Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 14-11-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Trong suốt 20 năm qua, tôi có rất nhiều niềm vui khi được đắc Pháp và cảm thấy rất hạnh phúc khi tâm tính bản thân ngày một thăng hoa. Trong quá trình ấy, tôi bị tà ác bức hại 8 năm trong ngục tù. Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại luôn từng khắc bảo hộ con! Cảm tạ Đại Pháp đã cho con trở thành một sinh mệnh có ý nghĩa.
Sau đây, tôi xin được viết ra quá trình tu luyện trong 8 năm ở trong sào huyệt của tà ác để cùng chia sẻ với các đồng tu.
Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi và các đồng tu luôn phối hợp làm việc thứ ba một cách suôn sẻ. Cho đến năm 2006 thì bị tà ác theo dõi bắt cóc rồi kết án bất hợp pháp và chịu sự bức hại trong nhà tù nữ. Bỗng chốc, tôi rơi vào môi trường của tà ác khiến cho rất nhiều chủng tâm người thường đều nổi lên. Chịu nhận đủ loại cực hình và áp lực tâm lý khiến tôi viết cái gọi là “cam kết bất tu luyện”. Sau khi viết xong, tôi biết rằng bản thân đã phạm phải sai lầm. Dần dần tôi rút ra được bài học xương máu nên đã bắt đầu học thuộc Pháp, và từ từ tỉnh táo hơn. Trong tâm tôi nghĩ: Bất kể là tôi đã viết những gì thì đó cũng không phải là điều thực tâm tôi muốn viết. Sự thành tâm của tôi chỉ hướng về Đại Pháp. Tôi phải đứng dậy và bước đi cho tốt con đường phía trước.
1. Ngồi vắt chéo chân
Bởi vì ban đầu tôi không làm tốt cộng thêm môi trường xấu xa bên trong sào huyệt của tà ác nên mỗi ngày tôi đều chịu nhận áp lực rất lớn làm cho bản thân ăn không ngon ngủ không yên, toàn thân không có sức lực, sức khoẻ thì ngày càng kém đi. Có một lần bị bất tỉnh trong khi tắm, tôi được đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Giám ngục nói rằng sắc mặt tôi giống như người sắp chết vừa vàng vừa đen. Tôi nghĩ rằng vì tôi đã viết “cam kết bất tu luyện” nên cựu thế lực đã viện vào cớ đó để bức hại tôi, chúng muốn lấy đi thân thể này của tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép chúng làm vậy! Một mặt tôi phát chính niệm phủ định sự bức hại của tà ác, một mặt trong tâm âm thầm nhẩm Pháp.
Chín ngày sau, giám ngục thấy sức khoẻ của tôi đã hồi phục được ít nhiều nên gọi tôi đến làm việc trong nửa ngày còn nửa ngày còn lại thì nghỉ ngơi. Trong nhà máy có một vài học viên Đại Pháp, nhưng họ không cho phép chúng tôi nói chuyện với nhau. Có một học viên ngồi bên cạnh tôi, uy lực phát chính niệm của cô ấy rất mạnh mẽ và giám ngục cũng không thể quản được cô ấy. Mỗi lần chúng tôi mặt đối mặt với nhau, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cô ấy luôn ánh lên thần sắc vô cùng vững vàng như muốn động viên và khích lệ tôi. Tôi thấy mỗi ngày vào lúc làm việc thì cô ấy luôn ngồi song bàn trên ghế. Tôi nghĩ: Cô ấy là một đệ tử Đại Pháp, tôi cũng là đệ tử Đại Pháp. Cô ấy có thể đường đường chính chính ngồi song bàn, vậy tại sao tôi lại không dám làm chứ? Thay vì chỉ nghĩ trong tâm thì tôi phải thực hiện từng bước một. Vì vậy, tôi bắt đầu ngồi song bàn đồng thời trong đầu nhẩm Pháp, phát chính niệm. Một khi chính niệm của bản thân mạnh thì đồng thời cơ thể cũng có biến hoá rất lớn. Mỗi ngày tôi đều làm như vậy, những người trong phòng giam chứng kiến sự hồi phục chỉ trong vòng mấy ngày của tôi, hơn nữa sắc mặt của tôi cũng rất tốt nên họ đều ca ngợi sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Thông thường khi ở trong nhà tù, tôi đều thiện đãi và luôn nghĩ cho người khác trước tiên. Tôi giúp các cô ấy những công việc may vá, dù cho bị thua thiệt thì cũng không so đo tính toán với mọi người; lúc nào tôi cũng luôn vui vẻ. Mọi người đều nhận thấy những điều ấy, và dần dần họ đều bị ảnh hưởng bởi tôi. Ngay cả lối sống của tôi họ cũng học theo, và bạn cùng phòng với tôi cũng trở nên hoà đồng hơn. Họ đều hiểu và có nhận thức đúng đắn về Đại Pháp. Trong một phòng có 16 người, ngoại trừ một người tinh thần không được ổn định ra thì số còn lại đều cùng tôi niệm “Đại Pháp hảo”. Một số người khi gặp phải chuyện không vừa ý khiến tâm trạng không tốt thì đều tìm đến tôi để tâm sự. Tôi liền đem những Pháp lý của Đại Pháp để khuyên bảo các cô ấy. Giám ngục cũng nói rằng chỉ cần tôi còn ở trong nhà tù này thì sẽ không có những chuyện rắc rối và cô ấy rất yên tâm.
Trong một lần ngồi song bàn, tôi đã bị một giám ngục phát hiện ra, cô ấy tiến tới rất nghiêm nghị yêu cầu tôi bỏ chân xuống khiến tâm tôi có một chút dao động. Nhưng tôi vẫn bình hoà nói với cô ấy rằng: Xin hỏi tôi ngồi song bàn thì có ảnh hưởng đến ai không? Câu hỏi của tôi khiến cô ấy không thể phản bác lại được, và tôi tiếp tục ngồi song bàn phát chính niệm. Ngày hôm sau, trưởng khu giam giữ gọi tôi lên, tôi biết rằng khảo nghiệm đã tới.
Trưởng khu giam giữ với thái độ hà khắc nói: Nhà tù có quy định không được ngồi vắt chéo chân, người phạm tội phải bị quản thúc; cô là tội phạm mà vẫn còn tiếp tục ngồi vắt chéo chân hay sao? Tôi dần dần ổn định lại tâm của mình rồi vừa phát chính niệm vừa trả lời cô ấy rằng: Cô nghĩ xem việc bị các cô tự ý bắt và việc bị giam giữ thì có gì khác biệt? Nghe vậy cô ấy bật cười không nói một tiếng nào và thả tôi đi.
Kể từ lần đó trở đi, tôi tiếp tục ngồi vắt chéo chân, và quản ngục chỉ có thể nhắm mắt cho qua trước hành động đó của tôi. Sau đó, trưởng khu giam giữ tới hỏi tôi: Cô nói Đảng cộng sản là không tốt, vậy chẳng phải tôi cũng là một tà linh cộng sản hay sao? Tôi nói: Cô khác tà linh cộng sản vì cô rất lương thiện, tôi nghe người khác nói rằng cô trước giờ chưa từng bức hại Pháp Luân Công; cô luôn thiện đãi với các đệ tử Đại Pháp nên nhất định cô sẽ được phúc báo! Cô ấy cười rất vui vẻ khi nghe tôi nói vậy. Con người đều có mặt lương thiện khi chúng ta hữu hảo thì sẽ khởi được thiện niệm của cô ấy. Vị trưởng khu giam giữ đã thật sự lắng nghe chân tướng, sau đó cũng không hề tham gia bức hại, và không lâu sau cô ấy còn được thăng chức.
2. Luyện công
Trong phòng giam đa số đều là người lớn tuổi và tôi là một trong số đó. Một tù nhân có tiếng nói trong phòng có độ tuổi tương đương với mẹ tôi, người tù nhân này tính khí rất cổ quái và lập dị, động chút là sẽ nổi nóng khiến cho mọi người trong phòng đều tránh xa bà ấy. Tôi nghĩ rằng dù ở bất cứ nơi đâu thì cũng phải làm người tốt, một người lớn tuổi như bà ấy mà không có ai chăm sóc thì thật là đáng thương nên tôi chủ động quan tâm và chăm sóc bà. Vì vậy, bà ấy cũng đối xử rất tốt với tôi. Giám ngục kêu bà ấy để ý đến tôi nhưng bà luôn che chở cho tôi. Bà nói vì tôi là người tốt!
Bởi vì tuổi tác của bà đã cao nên rất khó di chuyển khi nằm ở trên tầng cao, thấy vậy tôi liền đề xuất với giám ngục là việc đi lại của bà rất bất tiện nên hãy cho phép bà ngủ ở dưới. Nhà tù có quy định không cho phép học viên Pháp Luân Công ngủ ở trên tầng cao nhưng thấy biểu hiện của tôi tốt nên đã cho phép tôi với bà đổi cho nhau. Vậy nên, tôi đã chuyển lên trên. Có một giọng nói bảo tôi: Luyện công trên giường! Hai bàn tay tôi đều đẫm nước mắt khi nghe thấy câu nói ấy. Là an bài của Sư phụ, Sư phụ thời thời khắc khắc luôn bảo hộ đệ tử! Kể từ đó, mỗi ngày tôi đều luyện công và phát chính niệm trên giường. Mặc dù thời gian ngủ mỗi ngày rất ít nhưng ban ngày tôi tràn đầy năng lượng. Ban ngày, hễ có thời gian là tôi sẽ ngồi song bàn học Pháp, phát chính niệm, sức khoẻ của tôi ngày càng tốt hơn, và môi trường cũng được nới lỏng hơn.
3. Khảo nghiệm về tình thân
Chồng của tôi là một người trung thực, ít nói; kể từ ngày tôi bị bắt vào trại giam thì mỗi lần anh ấy vào thăm, tôi đều không chút suy sụp. Anh ấy biết rằng Đại Pháp là tốt nên chưa từng trách tôi. Khi nhìn thấy tôi ổn thì anh ấy mới yên tâm trở về nhà, con trai có thời gian rảnh cũng đến thăm tôi. Có một lần, khi tôi đang nói chuyện với con thì giám ngục phụ trách chuyển hoá tôi tiến đến nói: Cô chỉ cần nói một câu rằng Pháp Luân Công là X giáo, ngay lập tức cô có thể về nhà cùng với con trai mình. Tôi lập tức từ chối, con trai mặc dù biết Đại Pháp là tốt nhưng lần này con lại không lý giải được, con nói: “Mẹ à, ở trong này khổ đến vậy; mẹ đã rất vất vả mới qua được một nửa án tù. Bây giờ, mẹ chỉ cần nói một câu đó thôi là có thể rời khỏi nơi này, tại sao mẹ lại không nói?”
Tôi trả lời với con rằng: “Mẹ là đệ tử Đại Pháp. Đại Pháp chân chính nhất, mẹ là một người tu luyện nên tuyệt đối sẽ không nói những lời trái với lương tâm mình”. Con trai lại nói: “Miệng mẹ nói vậy nhưng trong tâm không có nghĩ vậy thì có vấn đề gì đâu, mẹ cứ ra khỏi đây đã rồi tính tiếp”. Tôi nói: “Trên đầu ba thước có thần linh mẹ không thể lừa dối thần, mẹ trở về để luyện công nhé!”
Con trai tôi thấy vậy nên rời đi với tâm trạng không vui, chồng tôi trong lòng cũng chứa nhiều phiền não, mỗi ngày đều ở nhà uống rượu giải sầu khiến sức khoẻ ngày càng giảm sút, gia đình tôi đã không còn là một gia đình theo đúng nghĩa nữa. Tôi rất buồn khổ khi nghe thấy vậy, tôi biết rằng đây đều là khảo nghiệm chấp trước vào tình thân của tôi. Tất cả các ma nạn đều là do cái tâm của tôi gây ra, khi ma nạn đến là để xem tâm tôi có dao động hay không. Thân là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp, tại sao tôi không thể buông bỏ được tất cả những tâm người thường của mình? Có thể viên dung mọi chuyện trong Đại Pháp hay không? Nếu bản thân có thể thực hiện một cách chân chính thì mọi thứ xung quanh đều sẽ phát sinh biến hoá. Tôi tin rằng, khó khăn chỉ là tạm thời và tương lai phía trước chắc chắn sẽ tốt đẹp.
Cha mẹ và tôi cùng đắc Pháp vào năm 1997, vì tôi bị bức hại nên cha tôi dần dần không còn tinh tấn nữa. Khi nghiệp bệnh đến thì cha đã nhập viện, và ở trong đó vài ngày. Sau đó, có một lần trong điện thoại mẹ đã khóc và nói với tôi rằng: “Cha con sắp không ổn rồi, thời gian của ông ấy không còn nhiều nữa. Con hãy nhanh chóng ra khỏi đó đi, bằng không sẽ không thể gặp mặt ông ấy lần cuối”. Tôi biết rằng đây là khảo nghiệm về tình, tôi tuyệt đối không thể vì ra ngoài mà thoả hiệp với tà ác. Tâm tôi không thể bị động, tôi bình tĩnh mà kiên định nói với mẹ rằng: “Mẹ à, đây chỉ là giả tướng, cha nhất định sẽ không có chuyện gì”. Mẹ tôi vừa rồi vẫn còn kích động vậy mà sự bình tĩnh của tôi đã trấn an được bà, bà nói: “Được, con nói không có chuyện thì sẽ không có chuyện gì”. Tôi đã mang theo chính niệm kiên định ấy và sau đó bố tôi thật sự không gặp phải chuyện gì.
4. Khảo nghiệm cuối cùng
Thời gian thi hành án còn khoảng hai năm thì vào một ngày có vài nhân viên Phòng 610 đến, một trong số họ nói với tôi: “Cô sắp được rời đi rồi, sắp hết khổ rồi, sau này nhất định không được tu luyện nữa”. Tôi trả lời: “Đương nhiên là tôi vẫn tiếp tục tu luyện, một công pháp tốt như vậy tại sao lại không luyện nữa chứ?” Người đó nghe thấy vậy thì đứng giữa hội trường mà nổi trận lôi đình mắng nhiếc tôi những lời rất khó nghe, còn nói thời tiết nóng nực và xa xôi mà họ vẫn đến đây để gặp tôi mà tôi lại không có một chút cảm kích nào. Tôi hiểu rằng, biểu hiện đó của tôi sẽ khiến việc báo cáo lên cấp trên của họ gặp khó khăn nên họ mới thẹn quá hoá giận. Thật ra, những người này rất đáng thương; họ bị tà đảng khống chế làm những chuyện xấu mà tự mình lại không hề hay biết.
Chứng kiến màn biểu diễn của tà ác tôi không chút tức giận, cũng không chút sợ hãi. Tôi vẫn ôn hoà mà uy nghiêm nói với họ rằng: “Ai kêu các anh đến đây? Tôi không hoan nghiêm các anh!” Một trong số họ đều sững người trước sự nho nhã mà không chút sợ hãi của tôi, họ không nói thêm được lời nào. Có lẽ họ không biết rằng từng đấy thời gian trong tù cũng không thể chuyển hoá được tôi.
Trong bảy tháng cuối cùng, những nhân viên tà ác bắt đầu bắt tôi viết “thư cam kết”; họ nói viết xong tôi có thể được giảm hình phạt và sẽ sớm được trở về nhà. Đương nhiên là tôi không viết, họ liền đưa tôi vào phòng giám sát đặc biệt. Mỗi ngày đều có ba đội đến trông chừng tôi, dùng mọi cách để ép tôi viết. Khi tôi không viết, họ liền mang thức ăn của tôi đi, không phát cho tôi những nhu yếu phẩm thiết yếu, và rất nhiều cách thức khác. Nhưng những điều đó đều không thể khiến tôi dao động, cuối cùng họ đã hết cách trước sự kiên định của tôi.
Trong nhà tù có một sĩ quan trẻ và xinh đẹp. Cô ấy rất thiện lương, mọi người đều gọi cô ấy là nữ sĩ quan xinh đẹp. Tuổi của cô ấy gần bằng tuổi của con trai tôi, cô ấy nói với tôi rằng: “Cô hãy coi con như là con gái cô, đây không phải là nơi con người có thể ở; cô hãy sớm quay trở về nhà để tu luyện nhé!” Tôi cảm ơn thiện ý của cô ấy và nói với cô ấy rằng, tôi đã từng sai một lần rồi nên nhất định sẽ không phạm thêm sai lầm nào nữa, mỗi bước đi của tôi phải thật sự chân chính. Tôi là đệ tử Đại Pháp nên phải đường đường chính chính mà ra khỏi nơi đây. Cô gái ấy rất ngưỡng mộ tôi, và tiếp tục nói với tôi rằng cô ấy đã từng đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, nhưng mới chỉ đọc được một vài trang là không đọc tiếp nữa. Tôi nói rằng tôi đã đọc cuốn sách hàng ngàn lần, cô ấy lại nói: “Vậy chắc học thức của cô nhất định là rất cao”. Tôi nói tôi mới chỉ học đến cấp hai, là Sư phụ đã giúp tôi khai trí khai huệ. Nữ sĩ quan ấy có rất nhiều câu hỏi, và tôi đều giải đáp từng thắc mắc cho cô ấy.
Trước ngày tôi rời đi, cô ấy đã đến từ biệt tôi vì hôm sau là ngày nghỉ của cô ấy. Cô ấy sợ rằng sẽ không có cơ hội gặp tôi nữa, tôi nói với cô ấy rằng: “Con gái à, mẹ không có nguyện vọng gì khác chỉ mong rằng con có thể tĩnh tâm mà buông bỏ hết thảy những định kiến mà đọc hết một lượt cuốn “Chuyển Pháp Luân”; cô ấy trả lời rằng nhất định sẽ đọc. Ngày tôi trở về nhà, người nhà và nhân viên Phòng 610 ở địa phương đều đến đón tôi. Ngay khi bước lên xe, tôi cảm nhận được trường khí của tà ác phủ kín chiếc xe và các trường không gian. Tôi âm thầm phát chính niệm, các nhân viên Phòng 610 đều buồn ngủ trên dọc đường nên không ai nói một tiếng nào, cứ như vậy bình an cho đến tận cửa nhà. Không lâu sau khi tôi trở về nhà, tôi đã mở một cửa hàng bán quần áo, và nơi đây trở thành môi trường mới để tôi giảng chân tướng cứu người.
Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, người thân trong gia đình tôi đều được bình an.
Lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ, nếu có điểm nào chưa chiểu theo Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/14/382740.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/22/181180.html
Đăng ngày 17-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.