[MINH HUỆ 23-3-2010] Năm 2003, Ngưu Ứng Trung, một người bán xì ke ma túy khoảng tuổi 30, đang bị giam tại Trung tâm giam giữ Thành phố Võ Uy, Tỉnh Cam Túc. Anh bị bại liệt và không thể bước đi. Có một học viên Pháp Luân Công bị cầm tù bất hợp pháp trong cùng phòng giam. Người học viên nói với Ngưu về cái hay đẹp của Pháp Luân Công và phơi bày sự bức hại. Một khi Ngưu Ứng Trung hiểu được, anh ta bắt đầu học Pháp Luân Công với người học viên và theo các học viên khác đọc thuộc lòng Hồng Ngâm và các bài giảng khác của Sư Phụ.
Sau nhiều ngày, một sự mầu nhiệm xảy ra. Ngưu Ứng Trung lấy lại được cảm giác nơi phần cơ thể bị bại liệt của mình và có thể đứng dậy và bước đi. Anh ta rất vui mừng và nói, “Pháp Luân Công thật tuyệt vời–Tôi đắc được quá trễ! Nếu không, tôi đã không bước đi trên con đường này [buôn bán xì ke ma túy].”
Một buổi sáng, giám đốc trung tâm giam giữ và nhiều lính canh kiểm soát các phòng giam. Khi họ bước vào nơi của Ngưu Ứng Trung, họ nhìn thấy anh ta đang đi xung quanh và tất cả đều rất sửng sốt. Bác sĩ trung tâm giam giữ hỏi, “Ngưu Ứng Trung, ông đã uống thuốc gì?” Ngưu Ứng Trung trả lời, “Tôi không chữa bệnh bằng thuốc gì cả. Đó là Pháp Luân Công đã chữa trị cho tôi. Từ nay tôi sẽ tập luyện Pháp Luân Công.”
Mọi người đều hướng sự chú ý về người học viên. Trước khi họ rời đi, bác sĩ nhà tù nói, “Cả tình trạng của Ngưu Ứng Trung cũng có thể dứt bệnh nhờ Pháp Luân Công. Khi tôi về hưu, tôi cũng sẽ tập luyện Pháp Luân Công.”
Một lần khác, có một tù nhân mới biết cách xoa bóp. Ngưu Ứng Trung là trưởng của phòng giam, và một đêm ông ta kêu người tù nhân mới xoa bóp cho anh ta.
Ngưu Ứng Trung sau đó nghĩ rằng tập Pháp Luân Công cùng với xoa bóp sẽ giúp lấy lại sức khỏe càng mau chóng hơn. Tuy nhiên, qua ngày hôm sau khi thức dậy, anh ta không thể cảm giác chân tay nữa; gần như là tình trạng trước khi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Anh ta hỏi người học viên lý do là sao. Người học viên quay lại hỏi ông ta, “Anh được trị lành bệnh nhờ Pháp Luân Công hay là xoa bóp?” Ngưu Ứng Trung tức thời hiểu ra điều anh ta đã làm và vội vã chắp hai tay ông ta lại.
Người học viên nói với anh ta, “Đừng kêu tôi giúp anh. Anh phải xin lỗi Sư Phụ của chúng tôi. Không phải là Sư Phụ không có lòng từ bi với anh. Xin hãy suy nghĩ. Sư Phụ nhìn thấy anh có ý muốn tu luyện. Phật tính của anh xuất hiện, vì vậy Sư Phụ đã chữa lành bệnh cho anh bằng công năng, để cho anh có thể tu luyện. Điều này không thể làm bởi một người thường, cũng không thể làm cho một người không phải là học viên. Tuy nhiên, anh vẫn còn dùng cách người thường để cố làm cho mình được thỏa mái hơn, vì vậy anh đã trở lại thành một người không tu, và tự nhiên một người thường thì phải bị bệnh. Hãy nhớ, tu luyện là điều vô cùng nghiêm túc.”
Ngưu Ứng Trung thành thật bị thuyết phục. Anh ta quì gối với hai tay chắp lại và nói, “Sư phụ, kể từ giờ phút này, con, Ngưu Ứng Trung, sẽ không dám lại có hai tâm đâu. Con sẽ là học viên của Sư phụ và chắc chắn tu luyện Pháp Luân Công cho đến phút cuối cùng!”
Từ đó, Ngưu Ứng Trung chuyên cần học Pháp và tập Công, và mau chóng lấy lại được sức khỏe.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/23/220265.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/4/115889.html
Đăng ngày 11-04-2010; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.