Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2019] Năm nay tôi 74 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 9 năm 1997. Trước khi tu luyện, tôi bị bệnh thấp khớp. Đôi lúc cơn đau trầm trọng, khiến tôi không thể ngồi dậy. Tôi nghiện thuốc lá và nghiện rượu. Mỗi ngày tôi hút ba bao thuốc. Tôi không thể sống một ngày thiếu rượu. Nhiều lần tôi cố từ bỏ những thói quen xấu nhưng không thể.

Sư phụ đã giảng:

Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được. (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc đoạn Pháp này, tôi tự nghĩ: “Tôi thật sự muốn tu luyện.” Nghĩ như vậy, kể từ đó, tôi có thể bỏ thuốc lá và rượu. Bệnh thấp khớp của tôi cũng không còn. Tính khí nóng nảy của tôi cũng dịu lại. Tôi biết đây chính là uy lực của Đại Pháp.

Chứng kiến những thay đổi tích cực của tôi, vợ tôi cũng bắt đầu tu luyện. Trong vòng hai tháng, bệnh đau nửa đầu, sỏi mật, thoát vị đĩa đệm cột sống và nhiều chứng bệnh khác của vợ tôi đã biến mất. Bà ấy đã có thể lên xuống cầu thang dễ dàng và bê các vật nặng, mạnh khỏe hơn cả thanh niên.

Con cái cũng đã thấy những chuyển biến tốt của chúng tôi. Khi cuộc bức hại bắt đầu, các con động viên chúng tôi tiếp tục tu luyện. Tín tâm vào Đại Pháp của chúng không lay động.

Năm 2000, con gái đã giúp tôi phân phát kinh văn mới – “Tâm tự minh” của Sư phụ, đến các đồng tu. Những đứa con khác cùng cháu trai, cháu dâu, hỗ trợ khi tôi làm tài liệu giảng chân tướng.

Con dâu cả của tôi làm kinh doanh, đã sử dụng tiền giấy có in thông tin về Pháp Luân Đại Pháp để giảng chân tướng. Khi các bạn của cháu tới nhà, tôi giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ.)

Con trai cả của tôi có hai con. Cháu lớn 18 tuổi và cháu nhỏ 12 tuổi. Khi cháu lớn nhìn thấy những hình ảnh phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý (Nhà sáng lập), cháu sẽ tìm cách huỷ chúng đi. Cháu thích nhẩm đọc các bài thơ trong Hồng Ngâm. Cháu cũng đã giúp các bạn học làm tam thoái. Cháu trai nhỏ của tôi cũng thích nhẩm Hồng Ngâm và nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ. Cháu cũng giúp một số bạn cùng lớp làm tam thoái. Cháu chăm chỉ và học tốt ở trường. Bốn cháu khác của tôi cũng có thể nhẩm đọc Hồng Ngâm.

Tôi học cách sản xuất tài liệu giảng chân tướng

ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 7 năm 1999. Vài lần tôi đã bị đưa tới đồn cảnh sát thẩm vấn, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã an toàn trở về nhà. Tháng 10 năm 2000, để tránh bị bức hại, tôi buộc phải rời khỏi nhà và lang thang trên phố. Từ năm 2000 đến 2002, tôi phải chuyển chỗ ở sáu lần ở ba thành phố khác nhau.

Tháng 4 năm 2001, nhà tôi bị lục soát và hai vợ chồng tôi bị đưa tới đồn cảnh sát. Cảnh sát muốn ép chúng tôi cung cấp tên và địa chỉ của các học viên khác, nhưng chúng tôi không hợp tác. Hai ngày sau, vợ tôi được thả nhưng tôi bị giữ tới tháng sau. Tôi đã giảng chân tướng cho các tù nhân. Họ đều cảm thấy việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp là sai trái và hy vọng tôi sẽ được thả sớm. Tôi cũng giảng chân tướng cho những cảnh sát ở trại giam, gồm cả cảnh sát trưởng. Ông ấy đã minh bạch và chúc tôi về nhà tu luyện thật tốt. Nhờ Sư tôn bảo hộ và gia trì, tôi đã có thể rời khỏi trại tạm giam.

Năm 2002, tôi chuyển đến thành phố nơi con trai đang sống. Nhiều người ở đây đã bị ĐCSTQ lừa dối. Tôi được sắp xếp để nhận các tài liệu giảng chân tướng từ quê nhà. Có hai lần các tư liệu bị trạm vận chuyển phát hiện, tôi đều dùng trí huệ mà lấy lại được.

Năm 2006, với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã học cách sản xuất tài liệu chân tướng. Điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi vận hành rất suôn sẻ. Tôi học cách làm nhiều loại tài liệu để đáp ứng nhu cầu của các học viên trong khu vực. Việc này cũng mang đến cho tôi nhiều cơ hội tu luyện, tâm tính cũng được đề cao. Tất cả là có sự bảo hộ, gia trì và điểm hoá của Sư phụ.

Không oán không hận

Năm 2010, khi tôi đang chuẩn bị chế tác lịch thì gặp một can nhiễu không mong muốn. Tất cả bắt đầu khi một học viên bị bắt khi đang phát tài liệu giảng chân tướng, bị đưa đến lớp học tẩy não. Cô ấy đã tiết lộ thông tin của tôi.

Một buổi tối, có người bạn liên hệ và nhắc nhở tôi chú ý an toàn bởi có người đã báo cáo tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sáng hôm sau, nhân viên bảo an của tiểu khu tìm con trai tôi hỏi rằng tôi còn tu luyện không. Nếu có, tôi không nên tiếp tục, nếu không, anh ấy sẽ báo cáo tôi với cảnh sát.

Con trai tôi nói với anh ấy: “Trước đây bố tôi hay đau ốm, nhưng ông ấy đã khỏe từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Năm nay ông ấy gần 70 tuổi, vẫn lái xe máy đi chợ mua đồ ăn. Tôi là con của ông ấy. Tôi có nên bảo ông ấy ngừng tu luyện? Anh không nên báo cáo. Như thế sẽ tốt cho anh và cả gia đình tôi.”

Khi con trai tôi về nhà, cháu bảo tôi tạm thời chuyển các thiết bị và sách Đại Pháp đi. Tôi nghĩ tôi không nên ở lại nhà cháu thêm nữa, nên đã quay về quê nhà. Tôi cùng vợ phát chính niệm hàng ngày và xin Sư phụ giúp. Khi phát chính niệm, tôi thêm một niệm rằng cảnh sát an ninh không nên can nhiễu hoặc bức hại học viên. Tôi muốn cứu anh ấy. Đáng lẽ tôi nên giảng chân tướng cho anh ấy trước khi việc này xảy ra. Đây là lỗi của tôi, tôi đã quá ích kỷ.

Mười ngày sau, người bạn của con trai tôi đi công tác về. Con trai tôi kể với cậu ấy về chuyện đã xảy ra. Người này đã minh bạch chân tướng, liền đi tới gặp nhân viên an ninh và được biết không có báo cáo nào gửi lên văn phòng trung tâm. Cậu ấy nói với nhân viên an ninh: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ông lão đó (ý nói tôi) là một người tốt. Anh đừng hại ông ấy.”

Nhân viên bảo an quyết định không báo cáo về tôi lên văn phòng trung tâm. Sau đó khi tôi trở lại, đã từng bước tiếp xúc với anh ấy. Tôi đã giảng chân tướng và giúp anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh ấy rất vui và cảm ơn tôi. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ mà tôi đã tránh được khổ nạn.

Tôi không oán hận người học viên đã khai ra tôi. Điều khiến tôi sốt ruột là không có địa điểm thích hợp để sản xuất tài liệu chân tướng. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cũng rà soát lại tu luyện cá nhân và tìm ra những mặt cần đề cao. Tôi còn nhận ra rằng tại địa phương, chỉ mình tôi có thể làm lịch chân tướng. Việc chuyển lịch cho các học viên ở ngoài vùng cũng rất khó khăn. Tôi quyết định dạy vài học viên khác làm.

Ban đầu, các học viên cảm thấy làm lịch rất khó và lo lắng về việc không thể mua thiết bị. Tôi hướng dẫn họ phần kỹ thuật và mua cho họ thiết bị. Tôi chỉ cho họ nơi mua những thứ cần thiết để họ có thể làm độc lập. Tôi cũng quan tâm tới những ai cần hỗ trợ về tài chính. Có năm học viên đã học sản xuất tài liệu. Cùng với tôi, số lượng lịch được sản xuất năm nay nhiều gấp đôi so với những năm trước, đáp ứng đủ nhu cầu của các học viên.

Cơ hội đề cao tâm tính

Tôi thường lái xe máy điện đi mua vật tư làm tài liệu chân tướng. Mỗi lượt đi về thường mất khoảng hai giờ. Khi xe máy được sạc đầy pin, thì có thể đi được hai lượt.

Một ngày năm 2015, xe máy của tôi đột nhiên mất điện và chỉ đi được một lượt. Tôi nghĩ rằng pin đã cũ và cần thay thế. Tôi đã không nhìn vấn đề từ giác độ người tu luyện để nghĩ xem vì sao xảy ra sự việc này .

Vài ngày sau tôi đột nhiên nhận ra: Đây chẳng phải là Sư phụ đang điểm hóa? Xe máy không thể sạc – chẳng phải nghĩa là tôi cần cải thiện và mở rộng năng lực của bản thân? Tôi nghĩ: “Tôi sẽ hướng nội tìm xem điều gì tôi có thể làm tốt hơn.” Ba ngày sau, pin lại hoạt động bình thường.

Tháng hai năm ngoái, tôi thấy có nước rò rỉ từ cái nồi hơi mà chúng tôi mới mua gần đây. Cả hai vợ chồng tôi đều không biết cách dùng lò hơi, con trai con dâu lại không có nhà. Tôi đã nhờ Sư phụ giúp. Chúng tôi coi đây là cơ hội để hướng nội tìm. Trong vòng mười phút, mọi việc lại bình thường.

Từ bi vô lượng của Sư phụ

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, gia đình chúng tôi chỉ có năm người, nhưng thu nhập chỉ đủ chi phí sinh hoạt. Bây giờ điều kiện tài chính của chúng tôi tốt hơn nhiều, gia đình cũng tăng lên 14 thành viên. Chúng tôi đã mở kinh doanh nhỏ, bây giờ công ty phát triển thành lớn. Trước đây chúng tôi không có nhà, bây giờ có tám cái cùng một văn phòng 500 mét vuông. Trước đây chúng tôi không có xe, giờ có sáu chiếc. Cả gia đình chúng tôi sống hòa thuận và mọi người đều hạnh phúc. Hai con trai và một con gái, cùng dâu rể giúp chúng tôi vận hành công ty. Chúng tôi có thể kiếm tiền một cách có đạo đức và công ty phát triển vững mạnh.

Trong hai mươi năm tu luyện của tôi, không có điều gì siêu thường cả. Tín tâm kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp của tôi không lay động. Cho dù cuộc bức hại tà ác đến đâu, với sự dẫn lối của Sư phụ, chúng tôi hướng nội và trừ bỏ những thiếu sót, vững bước tiến về phía trước. Chúng tôi đã vượt qua rất nhiều khổ nạn.

Tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước, như truy cầu an dật, tâm ganh ghét, ích kỷ, ỷ lại vào người khác, dục vọng, tật đố, v.v. Đôi lúc tôi hành xử không như người tu luyện, lời nói không thiện. Tôi biết bản thân cần tu luyện tinh tấn hơn nữa.

Chúng tôi thật may mắn vì có Sư phụ từ bi vĩ đại luôn dõi theo. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, gia đình tôi phát triển vững chắc và hạnh phúc. Tôi hy vọng có thêm nhiều người tiếp nhận chân tướng và thêm nhiều người được cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/14/396534.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/4/182023.html

Đăng ngày 01-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share