Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-12-2019] Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều triệu chứng và bệnh tật khiến cuộc sống của tôi trở nên không chịu đựng nổi. Cơn đau kéo dài nhiều ngày và nó đã cản trở khả năng làm việc của tôi.

Và một trong những căn bệnh tồi tệ nhất hành hạ tôi được gọi là “viêm da tái phát”, nó đã hành hạ tôi trong hơn 40 năm. Tình trạng của tôi nhanh chóng xấu đi đến mức tất cả các vùng da lộ ra ngoài đều bị ảnh hưởng, bao gồm cả mặt, hai tay, hai chân và bàn chân. Tôi đã tìm cách điều trị tại nhiều bệnh viện khác nhau và đã hỏi ý kiến nhiều bác sỹ, bao gồm cả các chuyên gia tại Bệnh viện Da liễu uy tín Cam Thuỷ Kiều ở Bắc Kinh. Tuy nhiên các loại thuốc đều không thể chữa được bệnh của tôi và việc uống thuốc kháng sinh và chống viêm trong một thời gian dài đã khiến tôi bị điếc một bên tai trái.

Cuộc sống lúc đó thật khốn khổ – mãi cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện pháp môn Pháp Luân Đại Pháp. Hiện tôi là một phụ nữ 81 tuổi khoẻ mạnh và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định. Tôi muốn được chia sẻ hành trình lấy lại được sức khoẻ của mình với tất cả mọi người.

Những tác dụng phi thường của Đại Pháp

Tháng 2 năm 1997, con gái tôi đã chi trả cho chuyến thăm của tôi đến thành phố nơi cháu đang sinh sống và nói với tôi: “Có một môn khí công mới được gọi là Pháp Luân Công, cũng được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người trong thành phố đang luyện môn đó, và nó đã mang lại kết quả đáng kinh ngạc trong việc chữa bệnh và cải thiện sức khoẻ. Sau khi xem video các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí năm lần và luyện các bài công pháp chưa tới một tuần, mọi bệnh tật của con đã biến mất. Con không còn cần phải làm phẫu thuật ở Bắc Kinh nữa. Mẹ cũng nên thử luyện đi.” Tôi hỏi con gái của mình về các khoản phí, và cháu đã trấn an tôi: “Môn này được dạy miễn phí mẹ à. Họ không nhận bất cứ thứ gì.” Tôi đã đồng ý thử.

Con gái tôi đã mang về cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, một tấm áp phích hình ảnh các động tác, một bức ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), và một cuốn băng chứa nhạc luyện công. Tôi thấy một cảm giác gần gũi, thoải mái và tôn kính ngay khi nhìn thấy hình của Sư phụ. Ấn tượng tốt đẹp của tôi về Sư phụ và Đại Pháp, cùng với sự háo hức muốn thoát khỏi căn bệnh này đã thúc đẩy quyết tâm của tôi. Ngay đêm hôm đó tôi đã bắt đầu luyện công, học các động tác từ tấm áp phích. Mặc dù những chuyển động của tôi còn rất vụng về, nhưng tối hôm đó tôi đã ngủ rất ngon.

Khi sự tự tin của tôi tăng lên, tôi bắt đầu học các bài giảng Pháp và luyện công hằng ngày. Tôi đã học được cách để trở thành một người tốt theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, quan tâm đến người khác, và làm những việc tốt để tích đức. Sư phụ đã mô tả trong Chuyển Pháp Luân:

“nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn…” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Bệnh của tôi đã biến mất theo thời gian, và tôi bắt đầu cảm thấy thèm ăn và ngủ ngon. Đầu tôi ngừng đau và bệnh ngoài da của tôi đã lành. Cứ như thế, chẳng cần dùng thuốc, tiêm thuốc hay phải chi một khoản tiền lớn nào cho các chuyên gia y tế. Tất cả đều nhờ vào khả năng chữa bệnh thần kỳ của Đại Pháp.

Truyền rộng Đại Pháp

Ngay sau khi Sư phụ loại bỏ nghiệp lực của tôi, và chữa lành mọi bệnh tật cho tôi, tôi nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu như có nhiều người hơn nữa được Đại Pháp cứu. Vài ngày sau đó, đột nhiên có một người thân ở Bắc kinh đã gửi cho tôi một chiếc máy quay, cùng với mấy cuốn băng các bài giảng của Sư phụ.

Ngày hôm sau tôi đã mời hơn 20 người hàng xóm đến nhà để xem video. Chúng tôi đã xem hai bài giảng mỗi ngày và tất cả mọi người cùng nhau học cách luyện các bài công pháp. Con gái của tôi sau đó đã có được 20 cuốn Chuyển Pháp Luân và chúng tôi đã tập trung lại ở nhà tôi mỗi ngày để học Pháp và luyện công. Số người tham gia đã tăng nhanh chóng, có thời điểm lên đến hơn 80 người cùng nhau học Pháp và luyện công tại nhà tôi.

Tà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp các học viên Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, và gia đình tôi trở thành một trong những mục tiêu chính của họ. Nhà của chúng tôi đã bị lục soát ba lần và chúng tôi đã phải chịu nhiều tổn thất về tài chính với tổng số hơn 30.000 nhân dân tệ. Vợ chồng tôi đã bị giam giữ phi pháp nhiều lần. Chồng tôi bị bắt cóc vào tháng 2 năm 2000, và đã bị bức hại nghiêm trọng trong một năm rưỡi tại trại cưỡng bức lao động Đoàn Hà ở Bắc Kinh. Chỉ đến khi gần chết họ mới cho ông ấy về nhà. Mặc dù gia đình đã bỏ rất nhiều tiền để có được sự điều trị tốt nhất nhưng cuối cùng chồng tôi đã qua đời không đầy một năm sau đó. Sau đó các quan chức chính quyền chuyển sự chú ý của họ vào tôi và tôi đã bị bắt giữ phi pháp và bị cầm tù hơn hai năm.

Học Pháp và cùng nhau đề cao tầng thứ

Tôi đã bị giam giữ phi pháp trong một trại tạm giam gần một năm. Khoảng thời gian đó tôi đã học thuộc Hồng Ngâm và Tinh Tấn Yếu Chỉ. Thời gian này là đỉnh điểm của cuộc bức hại, và bất cứ lúc nào cũng có khoảng 6 đến 7 học viên Đại Pháp đang bị giam giữ. Để tạo điều kiện cho mọi người được tiếp tục học Pháp, mỗi ngày tôi đã dạy mọi người học các bài thơ trong Hồng Ngâm và các bài giảng trong Tinh Tấn Yếu Chỉ, cho đến khi họ có thể thuộc lòng. Vào giờ nghỉ, chúng tôi ngồi cùng nhau và đọc thuộc lòng các bài giảng. Việc kiên định học Pháp đã giúp chúng tôi ngăn chặn được mọi ảnh hưởng xấu và rất ít người trong chúng tôi bị bức hại.

Năm 2003, tôi bị chuyển đến trại lao động cưỡng bức nữ ở Bắc Kinh. Không có cơ hội để chúng tôi được học Pháp chung, nhưng mỗi tù nhân đều được phát giấy và bút. Trong khu buồng giam của tôi có tổng cộng 10 học viên Đại Pháp và mỗi đêm tôi đều viết một bài thơ Hồng Ngâm hoặc kinh văn từ Tinh Tấn Yếu Chỉ để chuyển cho mỗi học viên. Tất cả mọi người đã dành cả ngày để học thuộc nội dung trước khi huỷ mảnh giấy đi. Tôi tiếp tục viết và phân phát những mảnh giấy cho đến khi tất cả mọi người đều có thể học thuộc lòng một lượng đáng kể các bài giảng của Sư phụ. Thi thoảng cũng có vài người tìm được cơ hội tụ lại với nhau, thảo luận, và chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện mới nhất của họ. Những nỗ lực tu luyện tinh tấn của chúng tôi đã ức chế được mọi can nhiễu từ các thế lực xấu trong trại và do đó chúng tôi hiếm khi gặp phải bức hại nghiêm trọng của chính quyền.

Viết thư giảng thanh chân tướng về Đại Pháp

Sau khi được thả ra khỏi trại lao động vào tháng 8 năm 2004, tôi đã được đoàn tụ cùng gia đình con trai ở một thành phố lớn. Tôi nhớ lại rằng Sư phụ đã liên tục đề cập rằng các học viên Đại Pháp phải cứu người. Tuy nhiên tôi phải làm gì để đạt được điều này? Ngay sau đó một ý tưởng liền xuất hiện trong đầu tôi. Tôi có thể viết thư giảng rõ sự thật về cuộc đàn áp cho mọi người. Ban đầu tôi viết cho những người thân và dân chúng phổ thông, sau này khi tự tin hơn, tôi bắt đầu viết thư cho các sỹ quan và các trưởng đồn cảnh sát. Tôi cũng nhanh chóng soạn thư để gửi cho Cục Công an, Toà án địa phương, và Văn phòng tổng Công tố viên. Tôi đã viết thư cho tất cả những người làm việc cho các đơn vị này, ngay cả khi thông tin duy nhất mà tôi nhận được chỉ là chức danh và nơi họ làm việc, vì ngay cả các quan chức cao cấp cũng xứng đáng có cơ hội được giải cứu. Rốt cuộc chỉ những ai có nhiều đức mới có thể trở thành các quan chức cấp cao. Có lẽ những người này đã đến thế gian với hy vọng đắc Pháp, và đã lạc mất bản thân giữa xã hội người thường.

Tôi cũng dành nhiều thời gian và nỗ lực để viết thư cho các thành viên của Cục Công an và nhiều đồn cảnh sát khác. Những quan chức này trực tiếp tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi đã làm hết mức để ngăn chặn ĐCSTQ phá huỷ tương lai của họ. Nếu những lá thư của tôi có thể thuyết phục được một giám đốc tỉnh hay một quan chức cấp cao về sự tốt đẹp của Đại Pháp, thì các khu vực dưới quyền của người này sẽ trở nên an toàn cho học viên Đại Pháp, giúp họ làm tốt ba việc.

Bên cạnh việc trình bày trường hợp của tôi từ quan điểm pháp lý, những lá thư của tôi cũng bao gồm các ví dụ về cuộc bức hại mà các học viên Đại Pháp phải đối mặt. Tôi cũng đính kèm trong bao thư một cuốn Tuần báo Minh Huệ và một tấm lịch giảng chân tướng để bàn hoặc treo tường.

Nếu không nhờ Pháp Luân Đại Pháp, thì những căn bệnh nghiêm trọng đã cướp đi sinh mạng của tôi từ rất sớm. Tuổi thọ của tôi là một minh chứng cho huyền năng của Đại Pháp. Sư phụ đã cứu tôi, loại bỏ nghiệp lực của tôi, tịnh hoá thân thể tôi và tiếp tục kéo dài cuộc sống của tôi. Tôi không biết lấy gì để đền đáp những ân huệ mà Sư phụ đã ban cho tôi. Tuy nhiên tôi có thể cố hết sức để tu luyện, cứu nhiều người hơn nữa và đề cao bản thân chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/17/396664.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/20/183317.html

Đăng ngày 17-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share