Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2019] Tôi bị giam trong một trại cưỡng bức lao động vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp khi con trai tôi mới kết hôn vào năm 2002.

Con dâu của tôi và mẹ cháu đã đến thăm tôi cùng cháu nội tám tháng tuổi sau khi tôi được thả ra vào năm 2003. Tôi bị sụt cân rất nhiều do bị tra tấn trong trại lao động. Tóc của tôi cũng bạc đi nhiều, vì vậy con dâu tôi đã nhuộm lại cho tôi và khuyên tôi nên nghỉ ngơi.

Tôi nhanh chóng lấy lại thói quen tu luyện của mình – học Pháp và luyện công mỗi ngày. Tôi cùng các học viên khác đi giảng rõ chân tướng về Đại Pháp. Trong vòng một tuần, sức khoẻ của tôi hồi phục và sắc mặt hồng hào trở lại.

Nhiều người quen của tôi nhận xét: “Chị trông giống như một người chưa từng bị giam cầm, có lẽ không có loại thuốc nào có thể giúp chị lấy lại được sức khỏe nhanh như vậy. Không ngạc nhiên gì khi chị từ chối nhượng bộ chính phủ và nhất quyết không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.”

Cả con dâu của tôi và mẹ cháu đều ấn tượng trước sự hồi phục nhanh chóng của tôi. Cả hai đều rất ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp. Thực ra con dâu tôi đã bảo tôi rằng, cháu nghĩ tôi là một người rất tốt và khác với những người khác khi lần đầu tiên cháu gặp tôi. Cháu vẫn quyết định lấy con trai tôi, mặc dù biết rằng cháu có thể bị liên lụy trong cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Những khảo nghiệm cả tâm lẫn thân

Trong những ngày tôi bị giam giữ, mẹ của con dâu tôi đã chăm sóc cho cháu trai tôi. Vì bà ấy rất bận với nhà hàng lẩu của mình, nên tôi đã đề nghị trông cháu sau khi tôi được thả ra.

Con dâu của tôi cũng làm chủ một nhà hàng. Vì cô ấy tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân–Thiện–Nhẫn hảo,” nên đã nhận được phúc báo từ Đại Pháp và việc kinh doanh đang phát đạt.

Tôi không chỉ nấu ăn cho cháu và con trai mà còn nấu ăn cho 10 nhân viên của cháu. Tôi cũng làm tất cả các công việc nhà khác cho cả gia đình. Ban đêm, tôi thức dậy hai hoặc ba lần để cho cháu nhỏ ăn. Tuy nhiên tôi vẫn có thời gian để học Pháp luyện công và phát chính niệm. Tôi cũng sản xuất tài liệu Đại Pháp vào ban đêm, để có thể phân phát khi đi mua sắm.

Những người trẻ tuổi rất kén ăn và hay phung phí thức ăn, vì vậy mỗi ngày tôi đều ăn phần thức ăn thừa của nhân viên.

Sư phụ giảng:

“[nếu] không có tâm chấp trước thì ăn gì cho đầy bao tử cũng được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy tâm tính của mình đang đề cao, và tôi đã không phàn nàn về tất cả mọi việc mà tôi đang đảm nhận mỗi ngày.

Sự phụ giảng:

“Tiểu hoà thượng ấy càng chịu khổ thì càng dễ khai công,” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù đêm nào tôi cũng chỉ ngủ vài tiếng, nhưng vào ban ngày tôi vẫn tràn đầy sinh lực.

Có lần con dâu của tôi nhờ tôi giặt đồ lót của cháu. Tôi có chút ngần ngại nhưng liền lập tức nhận ra rằng là một học viên Đại Pháp, tôi phải từ bi. Con dâu tôi quá bận không thể tự giặt đồ được, vì thế tôi đã giúp cháu làm việc đó mà không than phiền.

Một lần khác, con dâu tôi nhờ tôi hằng ngày nấu súp rau dền cho cháu nội, mặc dù cháu bé thường hay được ăn món cháo rau mà tôi nấu hơn. Tôi nói với con dâu rằng rau dền hầm lâu trong nước thì sẽ dễ bị mất hết chất dinh dưỡng, nhưng cháu vẫn nhất mực muốn vậy nên tôi đã làm theo.

Sau đó có một nhân viên của cháu đã nói chuyện và cho cháu hay rằng không cần thiết phải nấu như vậy và cháu đã không nghĩ cho mẹ chồng mình. Tôi nghĩ rằng con dâu của tôi sẽ không vui vì điều đó, nhưng thay vì vậy cháu đã đến xin lỗi tôi. Tôi cảm thấy rất vui vì mình đã vượt qua khảo nghiệm này và không tranh đấu với cháu.

Buông bỏ tâm oán giận

Sau khi chúng tôi chuyển về quê nhà sinh sống, con dâu tôi thường đến thăm chúng tôi. Cháu muốn mọi thứ trong nhà phải luôn luôn sạch sẽ, đặc biệt là thức ăn mà cháu ăn. Vì thế, tôi bắt đầu oán ghét lối sống của cháu và cáo buộc cháu đang mắc phải “hội chứng sợ hãi” nghiêm trọng.

Một ngày nọ, con dâu của tôi nói với tôi: “Mẹ à, mẹ đừng chỉ quét sàn ở giữa phòng thôi, mẹ hãy quét cả các ngóc ngách và bên dưới đồ nội thất nữa nhé. Qua thời gian, bụi và rác dồn lại ở các góc nhà và nó thật mất vệ sinh.” Trong khi tôi gật đầu giả vờ đồng ý với cháu, tôi tự nhủ: “Đây là cách cô nói chuyện với bậc trưởng bối trong nhà ư?” Tôi thậm chí còn ước rằng cháu sẽ không đến thăm chúng tôi nữa.

Ngay sau đó, tôi bắt đầu bị đau lưng ghê gớm và đi đại tiện ra máu tươi vài lần trong ngày. Nó biểu hiện như thể tôi bị bệnh niệu và cần phải được chữa trị ngay.

Tôi từng mắc khá nhiều chứng bệnh trước khi tu luyện, nhưng sau đó sức khoẻ của tôi đã hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên, giờ đây một số triệu chứng của vài căn bệnh lại đột nhiên xuất hiện lại. Tôi đã rất khoẻ mạnh sau rất nhiều năm tu luyện Đại Pháp. Tôi biết rằng mình đã làm sai việc gì đó.

Con dâu tôi đã bảo tôi dọn sạch nhà cửa cả trong lẫn ngoài. Hẳn là Sư phụ đã lợi dụng cô ấy để điểm hoá cho tôi rằng tu luyện cũng như dọn dẹp một ngôi nhà và tôi không nên chỉ chú trọng đến bề mặt mà thôi. Sau khi được điểm hóa, tôi rất hối hận vì đã oán ghét con dâu mình!

Sư phụ giảng:

“Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Vì chứng đau lưng khiến tôi không thể đứng được, nên tôi bèn quỳ xuống trước ảnh chân dung của Sư phụ để thừa nhận những thiếu sót của mình và hứa rằng sẽ luôn luôn ghi nhớ bản thân là người tu luyện Đại Pháp, đồng thời tôi phải giải trừ những oán giận trong tâm cũng như phải tu luyện tinh tấn.

Một luồng khí lạnh rời khỏi thân thể tôi, và cơn đau của tôi chợt giảm hẳn ngay lập tức. Khoảng một giờ sau đó, tôi ngừng đi đại tiện ra máu, và thân thể của tôi trở lại bình thường khoẻ mạnh. Quả thực là Sư phụ sẽ quản người tu luyện chân chính.

Tôi giải thích với con dâu của mình về nguyên nhân của những vấn đề về thể chất đó, và cháu đã trả lời lại rằng: “Các học viên Đại Pháp quả thực khác biệt. Con ước gì mẹ đẻ của con cũng có thể được giống như mẹ!”

Cháu nói với tôi rằng mẹ đẻ của cháu rất nóng tính, và bà thường không hòa thuận với cả anh trai lẫn chị dâu của bà. Thực ra thì tôi cũng là người nóng tính trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi biết rằng mình chắc hẳn sẽ có xung đột với con dâu của tôi nếu như tôi không tu luyện Đại Pháp.

Mẹ đẻ của con dâu tôi

Con dâu tôi đã đưa mẹ đẻ của cháu đến ở cùng chúng tôi một vài ngày và bảo bà hãy cùng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi cháu đi khỏi, bà ấy nói với tôi rằng con dâu của tôi thường hay nói tốt về tôi những khi cháu về thăm bà ấy. Cháu nội của tôi thì luôn được mạnh khoẻ sau khi được chúng tôi chăm sóc. Tôi đưa cho bà ấy cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc và dạy cho bà ấy các bài công pháp. Sau khi đọc một vài trang sách, bà ấy nói với tôi rằng cuốn sách rất hay – lưng của bà đã không còn đau nữa và bà ấy cảm thấy tươi tỉnh trở lại.

Mỗi năm vào ngày mùng 9 Tết Nguyên đán, nhà thông gia của tôi lại tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho gia đình và bè bạn. Bà ấy và tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho những người khách đến dự và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trên hành trình tu luyện, có điểm nào chưa đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/25/397256.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/22/183354.html

Đăng ngày 18-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share