trưởng Đội An ninh nội địa đã giận dữ và tuyên bố bắt nhiều học viên hơn.

Tuy nhiên, do người thân khác của cô đã kiên trì giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho cô ấy, cô ấy và chồng cuối cùng đã thoái ĐCSTQ.

Khi về hưu, cô ấy đã trả lại tất cả các sách Đại Pháp mà cô đã tịch thu trong nhiệm kỳ của mình cho người thân của cô ấy.

Tầm quan trọng của việc lưu giữ tài liệu về cuộc bức hại

Tôi nghĩ rằng lưu trữ các tài liệu về cuộc bức hại là quan trọng, và cả những hy sinh của các học viên. Tôi đã tự ghi lại những trải nghiệm của bản thân và khuyến khích những người khác làm như vậy.

Tôi đã giúp nhiều học viên không biết chữ viết các bài chia sẻ. Tôi ghi lại trong khi họ chia sẻ kinh nghiệm. Sau đó tôi viết bài cho họ và gửi tới trang Minh Huệ.

Một số học viên e ngại việc viết lại những trải nghiệm của họ về nỗi sợ bị cảnh sát nhắm tới. Những người khác bị tra tấn tàn khốc, họ không muốn lục lại những ký ức đau đớn này. Sau khi tôi chia sẻ thể ngộ về Pháp với họ và khích lệ họ, hầu hết họ đã viết lại những kinh nghiệm của mình và tôi gửi chúng tới trang Minh Huệ.

Hầu hết những bài chia sẻ này đã được đăng trên trang Minh Huệ.

Sử dụng cây bút thần

Tôi bị sa thải khỏi vị trí nhân viên chính phủ vì đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp, và đang làm việc như một nhà thầu trong 10 năm qua. Giờ làm việc của tôi rất dài, và tôi không có nhiều thời gian rảnh.

Khi tôi thấy những học viên khác ra ngoài mỗi ngày để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, tôi cảm thấy lo lắng rằng tôi sẽ không thể làm được như vậy. Sau đó tôi nhớ lời Sư phụ giảng:

Thần bút chấn nhân yêu

Khoái đao lạn quỷ tiêu

Cựu thế bất kính Pháp

Huy hào diệt cuồng đào

Tạm dịch:

Bút thần chấn nhân yêu

Đao bén lạn quỷ tiêu

Cựu thế bất kính Pháp

Huơ bút diệt cuồng triều

(Chấn Nhiếp–Hồng Ngâm II)

Do đó tôi quyết định viết thư để cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp. Một lá thư viết tay dường như riêng tư và thân thiện hơn là một lá thư đánh máy.

Lá thư đầu tiên tôi viết gửi cho vị Trưởng Đội An ninh nội địa mới, người đã gây nhiều đau khổ cho các học viên địa phương và gia đình họ khi cô ấy leo lên nắm quyền.

Cô ấy đã đích thân dẫn đầu tới bắt anh trai tôi và lục soát nhà chúng tôi. Khi mẹ tôi kháng nghị đòi thả anh trai tôi tại đồn cảnh sát, cô ấy đã có thái độ thù địch với bà và đẩy bà.

Tôi liệt kê tất cả những tội mà cô ấy đã phạm phải trong lá thư, và nói với cô ấy rằng tên của cô ấy đã được liệt kê trong một cuộc điều tra quốc tế. Tôi nói với cô ấy rằng cô sẽ không có một tương lai tươi sáng nếu cô tiếp tục làm những việc xấu, và rằng cô nên dùng quyền lực của mình để đối xử tử tế với các học viên Đại Pháp, như thế cô ấy và gia đình cô sẽ có một tương lai tươi sáng.

Khi tôi viết càng nhiều, tâm oán hận của tôi đối với cô ấy đã biến mất. Tôi trở nên tường hòa và từ bi, như thể tôi đang viết cho một người bạn mà tôi rất trân trọng. Trong thư của tôi, tôi nói với cô ấy rằng Đại Pháp đã phổ truyền tới hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới, và cuộc bức hại cùng việc mổ cướp nội tạng của các học viên Đại Pháp đã thu hút sự chú ý và lên án của quốc tế như thế nào.

Tôi đề nghị cô hãy đặt định tốt vị trí cho mình để cô ấy sẽ không bị liên lụy khi Giang Trạch Dân, cựu bí thư ĐCSTQ, kẻ đã phát động cuộc bức hại năm 1999, bị đưa ra công lý.

Tôi nghe nói rằng cả hai vợ chồng cô có các vấn đề về sức khỏe, do đó tôi đã đưa vào thư đường liên kết tới bài viết “Pháp Luân Đại Pháp mang lại hy vọng cho người mẹ tuyệt vọng và con trai sắp chết của bà”, và nói với cô ấy rằng cô có thể đọc các bài viết khác trên Minh Huệ.

Thái độ của Đội trưởng thay đổi

Một ngày nọ, tôi đến ngân hàng để gửi tiền tại máy ATM. Tuy nhiên, cả hai máy ATM đều bị hỏng khiến tôi cảm thấy tồi tệ. Tôi trở nên bối rối đến mức đã quên lấy lại thẻ ngân hàng từ máy, và thậm chí để quên cả ví tiền với 200 Nhân dân tệ có in các tin nhắn giảng chân tướng trên đó. Có người đã nhặt được chiếc ví và nộp nó cho cảnh sát.

Ngày hôm sau, cảnh sát đã bắt tôi. Tại đồn cảnh sát, trưởng phòng An ninh nội địa và một nam sỹ quan vào thẩm vấn tôi. Khi vị đội trưởng bước vào, điều đầu tiên cô ấy đề cập là tôi trông ổn. Cô ấy thích trang phục của tôi, và khen ngợi làn da hồng hào của tôi.

Trong cuộc thẩm vấn, cô ấy luôn nhắc tôi giữ an toàn và chăm sóc cho gia đình mình. Tôi cảm thấy rằng cô ấy không phản đối Đại Pháp, và chân thành chúc tôi khỏe. Cô ấy nói với tôi rằng cô rất bận, và cô không chủ động đi bắt các học viên, và chỉ tham gia trong trường hợp cô ấy phải làm vậy.

Vị Đội trưởng kiểm tra ví của tôi, và thấy một lá thư kiện Giang Trạch Dân (cựu bí thư ĐCSTQ) mà tôi đã không gửi đi.

Cô ấy nhìn nó và nói: “Chị vẫn có lá thư này từ năm 2015 sao?” Sau đó cô ấy gấp nó lại và đặt lại vào ví tôi.

Tôi không cảm thấy mình đang bị thẩm vấn mà chỉ như đang có một cuộc trò chuyện. Tôi được phép rời đi sau 2 tiếng đồng hồ và lấy lại mọi thứ, bao gồm cả 200 Nhân dân tệ.

Sau đó vị Đội trưởng này đã thả một học viên khác, bất chấp sự phản đối của Cảnh sát trưởng. Lý do cô ấy đưa ra là vị học viên đó có một con nhỏ ở nhà cần được chăm sóc.

Tôi đã dùng cây bút thần của mình để viết thêm nhiều bức thư cho mọi người.

Thông qua việc viết những lá thư này, tôi dần buông bỏ được tâm oán hận và tâm tranh đấu của mình. Tôi đã có thể giữ bình tĩnh và tràn đầy thiện tâm khi tôi viết thư.

Tôi cảm thấy rằng các cảnh sát đã phải chịu đựng điều tồi tệ nhất trong cuộc bức hại này và thực sự rất đáng thương.

Cứu chúng sinh bằng cây bút thần của mình là một trong những khả năng mà Sư phụ ban cho tôi, và đó là con đường độc nhất của tôi trong tu luyện và giảng chân tướng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/24/397382.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/26/183404.html

Đăng ngày 27-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share