Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-09-2019] Tôi năm nay 53 tuổi, đã về hưu và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2008. Tôi thực tâm tin rằng người chân tu Đại Pháp sẽ được Sư phụ bảo hộ.
Sư phụ coi sóc tôi
Cuối năm 2017, tôi được thông báo rằng khu nhà chúng tôi đang sống dự kiến sẽ bị phá dỡ trong một chương trình tái phát triển đô thị. Chúng tôi phải tìm mua một nơi khác để ở nhưng chưa tìm được chỗ thích hợp. Tháng 1 năm 2018, người em rể họ của tôi mời một người bạn về ăn tối để giúp chúng tôi tìm nhà. Tình cờ người bạn này có một bất động sản đang rao bán. Gần đây anh ấy mới tìm được một căn hộ trong tòa nhà có thang máy ở cùng khu phố, nên đã thuê lại chỗ này. Em rể họ của tôi biết căn nhà này nằm trên tầng bốn của một khu phố tốt ở trung tâm, nên ngay lập tức đồng ý mua.
Nhưng không lâu sau đó, vợ chồng người bạn đã rời khỏi thị trấn đến nhà con gái trong vài tháng. Trong khoảng thời gian đó, người ta lợi dụng việc phá dỡ và tái định cư nhà ở trên quy mô lớn của thành phố để thổi phồng giá trị thực tế của bất động sản. Chúng tôi không biết liệu những người bán có thay đổi ý định và tăng giá lên không. Cùng lúc, nhân viên đến từ cục di dời và tái định cư nhà của thành phố đến gặp chúng tôi nhiều lần để yêu cầu chúng tôi rời đi. Tôi không bị động tâm bởi những gì xảy ra. Tôi tin rằng người tu luyện tinh tấn, Sư phụ sẽ có an bài tốt cho họ. Tôi tiếp tục làm việc trong các hạng mục cứu người như trước.
Ba tháng sau, người bán nhà quay trở về thị trấn. Em rể họ của tôi ngay lập tức tới gặp họ để bàn chuyện mua bán. Sau vài lần thương lượng, chúng tôi chốt giá ở mức 600 nghìn tệ cho căn hộ 134 mét vuông, đã bao gồm thuế và các khoản chi phí khác. Đây chắc chắn là một tin tốt.
Thời điểm đó, trong tay chúng tôi chỉ có 230 nghìn tệ. Nhưng họ hàng và bạn bè đã giúp chúng tôi gom đủ số tiền mua nhà. Việc thành toán chỉ trong một ngày, sau khi sửa sang lại chút ít, chúng tôi đã chuyển vào căn hộ. Ngay sau khi chuyển vào, chúng tôi nhận được thông báo rằng khu nhà cũ sẽ bị phá bỏ.
Việc chuyển đổi giữa các bước diễn ra quá hoàn hảo. Mọi người đều nói gia đình tôi thật may mắn. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi luôn coi sóc tôi, nên tôi có thể toàn tâm chứng thực Pháp mà không hề lo lắng.
Người tu luyện có Sư phụ quản. Chồng tôi làm việc xa nhà, mình tôi quán xuyến và sắp xếp mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Tôi luôn tự nhắc bản thân cân nhắc trình tự, với hạng mục cứu người chưa bao giờ để tụt lại phía sau.
Quãng thời gian đó đối với gia đình tôi thật phi thường. Tôi vừa phải đi tìm nhà, vừa chuẩn bị và mang cơm cho con trai học trung học cách nhà hơn 12 dặm mỗi dịp cuối tuần. Tôi cũng phải chuẩn bị thức ăn cho con gái hai lần một ngày. Con gái tôi đã kết hôn và quản lý một cửa hàng nên không thể ra ngoài. Đồng thời, tôi chịu trách nhiệm phân phối các vật tư in ấn cho các học viên khác trong ngày, đóng gói các tài liệu đã hoàn thành vào buổi tối cho hạng mục Đại Pháp. Thời gian của tôi rất eo hẹp, tôi thật sự ước rằng mỗi việc có thể hoàn thành trong phân nửa thời gian.
Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đi lại rất chậm. Giờ tôi đi như bay. Cho dù bận rộn thế nào, tôi luôn giữ chính niệm và không than vãn. Dù mỗi ngày tôi ngủ rất ít, sắc mặt tôi luôn sáng, tinh thần tỉnh táo và luôn ở trong trạng thái rất thoải mái.
Chồng tôi thăng tiến trong sự nghiệp nhờ tin vào Đại Pháp
Từ khi bị nhà máy sa thải vào năm 1999, chồng tôi tạm thời phải làm việc xa nhà. Đầu tiên anh ấy làm ở một nhà máy gỗ. Khởi đầu anh ấy là một công nhân, sau đó thăng lên làm trưởng nhóm. Sau khi tôi tu luyện, anh ấy được thăng chức lên thành giám sát. Tôi thường nói với chồng: “Anh được tăng lương là nhờ tin vào Đại Pháp và ủng hộ em tu luyện. Anh đã nhận được phúc báo của Đại Pháp.” Chồng tôi cũng nói trước mặt họ hàng: “Tôi thật may mắn trong sự nghiệp. Tôi được hưởng phúc báo nhờ vợ tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi thật sự kính trọng Sư phụ của Đại Pháp.” Mỗi khi về nhà dịp nghỉ lễ, chồng tôi mang hoa quả và đích thân đặt trước ảnh Pháp tượng của Sư phụ để tỏ lòng biết ơn.
Hơn mười năm qua, chồng tôi đã chuyển việc vài lần trong cùng ngành công nghiệp, mỗi lần lại được đề bạt lên vị trí cao hơn. Giờ anh ấy đang làm giám đốc. Cuối năm 2018, chồng tôi được giới thiệu với giám đốc điều hành của một công ty lâm nghiệp. Vị giám đốc điều hành này đánh giá cao các kỹ năng kỹ thuật và quản lý của chồng tôi, quan trọng hơn, ông đánh giá cao tính chăm chỉ, thẳng thắn và thành thực của chồng tôi. Vị giám đốc này đã tuyển dụng chồng tôi với mức lương hàng năm là 240 nghìn tệ, cộng với khoản trợ cấp 60 nghìn và tăng lương 8% một năm. Với thu nhập này, khoản nợ mua nhà của chúng tôi đã được trả hết trong sáu tháng năm 2019.
Nhận thông báo nhà của mình sẽ bị phá hủy, phải đi tìm và mua nhà mới, sửa sang rồi chuyển nhà, đối với người thường quả là điều mệt mỏi. Nhưng chúng tôi chỉ mất vài tháng và mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Điều đó cho thấy các đệ tử Đại Pháp thật may mắn và gia đình của đệ tử Đại Pháp cũng nhận được phúc báo.
Họ hàng khen ngợi con gái tôi
Từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi luôn cân nhắc mọi lời nói hành động theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Trong xã hội ngày nay, các giá trị đạo đức trượt dốc hàng ngày, nhưng tôi cần phải giáo dục các con theo những giá trị truyền thống.
Con gái tôi thuộc thế hệ 9x, giờ đang là sinh viên luật. Miệng lưỡi cháu rất sắc bén và có xu hướng tranh luận tới cùng. Tôi nghĩ rằng, là con của một học viên, con bé nên cư xử đúng mực. Tôi thường dạy cháu: “Chúng ta phải nhẫn khi gặp mâu thuẫn. Đừng cãi lại. Con cần đối xử với mọi người bằng tâm thiện. Mặc dù con chưa tu luyện Đại Pháp, con vẫn nên cố gắng làm một người tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.”
Với việc thường xuyên nhắc nhở giáo dục, bất giác từ lúc nào, con gái tôi đã thay đổi rất nhiều. Một lần cháu nói với tôi: “Mẹ, thay đổi lớn nhất là giờ đây con đã có thể kiên nhẫn. Ở cửa hàng con gặp đủ loại người. Cho dù họ thô lỗ thế nào, con cũng có thể bình tĩnh.” Quả vậy, con gái tôi thật sự đã trở nên lịch sự, bình tĩnh, tử tế và quan tâm đến người khác.
Mẹ của con rể tôi đã mất, bố cháu làm việc ở ngoài suốt cả năm. Năm 2016, khi đám cưới của con gái tôi sắp tới gần, không ai trong gia đình chồng cháu nhận trách nhiệm làm công việc gì. Vì chồng tôi cũng làm việc xa nhà, bố chồng tương lai của cháu đã gặp tôi để bàn bạc chi tiết về lễ cưới, cần bao nhiêu quà cưới, mua đồ nội thất gì, hay cần chuẩn bị những gì.
Trong xã hội ngày nay, thông thường khi gả con gái, bạn có thể đề nghị gia đình thông gia một khoản 100 đến 200 nghìn tệ. Nhưng tôi là người tu luyện và không theo tập tục như vậy. Các đệ tử Đại Pháp nên siêu việt khỏi người thường. Tôi đã nói với ông ấy: “Chúng tôi sẽ không đòi quà cáp. Nếu đồ nội thất và thiết bị trong nhà còn có thể dùng được, thì không cần mua cái mới. Chúng ta không nên gánh nợ cho đám cưới của đôi trẻ, như vậy cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng sau này.” Thấy thái độ của tôi như vậy, ông ấy nhẹ nhõm nói: “Vậy làm theo ý kiến của chị!”
Sư phụ dạy chúng ta nghĩ cho người khác trước. Gia đình con rể tôi không giàu có, phòng khách trong nhà mới không có máy điều hòa không khí. Tôi đã mua một cái mới với giá 10 nghìn tệ, coi như một phần hồi môn cho con gái. Tôi cũng chuẩn bị mọi quần áo và cho cháu 100 nghìn tệ làm hồi môn. Tôi bảo con gái, sau khi kết hôn, cháu nên dùng số tiền này để giúp gia đình chồng trả khoản thế chấp.
Hơn nữa, tôi cũng xử lý những công việc rắc rối như đặt địa điểm tổ chức tiệc cưới, thuê công ty tổ chức cưới, trang trí nhà mới. Tôi chi trả nhiều khoản chi phí, chứ không phụ thuộc vào gia đình thông gia. Tôi đã làm hết sức có thể. Con rể và bố của cháu rất ngạc nhiên và hài lòng với những việc tôi làm.
Nhưng điều khiến gia đình thông gia hạnh phúc nhất là họ đã có một cô con dâu tốt. Ở gia đình mới, con gái tôi kính trọng người lớn tuổi. Cháu lịch thiệp, tử tế, thấu hiểu lòng người và biết cân nhắc cho người khác. Cả con rể tôi và bố cháu quanh năm đều làm việc bên ngoài thị trấn, ở những nơi cách xa nhau. Hầu hết thời gian họ không sống cùng nhau, nên con gái tôi thường xuyên gọi điện. Một lần, bố chồng cháu cảm thấy không khỏe, con gái tôi đã giúp ông xuống bốn tầng cầu thang và đưa ông vào viện. Cháu ở cạnh bố chồng trong thời gian ông làm xét nghiệm. Con gái tôi thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi mới quay lại chỗ làm. Bố chồng cháu có hai người con gái nhưng họ đều làm việc bên ngoài thị trấn. Họ rất hiếm khi đến thăm ông hay chăm sóc ông. Con gái tôi đối xử với bố chồng rất tốt, khiến ông ấy cảm thấy gần gũi hơn cả con gái.
Khi nói đến con gái tôi, tất cả họ hàng và bạn bè đều khen ngợi cháu, đặc biệt là anh rể của chồng cháu, một kế toán viên. Cậu ấy hết lần này lần khác khen ngợi con gái tôi, khen tôi nuôi dạy con tốt. Cậu ấy nói rằng ngày nay rất hiếm thấy những cô gái như thế.
Tất cả điều đó đều nhờ có Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã giảng:
Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu. (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)
Là một đệ tử Đại Pháp, những gì tôi có là kết quả của việc tu luyện cá nhân và giáo dục con cái theo các Pháp lý của Đại Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/8/392440.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/4/182018.html
Đăng ngày 06-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.